Hiện giờ cậu thấy trò chơi này vẫn rất tốt, nó không ném cậu vào đống quái vật hay thứ gì đó để làm bia đỡ đạn.
Nhưng số liệu của cậu cũng nát quá rồi.
Phí Xu khẽ cắn môi để lại dấu răng mờ nhạt.
Nhất là giá trị trí lực D, chữ “thiểu năng” chói mù hai mắt khiến cậu vừa xấu hổ vừa bất an cúi đầu xuống.
Số liệu phía sau càng gay go hơn.
Cho dù giọng điệu bình luận đột ngột thay đổi thì Phí Xu cũng cảm thấy dường như trò chơi thấy cậu quá đáng thương nên đã an ủi tượng trưng.
Về phần cái đánh giá tổng hợp “rất không công bằng” kia, số liệu kém như vậy nhưng thực sự là cao lắm rồi.
“Hệ thống chỉ phụ trách quét rồi cung cấp số liệu, đánh giá không có liên quan gì đến hệ thống.”
Phí Xu sửng sốt, cậu không hiểu đột nhiên hệ thống nói vậy là có dụng ý gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Phí Xu cố nén sự xấu hổ và nhìn số liệu cực thấp của mình, sau khi nhìn thấy dấu chấm hỏi ở độ quyến rũ thì trong lòng lại rộn lên.
“Ngại quá, tôi có thể hỏi cái này không? Tại sao độ quyến rũ của tôi lại là dấu chấm hỏi vậy?”
Vì Phí Xu bị bệnh nên không thể đi ra ngoài nhưng cả điều dưỡng và bác sĩ đều nói cậu rất xinh đẹp.
Đột nhiên Phí Xu nhớ ra lời dặn của anh trai: [Tuyệt đối không thể đi ra ngoài một mình].
Cậu lại nghĩ tới đôi lúc gỡ khẩu trang ra để hít thở thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, có phải là vì tò mò không?
Thật sự Phí Xu rất muốn khóc: “Là bởi vì tôi bị bệnh nên nhìn rất xấu sao?”
Hệ thống không trả lời thẳng.
“Số liệu sẽ được tính toán lại sau khi hoàn thành phó bản tân thủ.”
“Đánh giá tổng hợp rất quan trọng đối với người chơi, xin hãy cư xử cẩn thận.”
Nói xong, dù Phí Xu có hỏi thế nào thì hệ thống cũng không trả lời nữa.
Nó im lặng giống như trước giờ chưa từng xuất hiện.
Phí Xu nhanh chóng hiểu được lý do tại sao hệ thống lại im lặng… Chẳng biết từ lúc nào mà thầy giáo đã giảng bài xong, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm ra cửa.
Các bạn học ngồi ở bàn trên cũng im lặng quay ra nhìn đám học sinh chuyển trường ở ngoài cửa lớp.
Giống như nếu đám học sinh chuyển trường không đi vào thì họ sẽ nhìn đến lúc chết đi vậy.
Phí Xu có hơi bất an, không biết có phải vì căng thẳng hay không mà trong lòng cậu rất khó chịu.
“Vậy bây giờ các bạn học mới vào lớp giới thiệu đi.” Dường như đó chỉ là ảo giác, thầy giáo trên bục giảng ân cần nhiệt tình như một thầy giáo bình thường, “Sao còn chưa vào nữa? Căng thẳng à?”
Những người chơi đứng trước cửa lớp nhìn nhau, không biết nên vào trong hay đứng bên ngoài chờ thì sẽ tốt hơn.
Trong lòng người chơi đều biết những người chờ ở bên ngoài đều là người chơi.
Mặc dù cùng mặc đồng phục nhưng không thể nào che giấu đi được khí chất.
Tuy có người chơi mới nhưng trò chơi kinh dị này cũng sẽ không thiện lương đến mức cho người chơi mới vào một phó bản riêng mà lại cho người chơi mới và người chơi lâu năm vào cùng một phó bản.
Đó là một phó bản cỡ lớn, người chơi có kinh nghiệm nhìn lướt qua hành lang, đánh giá số lượng và tỉ lệ giữa người chơi mới và người chơi cũ một lượt rồi ước chừng độ khó của phó bản.
Người chơi mới rất dễ nhận biết, phần lớn đều hoảng hốt, số ít thì vờ như đang bình tĩnh, rất khó che giấu trước những người chơi lão luyện.
“Khá may mắn, nhiều lính mới như vậy, quả thực là phúc lợi của phó bản.”
“Đi thôi, phó bản kiểu này thường sẽ không hố người chơi ngay từ đầu đâu.” Coi như cũng có lòng vớt vát đám người mới.
Nói xong những người chơi vẫn luôn im lặng đi vào phòng học.
Phí Xu nhìn những người khác trước lớp, thấy đa số đều đã vào trong nên cậu cũng đi theo sau.
Cậu quay lại nhìn bên cạnh, đúng lúc chạm mắt với một người khác.
Là một người đàn ông khôn khéo giàu kinh nghiệm.
Dáng người cao gầy, cao tầm hơn một mét tám.
Hắn đeo kính, dù đang mặc đồng phục nhưng vẫn giống như mặc vest, rất có khí chất, bộ dạng như đang nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Phí Xu cảm thấy người chơi này ở ngoài đời thực có lẽ là một CEO.
Năng lực lãnh đạo rất mạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà người chơi trong lớp đều đã để hắn đứng đầu.
Nhưng số liệu của cậu cũng nát quá rồi.
Phí Xu khẽ cắn môi để lại dấu răng mờ nhạt.
Nhất là giá trị trí lực D, chữ “thiểu năng” chói mù hai mắt khiến cậu vừa xấu hổ vừa bất an cúi đầu xuống.
Số liệu phía sau càng gay go hơn.
Cho dù giọng điệu bình luận đột ngột thay đổi thì Phí Xu cũng cảm thấy dường như trò chơi thấy cậu quá đáng thương nên đã an ủi tượng trưng.
Về phần cái đánh giá tổng hợp “rất không công bằng” kia, số liệu kém như vậy nhưng thực sự là cao lắm rồi.
“Hệ thống chỉ phụ trách quét rồi cung cấp số liệu, đánh giá không có liên quan gì đến hệ thống.”
Phí Xu sửng sốt, cậu không hiểu đột nhiên hệ thống nói vậy là có dụng ý gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Phí Xu cố nén sự xấu hổ và nhìn số liệu cực thấp của mình, sau khi nhìn thấy dấu chấm hỏi ở độ quyến rũ thì trong lòng lại rộn lên.
“Ngại quá, tôi có thể hỏi cái này không? Tại sao độ quyến rũ của tôi lại là dấu chấm hỏi vậy?”
Vì Phí Xu bị bệnh nên không thể đi ra ngoài nhưng cả điều dưỡng và bác sĩ đều nói cậu rất xinh đẹp.
Đột nhiên Phí Xu nhớ ra lời dặn của anh trai: [Tuyệt đối không thể đi ra ngoài một mình].
Cậu lại nghĩ tới đôi lúc gỡ khẩu trang ra để hít thở thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, có phải là vì tò mò không?
Thật sự Phí Xu rất muốn khóc: “Là bởi vì tôi bị bệnh nên nhìn rất xấu sao?”
Hệ thống không trả lời thẳng.
“Số liệu sẽ được tính toán lại sau khi hoàn thành phó bản tân thủ.”
“Đánh giá tổng hợp rất quan trọng đối với người chơi, xin hãy cư xử cẩn thận.”
Nói xong, dù Phí Xu có hỏi thế nào thì hệ thống cũng không trả lời nữa.
Nó im lặng giống như trước giờ chưa từng xuất hiện.
Phí Xu nhanh chóng hiểu được lý do tại sao hệ thống lại im lặng… Chẳng biết từ lúc nào mà thầy giáo đã giảng bài xong, ông ta quay đầu nhìn chằm chằm ra cửa.
Các bạn học ngồi ở bàn trên cũng im lặng quay ra nhìn đám học sinh chuyển trường ở ngoài cửa lớp.
Giống như nếu đám học sinh chuyển trường không đi vào thì họ sẽ nhìn đến lúc chết đi vậy.
Phí Xu có hơi bất an, không biết có phải vì căng thẳng hay không mà trong lòng cậu rất khó chịu.
“Vậy bây giờ các bạn học mới vào lớp giới thiệu đi.” Dường như đó chỉ là ảo giác, thầy giáo trên bục giảng ân cần nhiệt tình như một thầy giáo bình thường, “Sao còn chưa vào nữa? Căng thẳng à?”
Những người chơi đứng trước cửa lớp nhìn nhau, không biết nên vào trong hay đứng bên ngoài chờ thì sẽ tốt hơn.
Trong lòng người chơi đều biết những người chờ ở bên ngoài đều là người chơi.
Mặc dù cùng mặc đồng phục nhưng không thể nào che giấu đi được khí chất.
Tuy có người chơi mới nhưng trò chơi kinh dị này cũng sẽ không thiện lương đến mức cho người chơi mới vào một phó bản riêng mà lại cho người chơi mới và người chơi lâu năm vào cùng một phó bản.
Đó là một phó bản cỡ lớn, người chơi có kinh nghiệm nhìn lướt qua hành lang, đánh giá số lượng và tỉ lệ giữa người chơi mới và người chơi cũ một lượt rồi ước chừng độ khó của phó bản.
Người chơi mới rất dễ nhận biết, phần lớn đều hoảng hốt, số ít thì vờ như đang bình tĩnh, rất khó che giấu trước những người chơi lão luyện.
“Khá may mắn, nhiều lính mới như vậy, quả thực là phúc lợi của phó bản.”
“Đi thôi, phó bản kiểu này thường sẽ không hố người chơi ngay từ đầu đâu.” Coi như cũng có lòng vớt vát đám người mới.
Nói xong những người chơi vẫn luôn im lặng đi vào phòng học.
Phí Xu nhìn những người khác trước lớp, thấy đa số đều đã vào trong nên cậu cũng đi theo sau.
Cậu quay lại nhìn bên cạnh, đúng lúc chạm mắt với một người khác.
Là một người đàn ông khôn khéo giàu kinh nghiệm.
Dáng người cao gầy, cao tầm hơn một mét tám.
Hắn đeo kính, dù đang mặc đồng phục nhưng vẫn giống như mặc vest, rất có khí chất, bộ dạng như đang nắm giữ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Phí Xu cảm thấy người chơi này ở ngoài đời thực có lẽ là một CEO.
Năng lực lãnh đạo rất mạnh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà người chơi trong lớp đều đã để hắn đứng đầu.