• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ có tiếng hét của Hoài Ân mà tôi phản ứng kịp, vội bắt ấn phòng thủ. Khi tôi chặn lấy tay anh Lâm, một lực cực kỳ mạnh mẽ ép lấy tôi. Sức lực này không giống một con người mà như cả tảng núi đá. Làm cách nào cũng không thể xê dịch dù chỉ một ly.

Hai chúng tôi đang ở thế đối đầu, tôi nhìn thẳng vào gương mặt anh Lâm. Biểu cảm của anh bấy giờ rất cuồng nộ, mắt giăng đầy tơ máu. Tôi cắn răng chịu đựng, đồng thời đổi ấn pháp từ phòng thủ sang phản công.

Tôi đưa ngón cái vào gốc ngón áp út, rồi sau đó dùng bốn ngón tay nắm bọc lấy ngón cái. Đây là thủ ấn Kim Cang, khi tay nắm lại cơ thể và tâm trí ta như khối Kim cang không gì có thể phá hủy được.

Tôi hét lên một tiếng, đẩy con quỷ lại vào trận đồ. Cùng lúc đó Hoài Ân cũng nhanh chóng làm theo lời dặn, lấy đậu xanh trộn gạo ném vào người con quỷ. Theo dân gian các loại ngũ cốc có chứa dương khí rất mạnh, là khắc tinh của yêu ma. Không ngoài dự đoán, con quỷ bị ném trúng lăn lộn trên tấm chiếu.

Nhân cơ hội đó tôi liền ném gương bát quái vào mắt trận. Trận pháp được kích hoạt, hút lấy ánh trăng tạo thành một màn chắn bao vây con quỷ. Nó gào lên một cách thống khổ rồi liền bật dậy, tìm cách thoát ra. Nhưng cứ chạm phải luồng ánh sáng thì người nó lại bốc khói đen, như thể cả linh hồn đều đang bị thiêu đốt.

“Ma quỷ chốn nào mau trả xác hồi hồn!”

Tôi quát nó, nhưng hình như chẳng có mấy tác dụng. Nó không để ý đến tôi vẫn điên cuồng tìm cách trốn chạy.



Không thể thương lượng tôi đành chuyển sang bước tiếp theo, dùng sức mạnh ép nó phải thoát xác. Đó gọi là trục hồn.

Tôi đổi thủ ấn bước vào trong trận đồ, ánh trăng bạc bạc bao phủ lấy cả cơ thể tôi khiến con quỷ không dám lại gần. Chân tôi đạp bộ cương đạp đẩu, nhưng do không luyện tập nhiều nên bước đi cứ liêu xiêu như sắp ngã. Giờ tất cả chỉ còn trông đợi vào hai chữ may mắn.

Người tôi lao về phía con quỷ, bàn tay ấn mạnh lên lưng nó. Tức thì ánh sáng xung quanh cũng tập trung lại, theo tay tôi truyền vào trong cơ thể anh Lâm. Chỉ thấy anh Lâm gầm lên một tiếng rồi ngã vật xuống đất.

Chiếc gương bát quái ở trung tâm trận đồ bỗng vỡ vụn. Không gian xung quanh dường như bị đảo lộn, trận pháp sụp đổ.

Tôi ngồi bệt xuống chiếu, trong khoảnh khắc linh hồn tôi cứ như theo pháp trận vỡ vụn. Cái cảm giác ấy quả thực rất đáng sợ, thần chí hoà trộn vào hư không, hồn bay phách tán.

Cũng may trục hồn trận cũng tương đối đơn giản, chủ yếu mượn tinh hoa nhật nguyệt để đẩy lùi tà khí. Nếu không chỉ dựa vào năng lực gà mờ của tôi thì đuổi được con quỷ là điều không thể.

Hoài Ân thấy tình hình không ổn vội chạy tới, định đỡ tôi dậy. Nhưng tôi xua tay bảo:

"Tớ không sao, mau đưa anh Lâm vào phòng."

Hoài Ân gật đầu, hai chúng tôi dìu anh Lâm về phòng. Anh ấy bấy giờ đã triệt để mất đi ý thức, vật vả lắm hai đứa mới đỡ được ảnh nằm lên giường.

Hoài Ân lấy khăn lau qua mặt cho anh Lâm. Thấy ánh mắt cô tràn ngập vẻ lo lắng tôi bèn an ủi.

"Anh ấy không sao đâu. Ngủ đến ngày mai là tỉnh."



"Ừm."

Hoài Ân thở dài đáp lại lời tôi. Tôi hiểu, đối với cô ấy những sự việc xảy ra mấy ngày hôm nay đem lại cú sốc rất lớn. Người bình thường còn rất khó có thể tiếp nhận, huống chi một người theo chủ nghĩa duy vật như cô ấy.

Tôi không biết phải làm gì hơn nữa, chỉ đành ngồi im nhìn cô ấy. Chợt Hoài Ân lên tiếng hỏi:

"Hòa này, sao cậu biết được những thuật pháp đó?"

Tôi giật nảy mình, thì ra Hoài Ân đã để ý đến vấn đề này rồi. Thú thật nếu là tôi, tôi cũng sẽ thắc mắc. Không thể lấy lý do học lỏm thầy pháp ra lấp liếm được vì nó cực kỳ vô lý. Chưa bàn đến năng lực không đủ, chỉ việc mới nhìn qua đã làm được đã chẳng đủ thuyết phục.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý dữ dội. Tôi ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Hoài Ân như muốn kiếm tìm sự đồng cảm.

"Cậu sẽ tin lời tớ nói chứ?"

Hoài Ân kiên định gật đầu. Tôi được tiếp thêm dũng khí, bắt đầu kể cho cô ấy nghe về câu chuyện kỳ lạ, nhuốm màu tâm linh mà mình đã trải qua.

Chuyện kể ra thì rất dài, nhưng Hoài Ân vẫn lắng nghe rất chăm chú. Tôi chưa từng nhìn thấy sự nghi hoặc xuất hiện trên nét mặt cô dù chỉ một chút. Kết thúc câu chuyện, Hoài Ân nắm lấy tay tôi chân thành nói:

"Trước kia, tớ không hề tin vào những chuyện ma quỷ như vậy. Nhưng chỉ khi đích thân trải nghiệm mới hiểu được nó nguy hiểm và đáng sợ đến mức nào. Sau này, nếu cậu còn gặp phải những việc như vậy thì xin hãy nói với tớ. Dù không thể giúp đỡ gì nhiều nhưng tớ sẽ luôn ở bên, cùng cậu đối diện."

Nghe vậy tôi xúc động ôm chầm lấy Hoài Ân. Giữa chốn xa lạ này, tình cảm chính là thứ duy nhất có thể sửa ấm trái tim. Thật may mắn khi bên cạnh tôi vẫn còn những người bạn tốt như vậy.


Hoài Ân lau nước mắt cho tôi bật cười nói:


"Xem cậu kìa, có phải con nít đâu chứ mà khóc tèm lem hết mặt mũi!"


Tôi bị cô ấy trêu cũng bật cười. Hai đứa nói chuyện thêm một lúc rồi ai trở về phòng người nấy.


Tôi ngả lưng nằm xuống chiếc giường quen thuộc, trong đầu hỗn loạn biết bao suy nghĩ.


Đây là lần đầu tiên tôi thực hành những gì học được trong đống sách kia. Mặc dù vẫn còn vụng về, nhưng hiệu quả đem lại khiến tôi dần ảo tưởng vào sức mạnh bản thân.


Tôi chắc chắn rằng, từ giờ trở đi sẽ chẳng có yêu ma quỷ quái nào có thể làm hại đến tôi được nữa. Đem theo tâm trạng nâng nâng tôi dần chìm vào giấc ngủ.


Nhưng đêm ấy, tôi đã mơ một giấc mơ rất lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK