"Sao em không ăn vậy...chỉ có tôi và Nhuận Phát ăn thì ngại quá...!"
Tôn Giai Ân vui vẻ lắc đầu, sáng nay bạn của bà thấy cô đi siêu thị đã cho cô hai cái bánh nếp ăn lót dạ rồi, nên đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy rất no, không có ý định dùng bữa nữa...
"Em không đói, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không...món này em vừa học sáng nay đấy...!"
Hà Uy Kiệt cười trừ, hắn nháy mắt ra hiệu cho Nhuận Phát hãy nói gì đó đi, vì không ai lại có thể làm món mì sốt kem ra màu tím được, trông rất kì dị...
"À...em dâu...không biết em làm thế nào mà món này có màu tím được hay thế, khi trước anh thử làm thì nó chỉ có màu trắng trông rất nhạt nhẽo...!"
Tôn Giai Ân vẫn giữ nét mặt vui vẻ kể lại công thức bí mật của cô cho Nhuận Phát nghe...
"Em thấy màu trắng vô vị quá nên có ép tinh chất hoa đậu biếc ra để tạo màu tím đấy, nếu anh thích màu khác em đều có thể làm được...!"
Nhuận Phát cũng nở nụ cười trừ gật đầu, đáng lý ra cậu không nên tò mò mà đi đến tận nhà Hà Uy Kiệt như thế này, để rồi hôm nay phải trả giá cho chính cái tính tò mò của mình...
"Đội trưởng Hà là sếp của anh, vẫn nên nhường anh ấy ăn trước mới phải..."
Hà Uy Kiệt trừng mắt nhìn Nhuận Phát nhưng lại thay đổi thái độ hoàn toàn khi Tôn Giai Ân nhìn về phía mình, dù sao cô cũng giành rất nhiều công sức và tâm huyết cho món này nên hắn không thể phụ lòng cô được...dù sao ăn thử một miếng cũng không chết được...
"Vậy để tôi ăn thử nhé...cảm ơn em vì bữa ăn..."
Hà Uy Kiệt bỏ một miếng vào miệng liền cảm thấy muốn nôn ra ngoài vì cái vị kinh khủng của nó, đây không phải là món mì kem mà Nhuận Phát từng làm cho hắn ăn thử...
"Cũng...cũng được...nhưng lần sau em đừng nấu ăn nữa, tôi sợ tay em bị thương mất, mấy việc này cứ để tôi làm cho, còn không thì thuê người đến làm cũng được..."
Tôn Giai Ân cảm thấy như vậy cũng không tệ, dù sao mỗi lần nghĩ ra cách biến tấu món ăn cũng khiến cô cảm thấy vô cùng đau đầu...
"Vậy lần sau anh nấu nhé, em sẽ giúp anh rửa bát, vậy các anh ăn xong thì cứ để đấy đi...hôm nay thứ năm nên em có tiết học ở trên trường, em xin phép đi trước ạ...!"
Tôn Giai Ân vừa đi mất thì Hà Uy Kiệt cùng Nhuận Phát đã mang đĩa mì đổ vào thùng rác, tiện thể vứt vài thứ linh tinh xuống để lấp lại vật chứng...
"Sợ thật đấy, tôi chỉ mới nếm thử tí kem đã buồn nôn rồi...vậy mà ngài lại ăn cả miếng thế kia...!"
Hà Uy Kiệt vừa xúc miệng mười lần xong vẫn cảm thấy dư âm vẫn còn đọng lại ở miệng, nhưng hắn lại càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Tôn Giai Ân...
"Lần sau tốt nhất cậu đừng nên đến đây nữa, để không phải ăn mấy món mà cô ấy nấu...!"
Nhuận Phát cảm thấy lời này của Hà Uy Kiệt bao gồm hàm ý gì đấy rất sâu xa, hắn đây không phải lo cho cậu ăn trúng thứ kì lạ kia sẽ bị đau bụng, mà đang tức giận vì dám chê món ăn mà Tôn Giai Ân nấu...
"Ngài có ý gì thế hả...chẳng phải ngài cũng cảm thấy chúng rất khó ăn hay sao...?"
Hà Uy Kiệt cảm thấy khó ăn thật nhưng hắn không cho phép người khác chê món ăn mà Tôn Giai Ân đã bỏ rất nhiều công sức ra để nấu, lỡ chẳng may cô vô tình nghe được thì sẽ cảm thấy tổn thương như thế nào...!
"Thôi bỏ đi, cậu đem số bằng chứng này nộp tên tòa án tối cao đi, có thể ngày mai sẽ có lệnh triệu tập Lưu Trí Cương đấy..."
Nhuận Phát gật đầu, cậu định nói thêm gì đó nhưng nghĩ lại vẫn thôi, dù sao người phải chung sống với Tôn Giai Ân là Hà Uy kiệt, một người ngoài ra cậu tốt nhất không nên có những bình phẩm gì. Nhưng nhìn sơ qua cách nói chuyện thì có lẽ Hà Uy Kiệt cũng có tình cảm với Tôn Giai Ân rồi...
"Tôi về nhé, gửi lời cảm ơn của tôi đến em dâu..."
Hà Uy Kiệt gật đầu tiễn Nhuận Phát ra về, hắn chợt nghĩ đến việc cũng nên mua cho Tôn Giai Ân cái gì đó để cảm ơn cô về sự chu đáo ngày hôm nay. Có lẽ tặng hoa vẫn là món quà hợp lí nhất, chứ hắn không biết rõ bình thường phụ nữ sẽ thích thứ gì...
Hà Uy Kiệt gửi nhắn cho Tôn Giai Ân, dặn dò cô sau khi tan học phải đợi hắn đến đón, tuyệt đối không được đi theo người khác về nhà. Nhưng không ngờ cô lại gọi luôn cho hắn...
"Em tưởng anh và trợ lí đi làm việc rồi chứ, sao lại có thời gian đến đón em vậy...?"
- Tôi và cậu ta nói chuyện xong rồi, sau khi tan học tôi sẽ đến đón em nhé...!"
"Được ạ, vậy để em dặn Kiều Anh về trước, anh nhớ đến đúng giờ đấy, đừng để em đợi như hôm bữa...!"
- Tôi biết rồi, sẽ không để em đợi đâu...
Tôn Giai Ân mỉm cười tắt máy, trước giờ cô chưa từng có cảm giác mong chờ nhiều như vậy...