“Ngốc quá…, cậu là người phụ nữ của anh ta nhưng trước mặt lại nói nhiều khuyết điểm của anh ta như vậy, anh ta không tức giận mới là lạ, có điều, phản ứng có hơi khích một chút?Có thể đó là bí mật mà anh ta không muốn nói cho ai nghe thôi!”Nói xong còn gật đầu khẳng định chắc chắn lời mình nói.
Ngải Tuyết đang uống nước nghe những lời nói của Thủy Nhan làm cô khiếp sợ phun toàn bộ nước vào mặt Thủy Nhan.
Thủy Nhan giận đen cả mặt…..
Ngải Tuyết lúng túng ho khụ khụ, vội lấy ống tay áo của mình lau mặt giúp cô ấy.
“Ấy ấy, đừng, không phải tại tớ!”
Ngải Tuyết cầm quả táo lên lau lại lau, cô cũng không nói tiếp chuyện tình cảm của Mộ Dung Kiệt bị người ta phản bội ra! Mặc dù không biết anh đối với cô là tình cảm thật sự hay chỉ là lời hứa hẹn lúc trước!
“Thủy Nhan, phòng của tớ ở đâu, có thể dẫn tớ xem được không?” Rắc rắc, cắn một miếng táo.
“Ừ, ăn cơm xong liền dẫn cậu đi, cậu ở kế bên phòng tớ.”
“Sau này, có thể sẽ làm phiền đến người nhà của cậu rồi.”
“Cô gái ngốc, đã thân với nhau như vậy cần gì phải nói lời khách sáo!Còn nhớ lúc nhỏ lần đầu tiên chúng ta đi chơi hội xuân không?”
Ngải Tuyết cười cười”Dĩ nhiên nhớ!”
“Lần đó nếu không phải nhờ cậu, bây giờ không biết tớ đang ở thiên đường hay địa ngục nữa, cậu nói xem sao bộ dạng con rắn đó lại ghê tởm như vậy, cả thân đều là màu xanh nhạt, hại tớ bị cắn!”
Thủy Nhan chu mỏ, nói tiếp.
“Ngải Tuyết, tớ cảm thấy lúc đó cậu thật dũng cảm, cậu biết không? Tớ đau oa oa kêu to, cậu không nói hai lời đã giúp tớ hút hết chất độc!”
“Cậu là bạn của tớ với lại lúc đó tớ cũng không có suy nghĩ nhiều!”
“Cho nên, lúc này, để nhà tớ báo đáp lại ân tình của cậu nha, cứ an tâm ở đây dưỡng thai, cái gì cũng không cần ngại!”
Ngải Tuyết nhìn Thủy Nhan nói không ngừng, trong lòng buồn cười vì cô gái này.
Nhưng Ngải Tuyết vẫn không biết, giờ phút này, Mộ Dung Kiệt đã lật tung cả nước Đức, thiếu chút nữa đã hủy diệt cả thế giới.
Ngày thứ tư, cả người Ngải Tuyết không ngừng nhảy mũi.
Có người nào nói xấu mình sao?
Nháy nháy mắt, tiếp tục cắn quả táo trên tay.
Mộ Dung Kiệt đã bay tới Mĩ, đồng nghĩa nguy hiểm cũng sắp tới gần nhưng Ngải Tuyết vẫn không cảm nhận được.
Mộ Dung Kiệt vừa đặt chân đến Mĩ, lập tức liên lạc mọi người của hai bên hắc bạch.
Ba ngày sau, anh muốn thấy được cô, chỉ có thời hạn ba ngày, bất kể họ làm sao tìm được, chỉ cần tìm đúng người anh cần gặp.
Nếu không, anh sẽ không bảo đảm bản thân mình sẽ làm ra chuyện thương thiên hại lý gì.
Chính phủ truyền lệnh xuống nhất định sẽ phối hợp với người đàn ông này để tìm ra người.
Nếu không, nước Mĩ sẽ nghênh đón trận thảm họa vô cớ từ người đàn ông này.
Ngày thứ năm, tất cả các châu, tất cả các huyện và hai bên hắc bạch đặc khu Columbia ra lệnh cho hơn hai phần ba nhân viên đi làm nhiệm vụ này.
Một phần ba còn lại sử dụng kỹ thuật khoa học định vị tìm nơi Ngải tuyết đang ở.
Chương 26: Không cần tôi chịu trách nhiệm sao?
Ước chừng khoảng 65 giờ sau, cuối cùng cũng xác định nơi Ngải Tuyết đang ở là nhà của một người Mỹ gốc Hoa.
Đem vị trí địa lý giao cho người đàn ông đang không ngừng tỏa ra sát khí, hung ác.
Mộ Dung Kiệt mang theo đội hộ vệ Nhất Đại đi tới Thủy gia.
“Ngải Tuyết, em đừng nghĩ trốn thoát lần nữa!” Trong mắt Mộ Dung Kiệt mang chút mệt mỏi, anh dường như quên mất, chính anh đuổi người ta đi trước mà…..
Ngải Tuyết đang nằm trên giường xem phim Hàn, đột nhiên bên ngoài đầy tiếng động “ầm ầm…..”
“Này, mấy người không thể xâm nhập trái phép, mấy người là ai!”Tiếng nói của Thủy Nhan vang lên.
Trong lòng nghi ngờ liền xuống giường, đi xuống lầu”Thủy Nhan, sao ——”
Lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Mộ Dung Kiệt hiên ngang bước vào nhà.
Ngải Tuyết ngơ ngác nhìn anh, trời ạ, đang nằm mơ sao, ở Mĩ cũng có thể nhìn thấy anh……
Nháy nháy mắt, xác định mình không nhìn lầm, sợ tới mức vội vàng chạy lên lầu.
Hiển nhiên, động tác của Mộ Dung Kiệt so với cô nhanh hơn một bước, liền chắn trước mặt cô.
“Ngải Tuyết, em còn dám trốn!” Đáng chết, người phụ nữ này thấy anh còn muốn trốn.
“Có gì không?”Ngải Tuyết hoang mang muốn chết, anh làm sao lại tới đây.
“Tôi tìm em suốt bảy ngày, lật tung khắp nước Đức và nước Mỹ, còn em thì sống nhàn nhã ở đây sao??” Lửa giận trong mắt Mộ Dung Kiệt như muốn phun trào.
Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
“Anh tìm tôi làm cái gì?”
Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết hùng hồn đáp lại, ba tháng không gặp, quả nhiên gan dạ hơn hẳn.
Nghĩ như vậy, giọng điệu trở nên hung dữ..
“Em còn dám hỏi ngược lại tôi, tại sao mang thai không cho tôi biết?Còn dám mang con của tôi bay đến Mĩ, em muốn đâm đầu vào chỗ chết sao?”
Ngải Tuyết hoang mang sợ hãi nhìn Mộ Dung Kiệt, làm sao anh biết.
Nhìn dáng vẻ hung ác của anh, liền nghĩ muốn bỏ chạy lần nữa.
Nghĩ như vậy, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể từng bước một lui về phía sau.
“Tôi, tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tự mình tôi có thể nuôi lớn đứa bé, bảo bảo và anh một chút quan hệ cũng không có!” Ánh mắt Ngải Tuyết bối rối nhìn sắc mặt Mộ Dung Kiệt càng ngày càng đen, cho là anh không muốn sự tồn tại của đứa bé này.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nhếch lên cười lạnh, không khí xung quanh nhanh chóng như đông lại.
Người phụ nữ này, tùy tiện nói một câu như vậy, khiến anh kích động muốn hủy diệt cả thế giới này.
“Không cần tôi chịu trách nhiệm sao? ? Vậy em cho rằng em có tư cách nuôi con của Mộ Dung Kiệt tôi đây sao?” Âm thanh rét lạnh truyền vào tai của Ngải Tuyết.