Trầm Minh Trạch cúi đầu nhìn chằm chằm Phí Xu bằng vẻ mặt khó hiểu.
Phí Xu căng thẳng đến mức mím chặt môi, rõ ràng cả người cậu trông vô cùng nhỏ nhắn, trên người cũng chẳng có chút thịt nào, nhưng bờ môi lại rất đầy đặn và mềm mại.
Lúc này, bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình không che được những đường gợn sóng và vòng eo thon gọn của Phí Xu.
Dù sao thì trông cậu cũng chẳng giống đàn ông chút nào cả.
Toàn thân Phí Xu thơm tho sạch sẽ, khác hẳn với những người bạn cùng phòng cao lớn trong ký túc xá suốt ngày ném tất thối khắp nơi kia.
Đây là điều đầu tiên khiến Trầm Minh Trạch ấn tượng với Phí Xu.
Trầm Minh Trạch kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ một cách khó hiểu của mình, cậu ta dùng vẻ mặt hung dữ mà đưa tay ra bóp lấy chiếc cằm mịn màng trắng nõn của Phí Xu rồi nói bằng giọng châm chọc: “Cậu là con trai thật à? Con trai gì mà thoa kem và phấn cho trẻ em hả?”
Phí Xu dễ dàng ngửi nhận ra giọng điệu và thái độ bất hảo của Trầm Minh Trạch, nhưng muốn nhận sách giáo khoa thì không thể bỏ chạy thế này được, vì vậy cậu đành phải nhẹ giọng phản bác: “Tôi không có thoa, tôi là con trai thật mà, nếu cậu không tin thì tôi sẽ lấy giấy tờ chứng minh ra cho cậu xem nhé.”
Phí Xu nói vậy là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này, nhưng Trầm Minh Trạch thực sự không phải là người dễ đối phó, cậu ta giữ chặt lấy cái cằm của Phí Xu và cứ nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt dò xét, cậu ta làm ngơ trước tất cả những lời giải thích và bào chữa của Phí Xu, giống như một con chó lớn đang nhiệt tình đũa giỡn với chủ nhân của mình mà lẩm bẩm: “Sao mắt to quá vậy? Cậu vẽ à?”
Phí Xu bắt đầu cảm thấy hơi nhức đầu, cậu đột nhiên nhớ đến lời dặn của những người lớn trong nhà mà chẳng thèm quan tâm đến việc xếp hàng nhận sách nữa, bây giờ Phí Xu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tư thế cực kỳ ngột ngạt và khó xử này thôi: “Tôi… Muốn đi vệ sinh. Các cậu ở đây xếp hàng tiếp đi.”
Nghe vậy, Trầm Minh Trạch chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm mà lập tức nói: “Để tôi đi với cậu, ở đây chỉ cần tụi kia xếp hàng là được rồi.” Trầm Minh Trạch nói mấy câu này bằng một giọng điệu cực kỳ thản nhiên cứ như chẳng hề có tâm tư gì khác: “Nếu là con trai thì cho tôi nhìn thử đi, tôi không ngại nhìn cái ấy của cậu đâu.”
Sau khi nói xong một câu khinh miệt châm chọc Phí Xu, Trầm Minh Trạch đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
Thậm chí ánh mắt của cậu ta còn cố tình liếc xuống dưới quần Phí Xu nữa.
Bây giờ Phí Xu đã có thể khẳng định cái tên Trầm Minh Trạch này chắc chắn là một kẻ biến thái rồi! Nếu không tại sao cậu ta lại muốn đi theo cậu vào nhà vệ sinh làm gì chứ.
Nghĩ vậy nên Phí Xu lập tức nghiêm mặt và thay đổi quyết định, cậu nói: “Thôi khỏi, tôi nghĩ lại rồi, tôi không đi toilet nữa, việc nhận sách quan trọng hơn.”
Trong khi thái độ này của Phí Xu càng khiến Trầm Minh Trạch tỏ vẻ hưng phấn hơn, cậu ta không chịu buông tha cho Phí Xu mà vẫn cố chấp châm chọc: “Cậu sợ cái gì? Bọn họ sẽ nhận sách rồi mang về lớp giúp cậu. Bây giờ cậu đi với tôi, bảo đảm trong lớp chẳng có ai dám báo với thầy là cậu vắng mặt đâu.”
[Cái thằng học sinh này muốn gì thế? Đến giờ học mà không cho vợ tôi lên lớp lại bắt ở trong toilet với cậu ta làm gì?]
Tự nhiên Trầm Minh Trạch lại làm như thế khiến Phí Xu cứng đờ cả người.
Rõ ràng Trầm Minh Trạch vẫn chưa "nghiên cứu" xong cậu học sinh chuyển trường "kỳ quái" này, cậu ta nhìn ánh mắt tránh né của Phí Xu rồi nói: "Không tìm thấy nhà vệ sinh nam à? Để tôi dẫn cậu đi." Vừa nói xong thì tay đã muốn khoác lên lưng Phí Xu, kéo cả người cậu đi về phía nhà vệ sinh nam.
Lần này Phí Xu ngây người thật, khóc với hệ thống: [Liệu có phải là tôi đã phát động điều kiện tử vong gì sao, một mình cậu ta dẫn tôi tới nhà vệ sinh là muốn làm gì tôi hả, có phải tôi đi đời rồi không hu hu hu.]
Phí Xu căng thẳng đến mức mím chặt môi, rõ ràng cả người cậu trông vô cùng nhỏ nhắn, trên người cũng chẳng có chút thịt nào, nhưng bờ môi lại rất đầy đặn và mềm mại.
Lúc này, bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình không che được những đường gợn sóng và vòng eo thon gọn của Phí Xu.
Dù sao thì trông cậu cũng chẳng giống đàn ông chút nào cả.
Toàn thân Phí Xu thơm tho sạch sẽ, khác hẳn với những người bạn cùng phòng cao lớn trong ký túc xá suốt ngày ném tất thối khắp nơi kia.
Đây là điều đầu tiên khiến Trầm Minh Trạch ấn tượng với Phí Xu.
Trầm Minh Trạch kìm nén nhịp tim đang đập loạn xạ một cách khó hiểu của mình, cậu ta dùng vẻ mặt hung dữ mà đưa tay ra bóp lấy chiếc cằm mịn màng trắng nõn của Phí Xu rồi nói bằng giọng châm chọc: “Cậu là con trai thật à? Con trai gì mà thoa kem và phấn cho trẻ em hả?”
Phí Xu dễ dàng ngửi nhận ra giọng điệu và thái độ bất hảo của Trầm Minh Trạch, nhưng muốn nhận sách giáo khoa thì không thể bỏ chạy thế này được, vì vậy cậu đành phải nhẹ giọng phản bác: “Tôi không có thoa, tôi là con trai thật mà, nếu cậu không tin thì tôi sẽ lấy giấy tờ chứng minh ra cho cậu xem nhé.”
Phí Xu nói vậy là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này, nhưng Trầm Minh Trạch thực sự không phải là người dễ đối phó, cậu ta giữ chặt lấy cái cằm của Phí Xu và cứ nhìn chằm chằm vào cậu bằng ánh mắt dò xét, cậu ta làm ngơ trước tất cả những lời giải thích và bào chữa của Phí Xu, giống như một con chó lớn đang nhiệt tình đũa giỡn với chủ nhân của mình mà lẩm bẩm: “Sao mắt to quá vậy? Cậu vẽ à?”
Phí Xu bắt đầu cảm thấy hơi nhức đầu, cậu đột nhiên nhớ đến lời dặn của những người lớn trong nhà mà chẳng thèm quan tâm đến việc xếp hàng nhận sách nữa, bây giờ Phí Xu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tư thế cực kỳ ngột ngạt và khó xử này thôi: “Tôi… Muốn đi vệ sinh. Các cậu ở đây xếp hàng tiếp đi.”
Nghe vậy, Trầm Minh Trạch chẳng thèm nghĩ ngợi gì thêm mà lập tức nói: “Để tôi đi với cậu, ở đây chỉ cần tụi kia xếp hàng là được rồi.” Trầm Minh Trạch nói mấy câu này bằng một giọng điệu cực kỳ thản nhiên cứ như chẳng hề có tâm tư gì khác: “Nếu là con trai thì cho tôi nhìn thử đi, tôi không ngại nhìn cái ấy của cậu đâu.”
Sau khi nói xong một câu khinh miệt châm chọc Phí Xu, Trầm Minh Trạch đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
Thậm chí ánh mắt của cậu ta còn cố tình liếc xuống dưới quần Phí Xu nữa.
Bây giờ Phí Xu đã có thể khẳng định cái tên Trầm Minh Trạch này chắc chắn là một kẻ biến thái rồi! Nếu không tại sao cậu ta lại muốn đi theo cậu vào nhà vệ sinh làm gì chứ.
Nghĩ vậy nên Phí Xu lập tức nghiêm mặt và thay đổi quyết định, cậu nói: “Thôi khỏi, tôi nghĩ lại rồi, tôi không đi toilet nữa, việc nhận sách quan trọng hơn.”
Trong khi thái độ này của Phí Xu càng khiến Trầm Minh Trạch tỏ vẻ hưng phấn hơn, cậu ta không chịu buông tha cho Phí Xu mà vẫn cố chấp châm chọc: “Cậu sợ cái gì? Bọn họ sẽ nhận sách rồi mang về lớp giúp cậu. Bây giờ cậu đi với tôi, bảo đảm trong lớp chẳng có ai dám báo với thầy là cậu vắng mặt đâu.”
[Cái thằng học sinh này muốn gì thế? Đến giờ học mà không cho vợ tôi lên lớp lại bắt ở trong toilet với cậu ta làm gì?]
Tự nhiên Trầm Minh Trạch lại làm như thế khiến Phí Xu cứng đờ cả người.
Rõ ràng Trầm Minh Trạch vẫn chưa "nghiên cứu" xong cậu học sinh chuyển trường "kỳ quái" này, cậu ta nhìn ánh mắt tránh né của Phí Xu rồi nói: "Không tìm thấy nhà vệ sinh nam à? Để tôi dẫn cậu đi." Vừa nói xong thì tay đã muốn khoác lên lưng Phí Xu, kéo cả người cậu đi về phía nhà vệ sinh nam.
Lần này Phí Xu ngây người thật, khóc với hệ thống: [Liệu có phải là tôi đã phát động điều kiện tử vong gì sao, một mình cậu ta dẫn tôi tới nhà vệ sinh là muốn làm gì tôi hả, có phải tôi đi đời rồi không hu hu hu.]