Khung cảnh bên này của hai cô nàng cực kì vui vẻ nhưng đâu ai biết ngay tại phòng học của lớp 10-15 cực kì u ám.
Lớp 10-15 là lớp kém nhất khối.Tụ tập toàn con ông cháu cha,gia đình có tiền.Ai nấy đều là thiếu gia,tiểu thư không để ai vào mắt.Nhưng có ai ngờ bọn họ bây giờ không một ai dám hó hé,ngay cả động tác cũng phải thật nhẹ nhàng.
Trong lớp một mảng tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài hàng lang.Bao nhiêu ánh mắt chỉ dám lén quan sát vị lão đại ngồi cuối lớp.Lão đại mặt đen lại một đống,tâm trạng cực kì không tốt.Cũng không một ai dám đi lên bắt chuyện cả.
Chọc ai thì chọc chứ không đụng nổi vị đại thiếu gia này.Hướng Lâm ở bên cạnh cũng bị cả lớp nhìn chằm chằm nhưng ánh mắt khác hẳn nhìn vị lão đại kia.Mà bọn họ giống như đang cầu xin anh mau nói gì đó, làm giảm cái mặt lạnh kia đi.Bây giờ trong lớp chỉ trông chờ vào một mình Hướng Lâm thôi.
Nói đi cũng phải nói lại mặc dù là bạn thân nhưng anh cũng biết sợ vậy.Nhưng vì cả lớp anh đành phải mạnh mẽ mới được,nhất là crush của anh La Mẫn cũng đang nhìn anh như cầu xin kia kìa.Sao anh có thể trơ mắt nhìn được kia chứ.Thế là Hướng Lâm lấy hết can đảm quay sang nhìn anh.
Vừa trông thấy vẻ mặt căng như dây đàn kia.Thì khí thế thì hừng hực của Hướng Lâm giảm không phanh cất giọng nhỏ lí nhí.
- Anh Dương này,cậu thấy không khỏe ở đâu sao?
Đôi mắt sắc bén của anh nhìn Hướng Lâm,cái mặt thối đấy vẫn chưa có dấu hiệu dịu xuống.Hẳn là anh không nghe rõ Hướng Lâm nói gì.Hướng Lâm hết cách bèn thở một hơi dài lớn giọng quát lớn.
- TỚ NÓI LÀ CẬU KHÔNG KHỎE Ở ĐÂU SAO?
'...'
Nội tâm cả lớp: Chết thật rồi,Hướng Lâm toi rồi.Dám quát vào mặt lão đại,tội nghiệp quá đi.Bây giờ phải lo an táng cho Hướng Lâm thế nào đây.Ôi vị anh hùng của cả lớp.
Điều khiến cả lớp kinh hãi là vị lão đại kia không những không nổi giận mà còn cất giọng hỏi lại Hướng Lâm.Mà cái câu hỏi kia lại không đầu không đuôi,không ăn khớp với cái bầu không khí này.
- Bị người ta mắng là lưu manh thì người đó ghét hay là thích tớ?
'....'
Hướng Lâm ngơ ngác nhìn cậu bạn thân của mình,cái vị này nay bị sao thế.À không vấn đề chính ở đây là đứa nào dám mắng lão đại của bọn họ là lưu manh.Thế là Hướng Lâm sừng sồ lên,vẻ mặt như muốn ra trận.
- Tên nào dám mắng cậu lưu manh.Hôm nay tớ phải nện chết nó mới được,cậu nói đi tên đó ở đâu.
Vừa dứt câu Hướng Lâm liền bị anh đá một cú vào chân,đau điếng mà khụy gối xuống ôm chân.Vẻ mặt đáng thương không hiểu chuyện gì mà nhìn anh.
- Anh Dương...sao cậu đá tớ,tớ đang ra mặt giúp cậu...
- Câm mồm,ông đây cần cậu ra mặt sao.Cậu thử nện tớ xem,xem tớ có đánh chết cậu không.
'...'
Khó khăn lắm Hướng Lâm mới lết lên ngồi vào ghế,giọng điệu uất ức không thôi.
- Hức...cậu đây là có anh em mới rồi sao.Còn vì người ta mà đá tớ,cậu không cần tớ nữa sao hức.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh nhìn tên ngốc Hướng Lâm.Không biết phải nói gì để tên này hiểu, bản tính anh ghét giải thích vòng vo,nên không nói thêm gì nữa mặc kệ tên Hướng Lâm đang tự suy diễn.Cứ thế mà ngồi trong lớp cố gắng chịu đựng đến hết giờ học.
Tan học theo thói quen anh đứng trước cổng đợi cô đi ra.Mắt thấy cô gái nhỏ lướt qua anh liền đi theo phía sau,giữ một khoảng cách nhất định.Cứ thế dáng vẻ cao lớn của thiếu niên đi sau cô gái nhỏ cho đến khi cô ghẹo vào con dong nhỏ.
Lúc này anh mới tăng bước chân đi song song với cô.Anh còn chưa mở miệng thì liền thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ như có như không nhìn anh rồi lại lạnh nhạt tiến về phía trước.Anh không biết phải mở lời làm sao,liền buộc miệng.
- Sở Ngữ Yên,cậu đứng lại cho tôi.
Lời vừa nói ra anh liền thấy hối hận,trách sao được chứ cái miệng thối này không theo ý của anh.
Sở Ngữ Yên dừng bước chân,lãnh đạm nhìn anh rồi nhỏ giọng.
- Bạn học Nhất Dương có việc gì sao?
Anh quan sát nét mặt của cô cũng không thấy điểm nào là lạ.Chắc cô không để ý chuyện hồi trưa đâu tại anh nghĩ nhiều thôi.Thế là anh liền cười nhẹ,khuôn mặt vốn lạnh như băng kia bây giờ vô cùng ôn nhu.
- Hồi trưa tớ lỡ lời,tớ đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa.Cậu đừng giận nha.
- Ừm,tớ không giận.
Cô cũng không ngờ anh lại đi theo cô chỉ để nói cái này.Vấn đề này cũng không có gì lớn cả,cùng là bạn học đùa giỡn một tí không gì là lớn cả.Thế là cô liền tiếp tục đi về phía trước.
Bước vào trong quán sau khi thay đồng phục ra,cô liền nhìn về phía của anh.vẫn là ngồi chỗ đó bấm game.Bản tính chăm học của cô nổi lên liền hướng phía anh mà nói.
- Cậu không có bài tập về nhà sao,đừng cứ mãi chơi game như thế.
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mỏng của cô anh liền cúp ngang trận game.Hiếm khi cô chủ động nói chuyện với anh như thế,trong đầu anh khẽ xẹt qua vài ý nghĩ liền đáp lại.
- Có chứ,nhưng tớ không hiểu lắm.Cậu có thể giảng cho tớ không.
Giúp đỡ bạn bè là việc tốt cô cũng không từ chối.Dù sao trong tiệm ít khách,việc không nhiều.Thời gian dư dả,chi bằng giúp anh học coi như cô cũng ôn lại kiến thức.Cô hơi nâng mi mắt nhìn anh rồi nói.
- Cậu mở ra xem bài tập trước đi,tớ dọn chỗ này xong sẽ qua giảng bài cho cậu.
Lớp 10-15 là lớp kém nhất khối.Tụ tập toàn con ông cháu cha,gia đình có tiền.Ai nấy đều là thiếu gia,tiểu thư không để ai vào mắt.Nhưng có ai ngờ bọn họ bây giờ không một ai dám hó hé,ngay cả động tác cũng phải thật nhẹ nhàng.
Trong lớp một mảng tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài hàng lang.Bao nhiêu ánh mắt chỉ dám lén quan sát vị lão đại ngồi cuối lớp.Lão đại mặt đen lại một đống,tâm trạng cực kì không tốt.Cũng không một ai dám đi lên bắt chuyện cả.
Chọc ai thì chọc chứ không đụng nổi vị đại thiếu gia này.Hướng Lâm ở bên cạnh cũng bị cả lớp nhìn chằm chằm nhưng ánh mắt khác hẳn nhìn vị lão đại kia.Mà bọn họ giống như đang cầu xin anh mau nói gì đó, làm giảm cái mặt lạnh kia đi.Bây giờ trong lớp chỉ trông chờ vào một mình Hướng Lâm thôi.
Nói đi cũng phải nói lại mặc dù là bạn thân nhưng anh cũng biết sợ vậy.Nhưng vì cả lớp anh đành phải mạnh mẽ mới được,nhất là crush của anh La Mẫn cũng đang nhìn anh như cầu xin kia kìa.Sao anh có thể trơ mắt nhìn được kia chứ.Thế là Hướng Lâm lấy hết can đảm quay sang nhìn anh.
Vừa trông thấy vẻ mặt căng như dây đàn kia.Thì khí thế thì hừng hực của Hướng Lâm giảm không phanh cất giọng nhỏ lí nhí.
- Anh Dương này,cậu thấy không khỏe ở đâu sao?
Đôi mắt sắc bén của anh nhìn Hướng Lâm,cái mặt thối đấy vẫn chưa có dấu hiệu dịu xuống.Hẳn là anh không nghe rõ Hướng Lâm nói gì.Hướng Lâm hết cách bèn thở một hơi dài lớn giọng quát lớn.
- TỚ NÓI LÀ CẬU KHÔNG KHỎE Ở ĐÂU SAO?
'...'
Nội tâm cả lớp: Chết thật rồi,Hướng Lâm toi rồi.Dám quát vào mặt lão đại,tội nghiệp quá đi.Bây giờ phải lo an táng cho Hướng Lâm thế nào đây.Ôi vị anh hùng của cả lớp.
Điều khiến cả lớp kinh hãi là vị lão đại kia không những không nổi giận mà còn cất giọng hỏi lại Hướng Lâm.Mà cái câu hỏi kia lại không đầu không đuôi,không ăn khớp với cái bầu không khí này.
- Bị người ta mắng là lưu manh thì người đó ghét hay là thích tớ?
'....'
Hướng Lâm ngơ ngác nhìn cậu bạn thân của mình,cái vị này nay bị sao thế.À không vấn đề chính ở đây là đứa nào dám mắng lão đại của bọn họ là lưu manh.Thế là Hướng Lâm sừng sồ lên,vẻ mặt như muốn ra trận.
- Tên nào dám mắng cậu lưu manh.Hôm nay tớ phải nện chết nó mới được,cậu nói đi tên đó ở đâu.
Vừa dứt câu Hướng Lâm liền bị anh đá một cú vào chân,đau điếng mà khụy gối xuống ôm chân.Vẻ mặt đáng thương không hiểu chuyện gì mà nhìn anh.
- Anh Dương...sao cậu đá tớ,tớ đang ra mặt giúp cậu...
- Câm mồm,ông đây cần cậu ra mặt sao.Cậu thử nện tớ xem,xem tớ có đánh chết cậu không.
'...'
Khó khăn lắm Hướng Lâm mới lết lên ngồi vào ghế,giọng điệu uất ức không thôi.
- Hức...cậu đây là có anh em mới rồi sao.Còn vì người ta mà đá tớ,cậu không cần tớ nữa sao hức.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của anh nhìn tên ngốc Hướng Lâm.Không biết phải nói gì để tên này hiểu, bản tính anh ghét giải thích vòng vo,nên không nói thêm gì nữa mặc kệ tên Hướng Lâm đang tự suy diễn.Cứ thế mà ngồi trong lớp cố gắng chịu đựng đến hết giờ học.
Tan học theo thói quen anh đứng trước cổng đợi cô đi ra.Mắt thấy cô gái nhỏ lướt qua anh liền đi theo phía sau,giữ một khoảng cách nhất định.Cứ thế dáng vẻ cao lớn của thiếu niên đi sau cô gái nhỏ cho đến khi cô ghẹo vào con dong nhỏ.
Lúc này anh mới tăng bước chân đi song song với cô.Anh còn chưa mở miệng thì liền thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ như có như không nhìn anh rồi lại lạnh nhạt tiến về phía trước.Anh không biết phải mở lời làm sao,liền buộc miệng.
- Sở Ngữ Yên,cậu đứng lại cho tôi.
Lời vừa nói ra anh liền thấy hối hận,trách sao được chứ cái miệng thối này không theo ý của anh.
Sở Ngữ Yên dừng bước chân,lãnh đạm nhìn anh rồi nhỏ giọng.
- Bạn học Nhất Dương có việc gì sao?
Anh quan sát nét mặt của cô cũng không thấy điểm nào là lạ.Chắc cô không để ý chuyện hồi trưa đâu tại anh nghĩ nhiều thôi.Thế là anh liền cười nhẹ,khuôn mặt vốn lạnh như băng kia bây giờ vô cùng ôn nhu.
- Hồi trưa tớ lỡ lời,tớ đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa.Cậu đừng giận nha.
- Ừm,tớ không giận.
Cô cũng không ngờ anh lại đi theo cô chỉ để nói cái này.Vấn đề này cũng không có gì lớn cả,cùng là bạn học đùa giỡn một tí không gì là lớn cả.Thế là cô liền tiếp tục đi về phía trước.
Bước vào trong quán sau khi thay đồng phục ra,cô liền nhìn về phía của anh.vẫn là ngồi chỗ đó bấm game.Bản tính chăm học của cô nổi lên liền hướng phía anh mà nói.
- Cậu không có bài tập về nhà sao,đừng cứ mãi chơi game như thế.
Vừa nghe thấy giọng nói mềm mỏng của cô anh liền cúp ngang trận game.Hiếm khi cô chủ động nói chuyện với anh như thế,trong đầu anh khẽ xẹt qua vài ý nghĩ liền đáp lại.
- Có chứ,nhưng tớ không hiểu lắm.Cậu có thể giảng cho tớ không.
Giúp đỡ bạn bè là việc tốt cô cũng không từ chối.Dù sao trong tiệm ít khách,việc không nhiều.Thời gian dư dả,chi bằng giúp anh học coi như cô cũng ôn lại kiến thức.Cô hơi nâng mi mắt nhìn anh rồi nói.
- Cậu mở ra xem bài tập trước đi,tớ dọn chỗ này xong sẽ qua giảng bài cho cậu.