Anh liếc nhìn phòng ăn trên không rộng lớn số 001, chỉ thấy vài gã khỏe mạnh, ở vị trí giữa là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, ngoại hình tuấn tú nhưng toát lên vẻ hung tợn, bên cạnh có hai người, trông còn hung hãn hơn những tên còn lại.
Vừa bước vào, người đàn ông ngồi giữa nhếch khóe miệng cong lên hình lưỡi liềm, cười lớn đứng dậy:
"Haha, Nhược Sơ đến rồi! Em đúng giờ đấy, hẹn 8 rưỡi là đến đúng y giờ." Sắc mặt Tô Nhược Sơ lạnh lùng như sương, trong chốc lát ánh mắt ngưng tụ, mặc dù cảm thấy chán ghét Chu Chí Văn nhưng vẫn nói: "Anh Chu quá khách khí rồi."
"Khách khí gì chứ, em và tôi còn phải nói những lời đó nữa sao? Sau đêm nay em sẽ là người của tôi, chúng ta còn gì phải khách khí nữa." Chu Chí Văn tự cho mình có hợp đồng trong tay, đã nắm chặt Tô Nhược Sơ, chỉ còn chờ đợi thời điểm để cuồng nhiệt thưởng thức người đẹp băng sơn này.
Nếu đêm nay không có gì bất ngờ xảy ra, không, tuyệt đối sẽ không còn bất ngờ nữa, anh ta đã chuẩn bị rất kỹ, ngay cả khi Tô Nhược Sơ không đồng ý, đêm nay cô cũng chắc chắn không thể đi đâu được.
Nghĩ đến việc sẽ thỏa sức làm chuyện ấy với người đẹp lạnh lùng này bằng nhiều tư thế, anh ta không thể chờ đợi được nữa, ước gì có thể chiếc váy ngắn chuyên nghiệp của Tô Nhược Sơ ngay tại nhà hàng và làm chuyện đó luôn.
"Hôm nay tôi đến vì hợp đồng dự án, mong sếp Chu đừng hiểu lầm ý của tôi." Tô Nhược Sơ trả lời, sau đó nhìn về phía Giang Tiểu Thần, khoác tay anh: "Hơn nữa tôi đã kết hôn rồi, đây là chồng tôi Giang Tiểu Thần, mong sếp Chu chú ý cách nói chuyện."
"Em đã kết hôn rồi? Đây là chồng em à?" Chu Chí Văn giật mình, ánh mắt quét nhìn Giang Tiểu Thần, chỉ thấy anh mặc đồ bán ở chợ trời, đi dép bẩn thỉu đầy bùn đất, khi anh ta nhìn qua thì anh còn dùng một chân cọ xát lên gót chân kia, có vẻ như đang gãi ngứa.
"Đúng vậy, ông chủ à, tôi thật sự đã cưới Nhược Sơ rồi, và chúng tôi còn ân ái nữa, lúc làm chuyện ấy mạnh lắm đấy." Thấy Tô Nhược Sơ đang diễn kịch, Giang Tiểu Thần lập tức hùa theo.
Nhưng vừa dứt lời, anh đã cảm thấy có thứ gì đó nhéo mạnh vào lưng mình, anh đau đến mức suýt nữa đã kêu lên.
"Haha, Tô Nhược Sơ, em tìm đại một thằng đàn ông đến đây làm chồng rồi nghĩ có thể lừa được tôi à? Em nghĩ tôi sẽ từ bỏ ý định với cô chỉ vì thế sao? Em thật ngây thơ!"
Chu Chí Văn hoàn toàn không tin mối quan hệ giữa Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ, nếu cô có thể tìm bất cứ thằng đàn ông nào lên giường, thì đã đồng ý điều kiện của anh ta từ lâu rồi, làm sao mà kéo dài đến bây giờ.
"Cho dù thật sự là chồng em thì có sao? Ông đây đã để mắt tới một người phụ nữ, chỉ vì cô ấy đã có chồng mà tôi sẽ bỏ cuộc sao?" Chu Chí Văn nhìn chằm chằm vẻ đẹp thần tiên của Tô Nhược Sơ, liếm đôi môi khô khốc: "Hehe, nếu thật sự là chồng em, thế thì bổn thiếu gia sẽ chơi đùa em trước mặt anh ta! Chơi cho đến khi anh ta khóc không ra nước mắt cầu xin tôi mới thôi, em nghĩ sao hả Nhược Sơ?"
“Trong lòng em biết rất rõ, em không có lựa chọn nào khác, nếu em không nghe lời tôi, tôi sẽ chuyển hợp đồng cho người khác. Khi tập đoàn Tô thị dần mất đi thế chủ động trên thị trường, đến lúc đó em muốn xoay chuyển tình thế thì e rằng quá muộn rồi.”
"Em hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu hiểu chuyện thì mình ngồi xuống nói chuyện, ăn xong bữa này sẽ về khách sạn, nếu em muốn lấy lại hợp đồng gấp, chúng ta giải quyết luôn tại chỗ cũng được, thành thật mà nói, chỉ cần nhìn thấy em là tôi đã nhịn không được rồi, em thật sự rất hấp dẫn."
Chu Chí Văn nói một tràng dài, ánh mắt luôn dán chặt vào gương mặt xinh đẹp của Tô Nhược Sơ, chẳng mảy may quan tâm cô suy nghĩ thế nào, miễn là có hợp đồng trong tay anh ta, Tô Nhược Sơ sẽ mãi mãi ở thế bị động, chỉ có thể bó tay chịu chết trước mặt anh ta.
"Tôi sẽ không để anh thực hiện được ý đồ."
Tô Nhược Sơ không hề suy nghĩ đã trả lời Chu Chí Văn, sau đó nhíu mày bước về phía bàn ăn, tư thế thanh nhã ngồi xuống ghế.
"Đó là câu trả lời em dành cho tôi sao?" Chu Chí Văn lạnh lùng cười nhạt.
Tô Nhược Sơ không trả lời, chỉ đưa bàn tay thon gọn vào túi lấy ra một hợp đồng chuyển nhượng cùng một tài liệu không có bất kỳ con dấu gì.
Một tên thuộc hạ to lớn của Chu Chí Văn nhìn thấy, lập tức tức giận: "Này! Đồ đĩ điếm, ông chủ đang nói chuyện với cô đấy, nói cho cô biết, không có cặp đùi nào không tách ra được khi ông chủ của chúng tôi đập tiền vào, cô giả vờ thanh cao làm gì, có tin không tôi tát cô hai cái không?"
"Không tin!"
Giang Tiểu Thần cười híp mắt đi tới.
"Mày là cái thá gì, tao thấy mày cũng đang thiếu đánh rồi." Tên to con xắn tay áo lên, cánh tay to béo lộ ra hai hình xăm dài.
Tên này nói là làm, nhìn Giang Tiểu Thần chằm chằm, nhanh chóng vung cánh tay to lớn lên không trung, cú tát này nếu đánh trúng người bình thường thì chắc chắn sẽ khiến người ta bất tỉnh.
"Dã Hầu!"