Cô gái kia miệng cười mỉm chi, tay vén một bên tóc lộ ra gương mặt thon gọn: "Tớ theo bố về quê chơi thôi, tiện thể gặp cậu luôn"
Anh chàng im lặng không trả lời cũng không thèm nhìn thẳng vào cô gái kia một cách đàng hoàng. Bên kia vang lên tiếng một cô bé: "Chị Nga ơi bà gọi về ăn cơm".
Cô vội lớn giọng đáp: "Đợi chị tí"
Cô liền chào tạm biệt mọi người: " Tớ về trước đây"
Anh chàng béo nhìn cô cười tươi đáp:"Tạm biệt cậu".
Cô nhanh chân chạy lên bờ chốc lát bóng dáng cũng khuất xa.
Thật ra thì lúc trước nhà anh ở gần cạnh nhà của Hồng Nga, lúc khoảng năm sáu tuổi họ thường xuyên chơi với nhau đến lúc anh được bảy tuổi thì nhà anh lên thành phố sinh sống và làm việc dần dần theo năm tháng anh cũng không nhớ rõ cô bé tên Nga này, lâu lâu về sau mỗi khi về thăm bà nội cũng chỉ là gặp thoáng qua một hai lần. Đi học anh càng vốn không để ý đến mọi người không quan tâm đến những người trong trường ngoại trừ Trang Nhi nên anh cũng không biết đến sự tồn tại của cô, hôm đó anh chỉ là muốn tránh đi nên giả vờ không biết cô gái này.
...
Kể từ lần gặp ở quê đó thì cô nàng Hồng Nga thường xuyên tìm cách để gặp Hoàng Nam hơn nhưng mà chỉ nhận lại vẻ mặt cau có, nhíu mày, lạnh lùng của anh.
Hai ba tháng hè lặng lẽ đi qua hết ngày ngày rồi đến ngày khác. Anh ở nhà bà nội lúc nào rãnh là nhắn tin cho cô bé Trang Nhi kia mà trêu chọc cô toàn cứ gọi cô là "Vợ" khiến cho cô bé kia phát cáu không thèm trả lời tin nhắn anh nữa...
Hè năm nay cô bé Trang Nhi ra sức học tập đến nổi mắt có quầng thâm vẻ mặt trong chán chường. Nhưng mọi sự cố gắng của tiểu tiên nữ nhà ta cũng đã được đền đáp điểm thi tuyển sinh của cô rất cao nằm trong top mười, cô vào được lớp chọn và cũng đã thực hiện lời hứa mà thi vào cùng trường với Hoàng Nam.
Ngày cô biết điểm cô vui đến nổi đi khoe cho hết cả xóm biết, ai cũng khen bố mẹ cô khéo ăn khéo đẻ đẻ ra đứa con gái vừa dễ thương vừa chăm học.
Hoàng Nam cũng không ngoại lệ sau khi biết cô thi đậu anh cũng đã tặng cho cô một đống sách nâng cao (trai thẳng thật biết cách tặng quà).
Cận ngày vào học anh chàng vội nhắn tin cho cô: "Sang nhà lấy sách của anh về học đỡ phải tốn tiền mua."
Cô bé bên này vui vẻ hớn hở lên chiếc xe đạp mà chạy tới nhà anh.
Vào nhà cô lễ phép chào mọi người rồi vội chạy lên phòng, chạy thẳng một lèo vào mà quên mất phải gõ cửa.
Vừa vào lại thấy đúng cảnh không nên thấy, trời ơi ảnh đang mặc áo.
Cô bé vội thẹn mà lấy tay che mắt, tim đập nhanh, tai cũng dần đỏ lên, miệng áp úng: " Anh...a..anh nhanh mặc áo vào đi"
Thấy cô vẻ thẹn thùng anh vội cười gian sảo rồi liền mặc áo vào, bước chân tiến đến gần cô bé, tay anh nắm lấy cái tay đang che mắt của cô đưa xuống. Khoảng cách rất rất gần.
"Dù dì sau này em cũng thấy cần chi phải che che giấu giấu" anh nói giọng thản nhiên nhìn cô nhếch môi cười.
Trời cái con người này đúng là nguy hiểm mà: "Anh đừng có mà trêu em nữa" cô đưa tay đẩy mạnh anh ra: "Đưa sách cho em nhanh em còn về." vẻ mặt cô lộ rõ sự khó chịu
"Đổi sách bằng hôn cái vào má đi rồi anh đưa liền" anh đưa ngón tay chỉ vào má của mình vẻ mong chờ.
Cô đưa mắt trừng anh, vẻ mặt bất lực:" Dậy thôi em đi về đây."
Anh chàng thôi không trêu cô nữa đi tới bàn học bê một mớ tập đủ thứ là sách.
"Em bê nổi không???"
Cô nàng mạnh mẽ nhà ta có mấy chuyện nhỏ đó mà không lo được thôi á, cô bĩu môi mặt thản nhiên:
"Nổi chứ anh nghĩ sao vậy"
Anh bê tới trước mặt cô rồi đặt chồng tập lên hài bàn tay kia. Trông có vẻ hơi nặng nên thiếu nữ nhà ta có hơi choáng mém đổ hết đống tập trên tay xuống sàn nhà.
Anh nhếch môi cười, vội lấy hai tay đỡ lấy hai tay của cô bé bao phủ đôi tay nhỏ phía dưới.
Tim thiếu nữ Trang Nhi càng đập nhanh hơn, tai cũng đã đỏ lắm rồi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào anh chàng đối diện:
"Em bê được mà không sao đâu"
"Em đi về đây, tạm biệt anh"
Cô nàng vội lấy tay anh ra bê một đống tập sách mà chạy thật nhanh ra bỏ vào giỏ xe rồi liền đạp nhanh hết tốc độ mà trở về,...