• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Yên nhíu mày nói: “Hôm qua tôi để xe bên cạnh lúc ra đã biến mất không chút dấu vết, may là tên đó trả về vị trí cũ. Hôm nay khóa lại cẩn thận, tên đó ngứa tay tháo mất cái bánh trước của xe rồi.”

Trương Ngạn Duy nhịn không được mà lộ ra nụ cười, dạo này hắn cứ thường xuyên như thế.

“Cậu cười gì thế, tớ sắp đến giờ làm rồi.” Cô lo lắng là có cơ sở, cửa hàng bán hoa không có trạm xe buýt.

Người sợ trễ như Lục Yên rơi vào trường hợp này không tự chủ được mà cảm thấy khó chịu.

Hắn điềm tĩnh nói: “Để tôi kiểm tra lại camera.”

Cô ngồi bật dậy vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng theo quan sát trong cửa tiệm làm gì có?

Sau một lúc xem xét ngày hôm qua lẫn hôm nay, cái tên đội chiếc mũ vành tròn lom khom dẫn xe cô đi cũng chính là tên tháo mất cái bánh xe trước.

Cách ăn mặc nói lên là kẻ lắm tiền nhiều của, ngay cả chiếc mũ đang đội, đôi giày đang mang cũng là của thương hiệu nổi tiếng.

Vì sao lại lấy bánh xe của cô, để làm gì chứ?



Lục Yên tức đến buông xuôi: “Tôi biết đã gây ra chuyện nhưng trả thù bằng cách này thì tệ hại thật đấy.”

Yết hầu của Trương Ngạn Duy nhấp nhô muốn che giấu biểu cảm trên gương mặt: “Cô lấy xe của tôi đi làm trước, tan làm trả là được.”

Cô đưa ly nước lên hút một hơi, mệt mỏi nói: “Như thế không hay.”

Người làm ra chuyện nhảm nhí kia chính là Trương Kinh Lương. Nhị thiếu gia nhà họ Trương lại đi tháo bánh xe của người ta, đúng là không thể tin nổi.

Chẳng biết cô đã chọc gì đến anh rồi, Trương Ngạn Duy vô cùng rối rắm: “Là cách tốt nhất rồi.”

Lục Yên nghĩ ngợi một lúc thì đưa ra quyết định, nếu đối phương đã tin tưởng như thế, sau này cô nhất định sẽ giúp đỡ lại khi hắn gặp khó khăn, cô rời khỏi quán đi đến chỗ làm.

Đến khi cô khuất bóng, Trương Ngạn Duy liền gọi cho Trương Kinh Lương, đây cũng là lần đầu tiên hắn chủ động gọi cho anh. Mặc dù quan hệ giữa bọn họ chẳng tệ bằng những người còn lại ở Trương Gia.

Trương Kinh Lương từ chối cuộc gọi, trực tiếp xuất hiện trước mặt hắn.

“Xem dáng vẻ gấp gáp chưa kìa, không chuyên tâm làm việc gì cả.” Anh thản nhiên trêu ghẹo.

Hắn thẳng thắn hỏi: “Vì sao lại làm như thế?”

Trương Kinh Lương vui vẻ đưa một ngón tay đến trước mặt: “Như cũ.”

Dù đang nóng ruột nhưng vẫn phải làm những chuyện mình phải làm. Trương Ngạn Duy thuần thục làm cho hắn ly trà sữa thêm trân châu trắng.

Anh thanh toán rồi mở miệng: “Tại thích!”

Nói rồi dứt khoát xoay người leo lên chiếc BMW rời đi, để lại Trương Ngạn Duy đang còn chết đứng vì hai chữ tùy hứng.



Nhìn xuống điện thoại hắn thấy thông báo mới từ Viên Viên, bức ảnh hài hước của chiếc xe đạp bị mất bánh trước, bình luận toàn thấy bộ dạng hả hê của bọn người xa lạ.

‘Đáng bị, là kẻ nào ra tay nghĩa hiệp vậy?’

‘Tôi mà làm sẽ lấy luôn bánh sau cho sảng khoái’

‘Buồn cười chết đi được!’

Trương Ngạn Duy vào phần bình luận thiếu chút là gia nhập vào binh đoàn của Củ Cải Thúi, đánh đuổi bọn ác ôn. Nhờ có vài vị khách mới vào khiến hắn từ bỏ ý định kia.

Lục Yên sau một lúc đã đến được chỗ làm, bởi vì buổi sáng không tuyển được ai nên đến tận một giờ chiều cửa hàng mới mở cửa.

Không gian xung quanh chủ yếu làm bằng kính trong suốt, nét đẹp từ đơn giản đến cầu kỳ đều được thể hiện rõ ràng ra bên ngoài.

Cô nhặt chìa khóa mà người chủ để ở dưới chậu hoa, mở cửa vào trong. Mùi hương thoang thoảng như bước vào khu rừng rải đầy màu sắc.

Leng keng!

Trong lòng dâng trào cảm giác sợ hãi, balo còn chưa bỏ xuống đã có khách vào, đến thời gian chuẩn bị còn không có.

Lục Yên nhanh chóng vào vị trí, luốn cuốn mặc tạp dề: “Xin chào, bạn muốn tự mình chọn hay cần tư vấn gì không?”

Vị khách kia rụt rè nói: “Tôi muốn tặng một người.”

“Là nữ sao? Bạn ấy có sở thích đặc biệt về loài hoa nào không?”

Đối phương chỉ tay vào một loại hoa: “Là cẩm tú cầu, có thể làm giúp tôi làm một bó hoa không?”

Biểu cảm Lục Yên trở nên gượng gạo, cô hít ra thở vào. May là người đó nói đấy là loại hoa tú cầu, không thì cô cũng chẳng biết nó tên gọi là gì.


Cô mỉm cười thú tội: “Tôi mới đến, hôm nay là ngày đầu tiên. Nếu thành phẩm không vừa ý, bạn cứ nói thẳng nhé!”


Dự đoán kết cục là hại chủ tiệm rồi.


Lục Yên bắt tay vào việc bó hoa, chủ đạo là cẩm tú cầu, kèm theo các loại hoa phụ như hoa hồng, tulip trắng và một số loại khác, mấy cành xanh xanh làm điểm nhấn.


Dùng loại giấy bó hoa giống như loại thấm dầu trong nấu ăn, quấn thêm giấy bóng kính bên ngoài.


Cô làm dựa trên một trong những mẩu ở thế giới cũ từng nhận được, chỉ là chưa quen tay nên có chút bộp chộp.


Trong lúc cô vò vò giấy bó hoa tạo độ phồng, gương mặt vị khách cứ thấp thỏm.


Bó hoa đựng trong túi giấy, được đưa đến trước mặt vị khách cô cứ lưỡng lự không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK