• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh Dinh cảm thấy việc hít thở bình thường cũng đang dần trở nên vô cùng khó khăn, cô ta không nói gì liền rời khỏi phòng của Hà Uy Kiệt, cũng không quên đóng cửa mạnh như khiêu khích hắn. Ngay lập tức Nhuận Phát bước vào phòng, cậu tiến lại chỗ Hà Uy Kiệt muốn hỏi xem vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ...

"Ngài nói gì mà nhìn thư kí Lưu như sắp khóc đến nơi vậy, dù sao cô ấy cũng là con gái duy nhất của giám đốc sở cảnh sát đấy, lại còn được ông ta đặc biệt cưng chiều...!"

Hà Uy Kiệt dường như không quan tâm đến việc thân thế của cô ta như thế nào, hắn chỉ nói qua loa mấy câu cho có...

"Nếu cô ta không biết thân biết phận thì cậu làm hồ sơ chuyển công tác cho cô ta đi, tránh tôi càng xa càng tốt...!"

Nhuận Phát nhìn gương mặt hằm hằm sát khí của Hà Uy Kiệt cũng không dám hỏi thêm gì, cậu chưa gặp người vợ trong tin đồn của hắn nên cũng không dám đánh giá là ai sẽ chiếm ưu thế hơn. Nhưng dù Ánh Dinh có hơn người kia thật thì người kia vẫn sẽ là kẻ thắng cuộc trong chuyện này thôi...



"Phía bên kia đã sắp xếp rồi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến nơi, đảm bảo sẽ không có ai dám xuất hiện gây trở ngài cho ngài đâu ạ...!"

Hà Uy Kiệt gật đầu, hắn đang suy nghĩ đến việc có nên mang theo Tôn Giai Ân về thủ đô hay không, tiện thể làm thủ tục chuyển trường cho cô. Nhưng hắn lại nghĩ dễ gì cô đồng ý cùng hắn đến một nơi xa lạ như thế để sinh sống, bạn bè của cô đều ở đây nên khả năng cô chịu đi cùng hắn là không phần trăm.

Suy đi tính lại thì hắn cũng không thể sống ở đây mãi được, nơi này cách thủ đô vô cùng xa, mất bốn tiếng lái xe không ngừng nghỉ, hắn mà làm việc đó mỗi ngày chắc chắn sẽ chết sớm...

"Phía cha tôi có động tĩnh gì không...?"

Trợ lí do dự một lúc nhưng cũng thành thật trả lời Hà Uy Kiệt, cậu nghĩ dù sao cũng chẳng giấu mãi được...

"Ngoài chuyện không hài lòng về cuộc hôn nhân của ngài ra thì ông ấy không có động thái gì quá đáng, ngài chủ tịch chỉ mong có thể gặp lại ngài tại thủ đô sớm hơn..."

Hà Uy Kiệt cũng biết cha hắn muốn hắn có thể kết hôn với người làm trong ngành, hay con gái của một chính trị gia nào đó có thể củng cố cho vị trí của ông ta hiện tại. Việc hắn đăng kí kết hôn cùng Tôn Giai Ân chính là giấy tờ giả do người của ông ta sắp xếp, về mặc pháp lí đương nhiên sẽ không có hiệu lực. Mục đích mà ông ta làm vậy chính là muốn qua mắt được cha mình, không bị mang tiếng là bất hiếu...



Hà Uy Kiệt đối với việc này không mấy để tâm, hắn cảm thấy việc làm của cha mình cũng không gọi là ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của hắn, nên hắn cũng không ý kiến gì. Có lẽ cha hắn cũng biết nên không hối thúc việc kết hôn, cùng lắm là muốn hắn qua lại với mấy cô con gái chính trị gia kia một chút. Còn việc hắn sống cùng Tôn Giai Ân, chăm sóc cô chu đáo chính là vì đã giữ lời hứa với ông nội của hắn lẫn bà nội của cô. Hắn cũng nói rõ ngay từ đầu nếu cô muốn tìm một hạnh phúc khác thì hắn vô cùng sẵn lòng chúc phúc cho cô...

Hà Uy Kiệt dẹp mấy chuyện phiền não sang một bên, hắn muốn tập trung hoàn toàn vào công việc hơn là những chuyện linh tinh bên ngoài. Ít ra việc phát sinh trong công việc còn dễ giải quyết hơn so với những phát sinh cá nhân, vì hắn là người mù tịt trong chuyện tình cảm lằng nhằng như thế này...

"Vợ ngài hiện tại có biết giấy đăng kí kết hôn của hai người là giả không...?"

Nhuận Phát nhận được cái lắc đầu của Hà Uy Kiệt liền cau mày khó hiểu, cậu đoán có lẽ hắn vẫn chưa nói gì với cô vợ kia thì phải...


"Nếu cô ấy biết là giả chắc sốc lắm, dù sao để vụt mất một người có chức có quyền có người chống lưng như ngài cũng là một điều vô cùng đáng tiếc...!"


Hà Uy Kiệt cảm thấy Tôn Giai Ân sẽ vui vẻ hơn nhiều so với việc tiếc nuối, vì tính cô trước giờ vô lo vô nghĩ, ghét ở cùng một chỗ với người khô khan như hắn...


"Em ấy sẽ cảm thấy đó là chuyện tốt nhất trên đời, lúc đó em ấy có thể tự do tìm kiếm người yêu thương em ấy chứ không phải bị trói cùng một chỗ với người khô khan như tôi...!"


Tôn Giai Ân còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, tương lai của cô vô cùng rực rỡ, cô hoàn toàn có khả năng tìm được một nửa phù hợp với mình, một người hiểu được tâm lí và chiều chuộng cô hết mực. Hắn suy nghĩ thôi cũng cảm thấy Tôn Giai Ân có thể vui vẻ biết nhường nào khi thoát khỏi một người mà nguy hiểm luôn rình rập như hắn...


"Xong khi xong vụ này tôi sẽ về thủ đô, tiện thể nói cho em ấy biết cuộc hôn nhân này chỉ là giả, để em ấy có thể lựa lời nói với bà nội...sau đó thì đường ai nấy đi..."


Nhuận Phát lại cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, vì qua lời Hà Uy Kiệt thì Tôn Giai Ân là người mềm mỏng, thuộc tuýp người rất dễ động lòng vì hành động nhỏ nhặt của người khác, nên khả năng cao cô đã nhen nhóm chút tình cảm nam nữ với hắn rồi. Còn về phần Hà Uy Kiệt trước giờ là người vô cùng khó đoán, nên không thể biết rõ được hắn đang tính toán điều gì trong đầu...


"Ngài không thấy tiếc cô ấy à...?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK