• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Cẩm Thời dắt Đường Đường đi lấy chứng minh thư, sau đó mua một chiếc điện thoại, dùng chứng minh thư của mình làm sim điện thoại cho Đường Đường vẫn còn vị thành niên, sau khi lấy được chứng minh thư, Vân Cẩm Thời còn nghiêm túc xem một lần, tuổi của Đường Đường là mười sáu tuổi, nhưng sinh nhật của em ấy là ngày 12 tháng 7, nói cách khác, không lâu nữa em ấy đã mười bảy rồi.

Mười bảy là một độ tuổi rất quan trọng, bước thêm một bước nữa là thời thanh xuân thơ ngây, đây là độ tuổi thích hợp nhất để suy nghĩ, có thể giúp người ta trước khi chào đón lễ thành nhân, có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về tương lai sau này.

Trong khoảnh khắc trông thấy sinh nhật của Đường Đường, Vân Cẩm Thời cũng đã bắt đầu cân nhắc xem nên làm sinh nhật cho em ấy thế nào.

Nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc bàn chuyện này, trên đường đi Vân Cẩm Thời dạy em ấy sử dụng điện thoại thế nào, trước mắt dạy những chức năng đơn giản tối thiểu, ví dụ như làm sao để gọi điện thoại.

Vân Cẩm Thời lưu số điện thoại của mình vào, vì để chắc chắn số điện thoại của mình ở vị trí đầu tiên trong danh bạ, còn cố ý bỏ thêm một chữ “a” ở phía trước tên mình, để đảm bảo thêm lần nữa, lại dùng số điện của mình đặt làm số gọi nhanh.

“Khi chị không ở bên cạnh em, nếu em gặp chuyện gì, trước tiên gọi điện thoại cho chị, số điện thoại báo cảnh sát là 110.” Vân Cẩm Thời vô cùng cẩn thận nói: “Phải nhớ kỹ toàn bộ.”

“Vâng.” Đường Đường ngoan ngoãn cầm điện thoại, vẻ mặt còn có chút không nỡ, cô ấy cảm thấy bản thân đã biến thành đứa trẻ hư, bởi vì điện thoại rất đắt tiền, cô ấy không thể để cho A Thời tiêu nhiều tiền như vậy cho mình, nhưng không có điện thoại, nếu sau này cô ấy chỉ có thể ở trong nhà không thể đi cùng A Thời, cũng có thể đề xuất ý kiến với chị mọi lúc mọi nơi, lại càng tham lam muốn có được.

Lúc Vân Cẩm Thời dắt Đường Đường lên taxi, lại cảm giác hình như có người đang nhìn mình, cô đứng ở cổng tiểu khu, quay đầu lại nhìn theo bản năng, sau đó thấy được một bóng dáng hơi quen thuộc chợt thoáng qua.

Mấy ngày nay bởi vì vẫn có người đưa cô về nhà, cô không ngồi xe buýt nữa, đôi khi tự trở về cũng vì một vài nguyên nhân mà ngồi taxi, hình như bởi vì vậy mà tránh được phiền toái gì đó.

Nhưng mà không đúng, chẳng qua là ngăn bàn tay quấy rối của một người tính hướng có chút kỳ lạ với Chu Sâm, lại bị nhìn chằm chằm lâu như vậy sao?

Cô không làm chuyện gì dư thừa cả mà, không thể nào cố tình rước lấy thù hận được.

Vân Cẩm Thời không khỏi nhíu mày, thật ra một tên côn đồ xem như cũng không phải phiền phức lớn gì, nhưng nếu người kia vẫn luôn âm thầm theo dõi, không biết khi nào sẽ nhảy ra làm chuyện gì, mới khiến người ta cảnh giác, dù sao bây giờ cô cũng không phải lẻ loi một mình.

Cô gặp chuyện gì tốt xấu còn có sức phản kháng, dù sao cô cũng đã học Tán thủ một khoảng thời gian, nhưng Đường Đường lại không giống, em ấy rất yếu đuối.

Mấu chốt là Vân Cẩm Thời vẫn không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.

Lúc này cô chỉ có thể cố gắng để cho Đường Đường luôn duy trì trong phạm vi tầm mắt mình, sau đó lại cảnh giác thêm một chút, không thể làm gì hơn.

Sau khi Vân Cẩm Thời lên lầu, hiếm khi không đọc kịch bản, ngược lại tải mấy trò chơi trong điện thoại cho Đường Đường, trong đó có cả Thực vật đại chiến zombies mà hai người cùng chơi lúc trước.

Phụ huynh khác có thể sẽ lo lắng đứa bé nhà mình mê chơi games, Vân Cẩm Thời thì không, cô mong Đường Đường có thể hoạt bát hơn một chút giống như những đứa bé ở gia đình khác, có thể thích chơi trò chơi thật ra là một chuyện tốt, dù sao trên một phương diện nào đó chơi games sẽ giúp ích cho trí tuệ hơn, mới có lợi với Đường Đường.

Đến khi Đường Đường ôm điện thoại bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu các chức năng của điện thoại, Vân Cẩm Thời mới lười biếng nằm trên sofa, đắp kịch bản lên ngực, cô ngẩn người trong chốc lát.

Mạnh Thiệu Kỳ là một đạo diễn yêu cầu rất hà khắc, thích ép tiềm lực của mỗi một diễn viên tới cực điểm, cố gắng để cho biểu hiện của bọn họ đạt tới phạm vi hoàn mỹ nhất có thể.

Nhưng mỗi yêu cầu của anh ta nghe đều có vẻ khá trừu tượng… Ví dụ như lúc này, yêu cầu của Mạnh Thiệu Kỳ đối với Vân Cẩm Thời là thế này: Tôi hy vọng cô có thể biểu hiện ra hết tất cả đặc thù của Tố Vân sau khi hắc hóa, ánh mắt phải lãnh khốc tàn nhẫn xen lẫn chút giãy dụa, bởi vì sự lương thiện của cô ấy vẫn chưa mất đi hoàn toàn, vẫn có một chút nhân tính còn sót lại, điểm này cô cũng phải dùng ánh mắt thể hiện ra.

Tiếp đến, biểu cảm phải khác biệt hoàn hảo so với Tố Vân trước kia, nếu nói Tố Vân ban đầu đẹp nhất chính là vẻ đẹp e ấp trong gió mát [1] của băng sơn nữ thần khi cúi đầu, như vậy hiện tại điểm đẹp nhất của Tố Vân chính là khí chất trở nên sắc sảo mà tà mị, bởi vì biểu cảm là phần quan trọng nhất để tạo nên một vai diễn, theo tôi thấy thậm chí còn quan trọng hơn cả lời thoại, cho nên cô phải hiểu thật thấu đáo, khiến cho bản thân hoàn toàn biến thành Tố Vân.

Diễn ra vẻ giãy dụa không cam lòng thống khố phẫn nộ lại còn tuyệt vọng, đồng thời lại phải mơ hồ biểu lộ với khán giả thật ra cô ấy đang chờ đợi bị hủy diệt, như vậy trong khoảnh khắc nhân vật này hoàn toàn đi về cái chết, mới có thể khiến người ta cảm giác được sự kinh diễm như hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Vẻ đẹp của hoa quỳnh cũng không phải chỉ là khoảnh khắc nó nở rộ kia, còn có sự mong chờ mà mọi người trả giá khi chờ đợi, sự tích tụ cảm xúc mới là chất xúc tác tốt nhất.

Vân Cẩm Thời: Thật xin lỗi, không hiểu lắm, có thể lặp lại lần nữa được không?

Giãy dụa không cam lòng thống khổ phẫn nộ lại còn tuyệt vọng, vừa phải mơ hồ biểu đạt nhân vật này chờ bị hủy diệt, lại còn tàn nhẫn tà mị bên ngoài.

Ừm, tôi chọn cái chết.

Kỹ thuật diễn xuất của Vân Cẩm Thời cũng không phải đặc biệt xuất chúng, thiên phú của cô không tồi, cũng chăm chỉ, nhưng việc này thật sự cũng không thể nào che giấu được Vân Cẩm Thời chỉ từng đóng qua mấy vai quần chúng, diễn xuất của cô quả thật có thể tính là xuất sắc trong số những người mới, nhưng muốn diễn ra mức độ phong phú như vậy… thật sự là làm khó cô.

Trước khi Tố Vân hắc hóa Vân Cẩm Thời vẫn có thể kiểm soát đủ hoàn hảo, dù sao độ khó của Tố Vân trước khi hắc hóa vẫn thấp hơn, sau khi hắc hóa… độ khó tăng vọt.

Đây cũng là lý do vì sao cô lại quay cảnh hành động trước, phân đoạn hành động kia không có quá nhiều lời thoại, còn mang theo một chút cảm giác thần bí, nói trắng ra chủ yếu là thể hiện vẻ cool ngầu, Mạnh Thiệu Kỳ lựa chọn bắt đầu từ chỗ này cũng là muốn để cô có nhiều thời gian nghiền ngẫm tâm lý nhân vật hơn, để cô có thể hóa thân tốt hơn.

Nhưng lúc này Vân Cẩm Thời vẫn không rõ ràng lắm, Mạnh Thiệu Kỳ yêu cầu rất nhiều, mà cô lại không biết thể hiện thế nào, lúc nhìn gương tự luyện tập đều cảm giác rất không hài lòng, huống chi là để Mạnh Thiệu Kỳ xem.

Đổi lại là đạo diễn khác, có lẽ sẽ thêm một chút ở trang phục hoặc hóa trang, tăng thêm cảm giác hắc hóa cho nhân vật, che giấu sự thiếu hụt trong kỹ thuật diễn, nhưng Mạnh Thiệu Kỳ tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân làm như vậy.

Nếu Vân Cẩm Thời không thể đạt được tốt nhất, anh ta thà rằng lãng phí thêm nhiều thời gian, trau chuốt từng chút một cho cô, để cô lĩnh hội vai diễn này lần nữa, đến khi cô có thể khiến Mạnh Thiệu Kỳ hài lòng, lại bắt đầu quay.

Yêu cầu cao của đạo diễn khiến Vân Cẩm Thời cảm thấy có chút áp lực, thật ra lần đầu đảm nhận vai diễn chính đã gặp được đạo diễn như vậy là một chuyện tốt, anh ta sẽ giúp Vân Cẩm Thời trưởng thành nhanh chóng, như vậy sau khi quay xong bộ phim này, kỹ thuật diễn xuất của Vân Cẩm Thời cũng sẽ có tiến bộ nhảy vọt, đây đều là vốn liếng.

Vốn liếng của diễn viên vốn có hai thứ, diễn xuất, diện mạo.

Diện mạo Vân Cẩm Thời quả thật được cho là xinh đẹp, cho dù là trong giới giải trí đa phần là mỹ nhân, cô cũng là người có thể khiến cho ánh mắt người ta phát sáng, nếu diễn xuất cũng có thể đạt được như vậy, cô rất nhanh sẽ có được chỗ đứng trong giới giải trí.

Cô phải nắm chắc cơ hội này, nhưng không thể nghi ngờ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho áp lực của cô tăng cao.

Có đôi khi thậm chí cô muốn mổ tim Mạnh Thiệu Kỳ ra để nhìn thử, xem rốt cuộc trong lòng anh ta đang suy nghĩ cái gì! Yêu cầu cao này thật sự khiến cô lo lắng đến rụng tóc, thậm chí đêm qua gặp ác mộng, mơ thấy buổi sáng thức dậy phát hiện trên gối của mình bày một bộ tóc giả, sau đó cảm giác trên đầu mình lành lạnh, đưa tay sờ mới phát hiện bản thân đã bị trọc đầu, trên gối kia không phải tóc giả, rõ ràng chính là mái tóc đã rụng sạch của cô.

Sống động đến trong khoảnh khắc Vân Cẩm Thời tỉnh lại thậm chí có chút tuyệt vọng, dù sao cô cảm thấy nếu không sớm “giác ngộ” diễn xuất vai diễn này thật hoàn hảo, vậy ác mộng kia chính là tương lai của cô.

Vân Cẩm Thời bị thương ở chân, chung quy đi đứng cũng có chút không tiện, lúc cô ôm kịch bản nhìn như đang ngẩn người thực tế là đang suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể hóa thân vào vai diễn này thật hoàn hảo, Đường Đường đã buông điện thoại, rót một ly nước ấm mang đến đây.

Vân Cẩm Thời cầm ly nước Đường Đường mang tới, dù sao áp lực cũng tan đi một chút, chỉ có một chút thôi, áp lực có lẽ giống như một đại dương mênh mông, mà Đường Đường đã múc được hai gáo nước từ trong đó.

Ôi, cái đầu này sớm muộn gì cũng trọc.

Chẳng qua là trọc sớm hay trọc muộn mà thôi…

Tuy rằng Đường Đường không biết Vân Cẩm Thời đang rối rắm điều gì, nhưng có thể cảm giác được chị có chút nôn nóng, điều này khiến Đường Đường cũng sốt ruột, mà cô ấy không thể làm gì cả, nhiều nhất cũng chỉ có thể rửa hoa quả cắt thành một đĩa mang đến cho Vân Cẩm Thời ăn.

Cô ấy lạch bạch bưng đĩa hoa quả đến, Vân Cẩm Thời theo bản năng dịch sang bên cạnh: “Đừng gấp, lại đây ngồi.”

Đường Đường nhẹ nhàng ngồi bên cạnh sofa, cô ấy dùng tăm ghim một miếng dưa hấu: “A…”

Vân Cẩm Thời há miệng theo phản xạ, được đút cho một miếng dưa hấu.

Vẻ mặt Đường Đường rất nghiêm túc nói: “A Thời làm việc chăm chỉ, em ngồi bên cạnh nhìn là được.”

Trong lòng cô ấy đang ôm một con thú bông lớn màu trắng Vân Cẩm Thời mua cho, trông vừa ngoan lại vừa ngọt, Vân Cẩm Thời không nhịn được ôm lấy cổ cô ấy, vùi đầu vào hít một hơi.

Ưm, đại dương mênh mông áp lực như lũ lớn rút đi, tuy rằng vẫn sẽ tích tụ lại lần nữa, nhưng như vậy đã đủ rồi.

Đường Đường quả nhiên là đại bảo bối cô nhặt về.

“Không cần đút chị, để chị ôm một chút sẽ tốt thôi.”

Gò má Đường Đường lại hơi ửng đỏ, hiển nhiên là đang thẹn thùng, cô ấy vẫn bướng bỉnh muốn đút cho Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời gác cằm lên vai cô ấy, hai tay xuyên qua hông cô ấy cầm kịch bản bắt đầu chậm rãi xem một lần nữa, thỉnh thoảng còn có thể được đút một miếng trái cây.

Vân Cẩm Thời không khỏi thở dài, cô sắp bị cuộc sống xa hoa này ăn mòn…

___________________

[1] Gốc là “Bất thắng lương phong đích kiều tu” – trích từ câu “Tượng nhất đóa thủy liên hoa bất thắng lương phong đích kiều tu”: Một câu trong bài thơ “Sha yang na la” của nhà thơ Từ Chí Ma, tạm dịch – “Tựa đóa sen e ấp chao ngang trước làn gió mát”.

Nguồn tham khảo: https://bit.ly/3Bck0J5

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK