Cô nhanh nhạy đáp: “Hệ thống động mạch, tĩnh mạch và mao mạch.”
“Tốt, chín điểm.” Giáo viên vô cùng hài lòng “À, tập ghi bài của em đâu?”
“Em vừa mới chuyển đến hôm qua, vẫn chưa ghi chép kịp, tiết sau nhất định sẽ bổ sung.”
Giáo viên mỉm cười, trong lòng thầm ưng ý cô học sinh mới chuyển đến. Số điểm được ghi hẳn hoi vào danh sách, tại cột điểm kiểm tra miệng.
Lục Yên đắc thắng nhưng không kiêu, lướt qua chỗ Thẩm An An mà chẳng bày ra vẻ mặt gì, chính là nói không để cô ta vào mắt.
【Thông báo mới, thực hiện theo đề xuất hệ thống đưa ra quý khách cần dùng 4 điểm】
【Điểm tích lũy: 31】
Lục Yên vừa ngồi xống đã thở ra một hơi dài, vẻ mặt vui vẻ chốc đã ủ rũ.
Trương Ngạn Duy từ khi mặt trời chưa ló dạng đã thức dậy làm bữa sáng, muốn bù lại chỗ hôm qua mà Lục Yên đem đến. Giá tiền của ly nước ép sao bằng một phần cơm của thương hiệu có tiếng ở nơi đó.
Muốn đưa phần ăn sáng cho cô, nào ngờ vừa thấy mặt người đã mất tăm. Hắn còn nghĩ cô đi một lát sẽ vào ngay, đợi đến khi tiếng chuông vang lên mới thấy người trở vào.
‘Sáng giờ cô đi đâu vậy?’
Mảnh giấy xếp ngay ngắn được đẩy sang chỗ Lục Yên.
“Tôi đi ăn!” Cô nhỏ giọng đáp, sau đó lấy mảnh giấy kẹp vào quyển sách.
Thẩm An An đột nhiên quay xuống trừng mắt, Lục Yên định dùng cửa sổ tâm hồn của mình để hù dọa cô ta, chợt nhớ đến nhiệm vụ một điều nhịn chín điều lành.
Cô lờ đi, ánh mắt nhìn sang góc bàn, chẳng đếm xỉa đến nữa.
Giáo viên nghiêm túc giảng bài phía trên, cô ngồi phía dưới chuyên tâm nghe giảng. Người bên cạnh có làm gì đều không để tâm.
Giáo viên khó hiểu lên tiếng hỏi: “Lục Yên phải không? Sao em lại không chép bài? Chín điểm kia không có nghĩa là an toàn đâu, mai cô lại kêu em đấy.”
Cô ngạc nhiên chớp mắt cũng khó hiểu vạn phần, sau đó lập tức đứng lên giải thích: “Bài hôm trước em chưa chép là thật, bài hôm nay em đã soạn rồi, cũng đã đánh dấu những phần cô nói rồi ạ.”
Đối với học sinh siêng năng mừng còn không kịp, nhưng nghi ngờ thì không thể bỏ qua. Giáo viên ngưng giảng bài bước xuống bục, từng bước từng bước đi xuống dãy cuối lớp học.
Kẻ hoảng sợ nào phải Lục Yên, chính là Thẩm An An mới đúng. Cô ta đang bấm điện thoại trong tiết học, trái tim không ngừng đập loạn, âm thầm cho điện thoại xuống quyển sách.
Cả lớp được một phen chấn động, mọi ánh nhiều đều đổ dồn về cái bàn của Lục Yên và Trương Ngạn Duy. Có vài kẻ muốn xem rõ hơn, không ngại rời khỏi chỗ ngồi.
Giáo viên cầm quyển vở ghi chép của Lục Yên, bên ngoài còn cẩn thận đề hai chữ soạn bài. Cách thức ghi chép của cô ngắn gọn mà đầy đủ ý, áp dụng sơ đồ tư duy.
“Trước đây em học ở trường nào vậy?” Giáo viên khá ngạc nhiên về cách học cùng với tính tự giác.
“Em… Không thể, không thể tiết lộ.” Lục Yên cứ lắp bắp mãi.
“Thật có nề nếp.” Giáo viên trả lại quyển vở rồi tiếp tục bài giảng.
Lục Yên khá đắn đo, nói học trường của thân chủ thì sợ đảm đương không nổi. Lục Yên ngày trước như cái máy ghi nhớ vậy, vô cùng siêu, nhạc cụ từ piano đến đàn tranh đều thuần thục.
Có chất giọng tàm tạm nhưng trải qua quá trình luyện tập, có thể hát lọt tay người khó tính, điệu múa uyển chuyển lay động lòng người.
Ông bà Lục ngày trước còn để một phòng riêng cho thân chủ tập múa cùng với cô giáo.
Chuẩn là đại tiểu thư của nhà người ta, còn cô thì khác long bong là giỏi. Từ nhỏ theo ông ngoại luyện chữ, luyện mấy cái võ mèo cào. Về bên ông bà nội thì được họ xem là con nít chưa lớn, mặc kệ tất cả chiều theo những sở thích ngổ ngáo.
Cô cười nhiều, khác với thân chủ mở miệng cũng phải xem sắc mặt người khác. Có những lúc chán nản mệt mỏi, lại phải kéo khóe miệng xã giao với họ hàng, với bao nhiêu loại người không quen.
Khi nghe tiếng chuông vang lên, trong lòng ai ai cũng mừng rỡ, bọn họ được giải thoát rồi!
Năm tiết chớp mắt đã trôi qua, giờ giải lao Lục Yên trốn đi đâu mất tăm. Trương Ngạn Duy bị sảy người hai lần, lần này nhất định sẽ nắm bắt tốt.
“Cùng tôi đến quán đi, lần này sẽ không bắt cô trả tiền.” Hắn ngoài mặt như không có gì, trong lòng lại cực kỳ hồi hộp.
Lục Yên nhìn quanh lớp một vòng, xác nhận không ai để ý tới bọn họ mới dám mở miệng: “Được, tôi đi trước!”
Tại sao không phải là cùng đi? Trương Ngạn Duy tự hỏi.
Thẩm An An đột nhiên chen vào: “Hôm nay, tài xế nhà tớ không thể đến. Cậu có thể cho tớ nhờ đến trạm xe không?”
Giọng nói mềm mỏng của cô ta khiến Lục Yên nổi da gà, cô cho tất cả sách vở của ngày mai vào cặp, như một cơn gió thổi qua, thoáng chốc đã đến cửa lớp.
Trương Ngạn Duy nhíu mày đáp: “Tôi cũng bận mất rồi.”
“Cậu, cậu chở ai à?” Cô ta ngơ ngác hỏi.
“Chủ yếu là không có yên sau.” Hắn thờ ơ đáp lại.