Trên sân thể dục lúc này trời đã dịu hơn rất nhiều so với buổi trưa,nhưng vẫn nắng gắt,ánh nắng xuyên qua những tán cây hắt xuống mặt đất.
Cái nóng của mùa hè như lò lửa kín không có một ngọn gió nào,tiếng ve sầu trên cây râm ran khắp khuôn viên trường học.
Đối diện tòa nhà dạy học là sân bóng rổ,có thể trông thấy bóng dáng những nam sinh tràn đầy hơi thở thanh xuân đang chơi bóng.Trẻ trung,năng động,hừng hực sức sống.
Bạch Nhất Dương là người nổi bật nhất trong đám đông như là hạc đứng giữa bầy gà.Thân ảnh cao lớn với đường nét cơ thể tuyệt đẹp.Mái tóc vì trời nóng mà ướt được anh vuốt gọn lại,khoe rõ cái trán trơn nhẵn,ngũ quan anh tuấn.Làn da của anh vốn trắng lúc này được ánh nắng rọi vào càng thêm bắt mắt.Dáng vẻ ngông ngang bất cần ngồi trên ghế ngay lối ra vào của sân.
Hướng Lâm tỏ vẻ ngưỡng mộ liếc nhìn mấy em gái bên cạnh sân bóng rổ.Miệng lẩm bẩm trò chuyện cùng anh.
- Quả nhiên có cậu là sôi nổi hẳn lên,nhìn đám con trai kia đi.Cứ như được tiêm thêm máu gà,còn không nhìn xem đám em gái là đến xem ai chứ.Tớ mà có cái nhan sắc này của cậu thì tốt biết bao nhỉ.
Nói bóng nói gió là thế nhưng sự thật vẫn phơi bày.Ngoài Bạch Nhất Dương ra thì còn có ai nguyện ý tụ tập lại,xem chơi bóng với cái thời tiết nóng nực này kia chứ.
Mãi vẫn không thấy anh trả lời,Hướng Lâm mới cẩn thận nhìn anh.Vậy mà ánh mắt của anh lại nhìn về phía xa xa kia,không biết là nhìn gì mà chăm chú như thế.Ở khoảng cách xa thế này cũng không nhìn rõ được là anh đang nhìn người nào đằng đó.
Trận đấu còn chưa bắt đầu Hướng Lâm liền trợn mắt nhìn anh đứng dậy như muốn rời khỏi sân.Trong đội bóng không phải thiếu người,nhưng anh Dương phải ở đây thì đám con gái kia mới ở lại xem.Nếu anh Dương mà đi thì đám con trai kia lại ỉu xìu cho coi,không có gái xem thì làm sao phát huy thực lực kia chứ.Đang ngon lành hưởng ké phúc lộc của lão đại kia mà.Hướng Lâm vội vàng chạy theo cất giọng.
- Này cậu không chơi bóng sao,trận bóng sắp bắt đầu rồi đó.
Anh dừng bước chân,nghiêng đầu nhìn Hướng Lâm nở nụ cười ranh mãnh.Cất giọng trầm khàn nhưng không thiếu phần lưu manh.
- Không chơi nữa,đi đây.
'....'
Cứ thế cả đám con trai đứng đực ra nhìn anh rời khỏi sân,khó lắm mới có ngày đông vui thế này vậy mà anh lại bỏ đi.Cả đám trong sân cũng như mấy nữ sinh bên ngoài đều chăm chăm nhìn theo cử động của anh.
Mắt thấy anh tiến về phía sân bên cạnh thì cả đám con gái bắt đầu kinh hô.Ai nấy đều tưởng tượng không biết bao nhiêu kịch bản trong đầu.Ai mà biết trai đẹp Bạch Nhất Dương lại qua đây,hắn là đến tìm người.
Một nữ sinh trong đám đó lên giọng cực kì chắc chắn.
- Nhã Khê cậu mau xem,cậu ấy hẳn là tới tìm cậu.
Đám đông bên cạnh thấy cũng hợp lý liền thêm đôi ba caua vào.
- Chắc đến tìm Nhã Khê rồi.Hoa khôi ở đây thì còn tìm ai kia chứ.
- Hoa khôi cái rắm,tớ thấy Sở Ngữ Yên kia mới là hoa khôi.Tại người ta không ăn diện trang điểm lòe loẹt như ai kia thôi.
- Cũng đúng nhỉ,nhưng lão đại Bạch Nhất Dương không thích mấy em gái ngoan ngoãn như Sở Ngữ Yên đâu.Tớ thấy Nhã Khê có khả năng cao hơn.
'....'
Cứ thế lời ra tiếng vào,ai nấy đều tập trung quan sát anh.Nhã Khê người được xướng tên cũng ngại ngùng tiến lên trước.Cô ta là người kiêu ngạo,luôn tự cho bản thân mình là người nổi bật nhất.Vô cùng tự tin mà nghĩ Bạch Nhất Dương là đến vì cô ta.
Chỉ còn vài bước chân là lão đại đã đến gần chỗ của đám nữ sinh.Nhưng ai nấy đều trợn trắng mắt nhìn anh lướt qua người bọn họ mà tiến đến góc hàng ghế trên cùng đằng kia.
Chân anh dài nên đi cực kì nhanh không lâu đã đến trước mặt của Sở Ngữ Yên.Hơi thở tràn trề sức sống của thiếu niên bao phủ lấy cô gái nhỏ.Cô đã chú ý đến anh từ lúc anh tiến vào sân thể dục bên này.Tất nhiên là cô cũng biết anh đây là đến tìm cô.
Không phải là cô tự nâng cao bản thân nhưng giác quan của con gái nhạy bén,nhiều ngày qua anh đối xử như thế kia với cô còn tự miệng nói thích cô.Thì không đến tìm cô thì còn tìm ai.
Từ trên cao anh nhìn lấy vẻ mặt lãnh đạm của cô gái rồi cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.Đột nhiên cơ thể thiếu nữ bên cạnh lập tức nhích người về phía Trình Lam,giữ khoảng cách với anh.Cô cũng không chủ động hỏi gì,giờ cô không có tâm trạng.Cô còn đang rất căng thẳng trước ánh mắt cháy rực của đám con gái phía dưới kia kìa.
Tự nhiên trở thành tâm điểm cô thấy không quen còn có chút ngượng.
Bạch Nhất Dương bị cô gái nhỏ xa lánh thì có chút tủi thân,anh cầm lấy lon coca trên tay đưa qua cho cô.Khi nãy trước khi rời đi liền cầm theo.
- Cho cậu nè.
- Tớ không khát,cậu uống đi.
'...'
Trình Lam ngồi bên cạnh xem tình hình,cô có chút kinh ngạc.Vị thiếu gia này là đang muốn theo đuổi bạn thân của cô đấy à.Không được,tuyệt đối không được.Cái người này trăng hoa như vậy,nhìn xem đám con gái kia như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi rồi.Tiểu Yên hiền lành ngây thơ như vậy cũng có ngày bị nợ đào hoa của cậu ta xử cho xem.Trình Lam còn chưa kịp hành động liền bị giọng nói khàn khàn của thiếu niên làm cho giật mình.
- Cậu muốn tự uống hay để tớ đút.
Cái nóng của mùa hè như lò lửa kín không có một ngọn gió nào,tiếng ve sầu trên cây râm ran khắp khuôn viên trường học.
Đối diện tòa nhà dạy học là sân bóng rổ,có thể trông thấy bóng dáng những nam sinh tràn đầy hơi thở thanh xuân đang chơi bóng.Trẻ trung,năng động,hừng hực sức sống.
Bạch Nhất Dương là người nổi bật nhất trong đám đông như là hạc đứng giữa bầy gà.Thân ảnh cao lớn với đường nét cơ thể tuyệt đẹp.Mái tóc vì trời nóng mà ướt được anh vuốt gọn lại,khoe rõ cái trán trơn nhẵn,ngũ quan anh tuấn.Làn da của anh vốn trắng lúc này được ánh nắng rọi vào càng thêm bắt mắt.Dáng vẻ ngông ngang bất cần ngồi trên ghế ngay lối ra vào của sân.
Hướng Lâm tỏ vẻ ngưỡng mộ liếc nhìn mấy em gái bên cạnh sân bóng rổ.Miệng lẩm bẩm trò chuyện cùng anh.
- Quả nhiên có cậu là sôi nổi hẳn lên,nhìn đám con trai kia đi.Cứ như được tiêm thêm máu gà,còn không nhìn xem đám em gái là đến xem ai chứ.Tớ mà có cái nhan sắc này của cậu thì tốt biết bao nhỉ.
Nói bóng nói gió là thế nhưng sự thật vẫn phơi bày.Ngoài Bạch Nhất Dương ra thì còn có ai nguyện ý tụ tập lại,xem chơi bóng với cái thời tiết nóng nực này kia chứ.
Mãi vẫn không thấy anh trả lời,Hướng Lâm mới cẩn thận nhìn anh.Vậy mà ánh mắt của anh lại nhìn về phía xa xa kia,không biết là nhìn gì mà chăm chú như thế.Ở khoảng cách xa thế này cũng không nhìn rõ được là anh đang nhìn người nào đằng đó.
Trận đấu còn chưa bắt đầu Hướng Lâm liền trợn mắt nhìn anh đứng dậy như muốn rời khỏi sân.Trong đội bóng không phải thiếu người,nhưng anh Dương phải ở đây thì đám con gái kia mới ở lại xem.Nếu anh Dương mà đi thì đám con trai kia lại ỉu xìu cho coi,không có gái xem thì làm sao phát huy thực lực kia chứ.Đang ngon lành hưởng ké phúc lộc của lão đại kia mà.Hướng Lâm vội vàng chạy theo cất giọng.
- Này cậu không chơi bóng sao,trận bóng sắp bắt đầu rồi đó.
Anh dừng bước chân,nghiêng đầu nhìn Hướng Lâm nở nụ cười ranh mãnh.Cất giọng trầm khàn nhưng không thiếu phần lưu manh.
- Không chơi nữa,đi đây.
'....'
Cứ thế cả đám con trai đứng đực ra nhìn anh rời khỏi sân,khó lắm mới có ngày đông vui thế này vậy mà anh lại bỏ đi.Cả đám trong sân cũng như mấy nữ sinh bên ngoài đều chăm chăm nhìn theo cử động của anh.
Mắt thấy anh tiến về phía sân bên cạnh thì cả đám con gái bắt đầu kinh hô.Ai nấy đều tưởng tượng không biết bao nhiêu kịch bản trong đầu.Ai mà biết trai đẹp Bạch Nhất Dương lại qua đây,hắn là đến tìm người.
Một nữ sinh trong đám đó lên giọng cực kì chắc chắn.
- Nhã Khê cậu mau xem,cậu ấy hẳn là tới tìm cậu.
Đám đông bên cạnh thấy cũng hợp lý liền thêm đôi ba caua vào.
- Chắc đến tìm Nhã Khê rồi.Hoa khôi ở đây thì còn tìm ai kia chứ.
- Hoa khôi cái rắm,tớ thấy Sở Ngữ Yên kia mới là hoa khôi.Tại người ta không ăn diện trang điểm lòe loẹt như ai kia thôi.
- Cũng đúng nhỉ,nhưng lão đại Bạch Nhất Dương không thích mấy em gái ngoan ngoãn như Sở Ngữ Yên đâu.Tớ thấy Nhã Khê có khả năng cao hơn.
'....'
Cứ thế lời ra tiếng vào,ai nấy đều tập trung quan sát anh.Nhã Khê người được xướng tên cũng ngại ngùng tiến lên trước.Cô ta là người kiêu ngạo,luôn tự cho bản thân mình là người nổi bật nhất.Vô cùng tự tin mà nghĩ Bạch Nhất Dương là đến vì cô ta.
Chỉ còn vài bước chân là lão đại đã đến gần chỗ của đám nữ sinh.Nhưng ai nấy đều trợn trắng mắt nhìn anh lướt qua người bọn họ mà tiến đến góc hàng ghế trên cùng đằng kia.
Chân anh dài nên đi cực kì nhanh không lâu đã đến trước mặt của Sở Ngữ Yên.Hơi thở tràn trề sức sống của thiếu niên bao phủ lấy cô gái nhỏ.Cô đã chú ý đến anh từ lúc anh tiến vào sân thể dục bên này.Tất nhiên là cô cũng biết anh đây là đến tìm cô.
Không phải là cô tự nâng cao bản thân nhưng giác quan của con gái nhạy bén,nhiều ngày qua anh đối xử như thế kia với cô còn tự miệng nói thích cô.Thì không đến tìm cô thì còn tìm ai.
Từ trên cao anh nhìn lấy vẻ mặt lãnh đạm của cô gái rồi cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.Đột nhiên cơ thể thiếu nữ bên cạnh lập tức nhích người về phía Trình Lam,giữ khoảng cách với anh.Cô cũng không chủ động hỏi gì,giờ cô không có tâm trạng.Cô còn đang rất căng thẳng trước ánh mắt cháy rực của đám con gái phía dưới kia kìa.
Tự nhiên trở thành tâm điểm cô thấy không quen còn có chút ngượng.
Bạch Nhất Dương bị cô gái nhỏ xa lánh thì có chút tủi thân,anh cầm lấy lon coca trên tay đưa qua cho cô.Khi nãy trước khi rời đi liền cầm theo.
- Cho cậu nè.
- Tớ không khát,cậu uống đi.
'...'
Trình Lam ngồi bên cạnh xem tình hình,cô có chút kinh ngạc.Vị thiếu gia này là đang muốn theo đuổi bạn thân của cô đấy à.Không được,tuyệt đối không được.Cái người này trăng hoa như vậy,nhìn xem đám con gái kia như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi rồi.Tiểu Yên hiền lành ngây thơ như vậy cũng có ngày bị nợ đào hoa của cậu ta xử cho xem.Trình Lam còn chưa kịp hành động liền bị giọng nói khàn khàn của thiếu niên làm cho giật mình.
- Cậu muốn tự uống hay để tớ đút.