Mặc dù Trình Lan mồ côi từ nhỏ, cô cũng rất khao khát tình mẫu tử nhưng người mẹ như Lâm Thu Hiền không phải là kiểu người mà cô muốn có.
“Mẹ nói xong chưa?” Trình Lan khó chịu lên tiếng.
“Hôm nay con bị sao thế? Tâm trạng lại không tốt à?” Bà Lâm Thu Hiền lên tiếng lo lắng, quan tâm. Đặc biệt là sau khi cô ngất xỉu, thái độ của bà Lâm Thu Hiền đã thay đổi rất nhiều.
“Con muốn yên tĩnh một lát. Mẹ đừng gọi làm phiền con nữa.”
“Ý con là sao?”
Trình Lan mệt mỏi vì cứ phải nghe bà càm ràm bên tai. Tuy vậy, không thể thay đổi được hiện tại khi cô chưa tìm ra được cách để trở về thế giới thực.
“Diệu Lan, mẹ xin con đó, về sớm đi được không?”
“…”
***
Tư Tử Phàm không nghe theo sự sắp xếp của Trình Diệu Vi, cứ vậy mà tiến hành buổi phỏng vấn theo lịch trình đã được thiết lập từ trước. Lúc này, Trình Diệu Vi vẫn chưa hôn đủ 12 cái nên bản thân cô không thể “biến hình” thành một trợ lý chuyên nghiệp được. Nhìn thấy những người tới ửng tuyển trong bộ trang phục năng động bước vào phòng phỏng vấn của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Vi chỉ biết thở ra một hơi dài thườn thượt.
Không biết phải xử lý việc này như thế nào, Trình Diệu Vi nói với hệ thống: “Tử Phàm không cho tôi hôn, tôi không thể thực hiện nhiệm vụ được.”
[Vậy thì bạn phải mạnh mẽ lên.]
Đó là những gì hệ thống nhắn gửi với cô. Thật tình nếu có thể, cô sẽ làm cho hệ thống này biến mất mãi mãi.
Ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Trình Diệu Vi nghĩ cách làm sao có thể trở thành trợ lý của Tư Tử Phàm được. Với một người chưa có kinh nghiệm như cô, việc đánh bại những đối thủ nặng ký là vô cùng khó khăn.
Không lâu sau đó, cuộc phỏng vấn của Tử Tử Phàm đã kết thúc. Người anh ấy chọn có họ Phạm, một người vô cùng năng động, tự tin và chuyên nghiệp. Lúc này, Tư Tử Phàm nói với trợ lý trước đó của mình: “Từ nay trợ lý Phạm sẽ làm người tham gia cuộc họp với tôi.”
“Tôi cũng muốn đi họp với anh.” Trình Diệu Vi không chấp nhận thua kém.
Tư Tử Phàm nhìn cô, bất lực thở dài. Người không có kinh nghiệm như Trình Diệu Vi, lại không có sự chuẩn bị từ trước, bước vào cuộc họp thì có thể hiểu được bao nhiêu chứ, chưa nói đến việc đóng góp ý kiến của cô. Cùng lúc đó, bố của Tư Tử Phàm xuất hiện, thấy Trình Diệu Vi vô cùng phiền phức.
Trong mắt ông Tư, Trình Diệu Vi là một cô gái khờ khạo, ngốc nghếch, không có năng lực để làm việc. Nếu không phải duy trì công việc làm ăn giữa hai gia đình, ông sẽ chẳng bao giờ chấp nhận để con trai mình lấy phải một người vợ vô dụng như cô. Do đó, ông chưa bao giờ kỳ vọng Trình Diệu Vi có thể giúp đỡ Tử Phàm trong công việc làm ăn.
“Cho tôi tham gia đi. Tôi chỉ ngồi thôi, không lên tiếng.”
Trong lúc Trình Diệu Vi đang cầu xin Tử Phàm một cơ hội thì ông Tư đã lên tiếng trước: “Không được. Tại sao phải cho một người không biết gì vào cuộc họp chứ?”
Điều này đồng nghĩa với việc ông từ chối cô, mang theo cả tâm lý đề phòng xảy ra những sự cố không mong muốn. Từ trước đến giờ, ông Tư luôn rất yên tâm về năng lực làm việc của Trình Diệu Lan, không lo sợ sự cố gì xảy ra. Tuy nhiên, khi nghe tin cô ta nghỉ việc, ông nghi ngờ rằng Trình Diệu Vi là người đứng sau vì mối quan hệ của hai người họ vốn dĩ không tốt.
Trình Diệu Vi gần như đã tuyệt vọng đến nơi.
“Đi vào với tôi!”
Tư Tử Phàm đột nhiên lên tiếng, cho phép Trình Diệu Vi vào trong phòng họp với mình. Theo như những gì cô được biết, mối quan hệ của hai bố con họ cũng không được tốt cho lắm.
Nghe vậy, ông Tư lập tức bày bỏ thái độ: “Tử Phàm, đây là cuộc họp quan trọng của công ty, tại sao con lại dẫn theo một cô gái không liên quan vào đó chứ?”
“Diệu Vi chỉ làm theo yêu cầu của Chủ tịch Park mà thôi. Cô ấy đã giúp công ty chúng ta phiên dịch toàn bộ quá trình thương lượng nên nắm bắt được tình hình. Năng lực của cô ấy có thể sử dụng được.”
Một câu nói quyết định tương lai của Trình Diệu Vi.
“Sao cơ? Phiên dịch?”
“Phải. Cô ấy là người đã phiên dịch trong cuộc họp lần trước.” Tư Tử Phàm khẳng định lại một lần nữa.
Không tin vào tai mình, chủ tịch Tư đã mở to mắt nhìn Trình Diệu Vi. Cô ấy vốn dĩ là một người nội trợ, tại sao có thể phiên dịch tiếng Hàn được chứ?
Để xóa tan nghi ngờ của đối phương, Trình Diệu Vi lên tiếng: “Chủ tịch, tôi không những phiên dịch được mà còn tìm ra các phương hướng hỗ trợ cho Tử Phàm trong quá trình đầu tư. Nếu chủ tịch không tin, có thể cho tôi thử một lát.”
Rất tự tin, Trình Diệu Vi bước vào cuộc họp.
Ở ngoài tòa nhà làm việc này, Trình Lan đang một mình lang thang trên phố. Cô ta không có ký ức gì về thân phận hiện tại của mình, cũng không nhớ ra được mình và Trình Diệu Lan có mối liên hệ gì mà hai người lại vô cùng giống nhau đến như vậy. Thật kỳ lạ!