• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ra khỏi công ty, Tô Nhược Sơ không trở về nhà mà đi đến nhà để xe dưới hầm.

Cô và Giang Tiểu Thần chỉ là quan hệ vợ chồng trên giấy, nên không muốn để những người khác biết. Hai năm sau cô chắc chắn sẽ ly hôn với người đàn ông này, thậm chí có khả năng không cần dùng đến hai năm. Giang Tiểu Thần đi theo sau cô, ánh mắt nhìn từ mái tóc đen nhánh xuống cần cổ trắng nõn, sau đó nhìn bờ mông đầy đặn. Uốn éo cơ thể khi bước đi giống như cách cô chủ động vặn eo vào đêm hôm đó, khiến người ta phải mơ mộng xa xôi.

Khi bước vào nhà để xe không bao lâu, Tô Nhược Sơ dừng bước, đột nhiên xoay người lại nhìn Giang Tiểu Thần, khẽ cau mày, đôi môi anh đào hé mở, lạnh lùng nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”

Giang Tiểu Thần bừng tỉnh khỏi thân thể quyến rũ của cô, trả lời: “Hôm nay tôi thay quần áo để trên xe của cô, quay lại lấy quần áo.”

“Quần áo?”

“Đúng vậy, quần áo thay lúc đến cục dân chính, cô không lén lút giấu đi đấy chứ?”

Tô Nhược Sơ vô cảm nói: “Tôi lấy quần áo bẩn thỉu đó làm gì? Tôi đã vứt đi từ lâu rồi.”

“Vứt rồi… Cô, vứt ở đâu?” Nụ cười của Giang Tiểu Thần dần dần vụt tắt, bộ quần áo đó là phiên bản đặc biệt, đừng thấy chỉ có giá vài tệ mà lầm, bán ra ít nhất cũng phải được vài chục nghìn, đương nhiên anh sẽ không bán.

“Không phải chỉ là bộ quần áo rách nát thôi sao, đưa cho ăn mày còn không thèm, anh sốt ruột với tôi làm gì?” Lúc đó nhìn thấy quần áo ở trên xe, cứ tưởng rằng Giang Tiểu Thần không cần nữa, nên cô đã tiện tay ném vào trong thùng rác.

“Người phụ nữ như cô thật là… đã được tôi đồng ý chưa? Sao lại có thể tùy tiện vứt đồ của tôi chứ?” Giang Tiểu Thần lộ vẻ khó chịu, giá cả chỉ là một phương diện, ý nghĩa của nó quan trọng với anh hơn.

“Là anh để trên xe của tôi không lấy đi, tôi tưởng rằng anh không cần nữa nên vứt đi, có vấn đề gì không? Hơn nữa, nếu anh không nỡ bỏ mấy chục tệ ra mua quần áo mới thì tôi có thể đền cho anh mười mấy bộ!”

Nói rồi, bàn tay ngọc mở ví ra, lạnh lùng lấy một xấp tiền ra ném vào người Giang Tiểu Thần.

“Ở đây có ba nghìn tệ, cho anh cả đấy, cứ coi như tôi cho anh bộ quần áo đó, đủ chưa?”

Giang Tiểu Thần liếc nhìn tiền giấy đỏ rực, khuôn mặt bình tĩnh lộ vẻ khó coi, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Tô Nhược Sơ, có phải cô cho rằng có tiền thì ghê gớm lắm phải không? Có thể lấy tiền để sỉ nhục người khác à?”

“Sao thế? Từ xa chạy đến công ty tìm tôi để nói về bộ quần áo rách nát đó, ngoài vì tiền ra thì còn có thể vì điều gì nữa? Bộ quần áo đó được làm bằng vàng nên cảm thấy tôi đưa vẫn chưa đủ sao?”

“Tôi biết rằng cô rất giàu có, có lẽ bộ quần áo đó không bằng đôi giày cô đi thường ngày, nhưng đối với tôi, nó không phải là vấn đề về tiền bạc, đừng hở một tí là lấy tiền ra để sỉ nhục tôi.”

Nghe vậy, khóe môi Tô Nhược Sơ lạnh lùng nhếch lên: “Coi như tôi đã hiểu ra rồi, anh cho rằng chúng ta đã kết hôn rồi, tôi đã là vợ của anh, thì cần phải cho anh quyền lợi của người chồng đúng không? Đúng là buồn cười, anh đừng quên rằng chúng ta chỉ là quan hệ vợ chồng hợp đồng, tôi không thể nào thích anh đâu, càng không thể thừa nhận thân phận của anh với người ngoài.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy, mong rằng cô Tô đừng tổn thương người khác bằng những lời nói ác ý.”

Tô Nhược Sơ lại cười khẩy: “Tôi tổn thương người khác bằng những lời nói ác ý sao? Vậy tối hôm đó thì sao? Anh định giải thích với tôi thế nào? Anh có thể không cần phải như vậy, bây giờ lại tỏ vẻ đứng đắn gì chứ?”

Giang Tiểu Thần thoáng ngẩn người, nói: “Đúng vậy, tôi thừa nhận chuyện tối hôm đó là tôi đã sai nhưng tôi cũng đã giúp cô, nếu cô đẩy trách nhiệm lên người tôi, là đàn ông tôi chắc chắn sẽ chấp nhận, tôi cũng ở đây trịnh trọng xin lỗi cô, xin lỗi cô Tô!”

“Nhưng tôi muốn hỏi cô Tô rằng chuyện liên quan đến hôn nhân của chúng ta chẳng lẽ là vì chuyện đó sao? Không phải vì ông nội của cô và sư phụ của tôi đã đính ước từ bé cho chúng ta nhiều năm trước sao? Tại sao lại nói rằng tôi đòi quyền lợi của người chồng?”

“Là gì không liên quan đến anh! Tôi không cần phải giải thích với anh bất cứ điều gì, còn nữa, tôi sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh đâu. Anh cũng đừng đưa ông nội của tôi ra để chèn ép tôi, chuyện của tôi do tôi làm chủ. Tôi cũng mong rằng anh đừng giống một tên hèn nhát, cả đời ở nhờ vào nhà họ Tô của tôi.”

Giang Tiểu Thần lắc đầu, cười gượng: “Được rồi, thật sự không thể nào nói đạo lý với cô, tùy cô nói thế nào, xin cô nói cho tôi biết, cô đã ném quần áo của tôi ở đâu?”

Giang Tiểu Thần không muốn nói tiếp với người phụ nữ này nữa, chuyện tối hôm đó không nói đến những nguyên nhân khác, anh bằng lòng thừa nhận sai lầm của mình.

Bản thân anh cũng không muốn trở thành chồng của Tô Nhược Sơ, càng không lấy Tô Dân Sinh để ép cô làm điều gì, cô cứ khăng khăng như vậy thì tùy cô. Dù sao thì giữa họ cũng không thể nào, cho dù đã kết hôn thì cũng là người xa lạ, không phải người đi cùng đường.

“Thùng rác trong nhà để xe, anh muốn thì tự đi lấy, tôi không hầu được!” Giọng nói của Tô Nhược Sơ lạnh lùng như băng, quay người đi về phía chiếc Porsche Cayman, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong với cặp mông tròn trịa màu hồng rồi lạnh lùng nhìn ra ngoài.

Lúc tưởng rằng Giang Tiểu Thần sẽ nhặt tiền rời đi, cô ngạc nhiên nhận ra rằng anh vậy mà lại thật sự chạy đi lục quần áo trong thùng rác.

“Ơ? Tìm được rồi!”

Giang Tiểu Thần lục lọi thùng rác một lúc, sau khi đổ hết rác, anh phát hiện ra chiếc áo phông trắng và quần đùi sặc sỡ mà anh coi như bảo bối. Anh vui vẻ cầm lên, không nhịn được hôn một cái, sau đó bỏ hết rác vào trong thùng, cười ha hả rời đi.

“Đồ điên!”

Tô Nhược Sơ nghiến răng nghiến lợi thấp giọng lẩm bẩm, hoàn toàn cạn lời với một người đàn ông như vậy.

Chẳng phải chỉ là bộ quần áo rách nát mấy chục tệ sao, đến mức phải lục lọi thùng rác sao? Đây là tiết kiệm hay thật sự không nỡ? Không, cô thấy đầu óc anh có vấn đề, hết thuốc chữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô trở nên kiên quyết, khởi động xe, chậm rãi đi ra khỏi nhà để xe.

Nhưng vừa rời đi, hai chiếc ô tô màu đen trong nhà để xe nháy đèn, rồi nhanh chóng lao ra khỏi nhà để xe để đuổi theo.

Tại giao lộ giữa nhà để xe ngầm và đường phố bên ngoài, xe của Tô Nhược Sơ đi ngang qua Giang Tiểu Thần, cô nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn Giang Tiểu Thần, lái xe vượt qua anh, hai chiếc đèn hậu ngày càng nhỏ đi.

Lấy được quần áo, tâm trạng của Giang Tiểu Thần vui vẻ hơn rất nhiều, không thèm so đo với người phụ nữ như Tô Nhược Sơ. Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi lấy điếu thuốc ra hút.

Đúng lúc này, hai chiếc ô tô màu đen lao ra khỏi nhà đề xe ngầm nhanh như tia chớp, đuổi theo hướng Tô Nhược Sơ rời đi.

Trong thời gian Giang Tiểu Thần tu luyện trên núi, anh không chỉ học những thứ như võ đạo và y thuật, mà anh còn thường xuyên xuống núi chấp hành một vài nhiệm vụ với sư phụ, không chệch đường ray với thế giới.

Vì vậy năng lực quan sát của anh và trực giác nhạy bén vẫn luôn đứng hạng nhất, vừa liếc nhìn đã biết Tô Nhược Sơ bị người khác theo dõi.

Tuy nhiên, Giang Tiểu Thần chẳng tỏ vẻ gì cả, ánh mắt nhìn về hướng Tô Nhược Sơ rời đi, đứng tại chỗ lặng lẽ hút vài hơi thuốc.

Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ không phải là vợ chồng thật sự, người phụ nữ này cũng không thừa nhận thân phận của anh, mà suy nghĩ của anh cũng giống hệt cô, vì vậy anh sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cô.

Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thần lại lặng lẽ hút điếu thuốc và đi theo hướng ngược lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK