• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đã rất rất lâu rồi Vân Cẩm Thời chưa gặp cô ấy, bởi vậy trong chớp mắt vẫn có chút kinh ngạc, không đáp lại cô ấy.

Người phụ nữ sửa lại mũ của mình, lãnh đạm nói: “Tôi đi ngang qua, thuận tiện đến thăm cậu.”

“Định đi thăm A Nam à?” Vân Cẩm Thời thở dài một hơi, đi lên trước, người phụ nữ gật đầu, giữa lông mày có nét đau buồn thấp thoáng: “Tôi đã đi qua rất nhiều nơi, nhưng tiếp xúc nhiều nhất vẫn là người Digan, giống như trong truyền thuyết, bọn họ am hiểu bói toán, giỏi ca múa, chỉ là hình như bọn họ không thích bị gọi là người Digan, còn khuyên tôi đừng nói như vậy với dân bản xứ, tốt nhất nên gọi bọn họ là người Roma.”

“Phong cảnh xinh đẹp trên thế giới này rất nhiều đấy…”

Chỉ là bên cạnh cô ấy không có người có thể chia sẻ cùng.

“Lên lầu trước đi.” Vân Cẩm Thời không biết nên an ủi cô ấy thế nào, dù sao lời an ủi rất nông cạn, thật sự không có bao nhiêu tác dụng.

Ba người về tới nơi ở của Vân Cẩm Thời, tâm tình của người phụ nữ trông có vẻ tốt hơn, cô quan sát nơi ở của Vân Cẩm Thời, còn đùa một câu: “Không ngờ nhà cậu lại sạch sẽ gọn gàng như vậy, không giống một con cún độc thân chút nào.”

“Ngồi trước đi, uống trà hay nước? Nói trước nhà bọn tôi không có rượu.” Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ cười nói.

“Nước là được rồi.”

Vân Cẩm Thời đi vào bếp đun một ấm nước trước, trong phòng khách chỉ còn lại người phụ nữ và Đường Đường, Đường Đường vô cùng tò mò mà nhìn cô, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đàn guitar của cô.

“Em là gì của A Thời vậy?” Người phụ nữ tò mò hỏi.

Đường Đường bị chú ý đến có chút căng thẳng, lắp bắp nói: “Con… con dâu nuôi từ bé, em là con dâu nuôi từ bé của A Thời.”

Người phụ nữ xì cười một tiếng, tháo đàn guitar xuống: “Muốn sờ chút không? Cô con dâu nhỏ?”

Gò má Đường Đường hơi ửng đỏ, thật cẩn thận vươn tay: “Có thể sờ ạ?”

“Đương nhiên có thể.” Người phụ nữ đưa đàn guitar về phía trước, Đường Đường chạm vào, không cẩn thận đụng vào dây đàn, bởi vậy mà phát ra âm thanh kỳ lạ, cô ấy nhanh chóng rụt ngón tay về, đưa tay ra sau lưng.

Người phụ nữ xoa đầu cô ấy: “Hát cho em nghe nhé, em muốn nghe gì? Nhạc tiếng Trung tiếng Anh, nhạc Rock nhạc dân gian tôi đều biết.”

“Chị biết hát 'Trồng mặt trời' không?” Hiển nhiên Đường Đường vẫn rất thích chiếc đàn guitar kia, cô ấy nắm góc áo mình, nhỏ giọng hỏi, người phụ nữ không ngờ Đường Đường lại muốn nghe nhạc thiếu nhi, sau khi sửng sốt một chút thì vẫn ôm đàn guitar bắt đầu tự đàn tự hát.

Giọng cô nghe hơi khàn, loại khàn khàn này không khiến người ta cảm giác thô ráp, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy trầm lắng mà gợi cảm, thanh âm như vậy cho dù là hát nhạc thiếu nhi cũng sẽ không có tính trẻ con, nhưng quả thật dễ nghe.

Nhưng Đường Đường lại so sánh trong lòng, quả nhiên vẫn là A Thời hát hay nhất.

Lúc Vân Cẩm Thời cầm ly đi ra từ phòng bếp, người phụ nữ đã hát xong bài Trồng mặt trời, đang ôm đàn hát một ca khúc tiếng Anh, giọng khàn khàn của cô nghe vô cùng dịu dàng, thậm chí dịu dàng đến khiến người ta cảm giác có chút buồn bã.

Vân Cẩm Thời đặt ly nước đến trước mặt cô ấy: “Mấy ngày gần đây tôi hơi bận, có thể không có thời gian đi thăm A Nam, cậu đi thay cả phần tôi nhé.”

“Được.” Người phụ nữ ngừng lại, ngón tay lại gẩy mấy nốt, cô ấy nhìn Vân Cẩm Thời, sau đó nói: “Cậu không cần lo lắng, chắc chắn A Nam sẽ không giận cậu, dù sao cậu ấy thích cậu nhất.”

“Cậu như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy cậu đang ghen.”

“Vậy thì thế nào.” Cô ấy dựa vào sofa, cầm ly nước lên uống một ngụm, khoanh chân tràn đầy hứng thú lại muốn ca hát, qua khoảng nửa giờ, cô ấy bị đuổi ra cửa.

Cô gái ôm đàn guitar đứng ở cửa, vô cùng vô tội: “A Thời, trước đây cậu rất tán thưởng tôi.”

“Nhưng bây giờ tai tôi đau rồi.” Vân Cẩm Thời không chút biến sắc: “Tôi khuyên cậu nên lương thiện đi.”

“Được rồi được rồi, tôi đi đây.” Cô phất phất tay, mang guitar ra sau lưng rồi chuẩn bị đi xuống lầu, Vân Cẩm Thời tiễn cô ấy đi xuống, mãi cho đến khi xuống lầu, hai người đều im lặng, ai cũng không nói chuyện, đến khi phải chia tay Vân Cẩm Thời mới nói: “Khi nào cậu trở về hoan nghênh cậu đến tìm tôi, đến lúc đó tôi uống rượu với cậu, không say không về.”

“Nếu khi trở về vẫn tiện đường hẵng nói.” Cô gái quay đầu lại, nháy nháy mắt với Vân Cẩm Thời: “Hẹn gặp lại, tôi đi đây, còn cô con dâu nuôi từ bé của cậu nữa, lần sau nói chuyện.”

Đường Đường xấu hổ đến nỗi lui ra sau lưng Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời nhìn bóng dáng cô gái chằm chằm, mãi đến khi bóng lưng cô quạnh mang đàn guitar kia không thấy nữa, cô mới nắm tay Đường Đường trở về.

Đường Đường nhìn Vân Cẩm Thời, luôn cảm thấy A Thời của cô ấy có vẻ không vui, thế nhưng gặp bạn không phải là một chuyện rất vui vẻ sao? Hơn nữa có thể cảm giác được quan hệ giữa hai người hẳn là rất tốt.

“A Thời, sao chị không vui? Chị kia vừa rồi cũng không vui…” Đường Đường lo lắng hỏi.

“Bởi vì hai người bọn chị có một người bạn chung, cậu ấy hoạt bát nhiệt tình, giống như một mặt trời nhỏ, có thể hòa tan tất cả băng đá cứng rắn, thích tự xưng là thiếu nữ xinh đẹp tuổi mười tám, vui vẻ đến khiến người ta cảm thấy tai nạn gì cũng không thể quật ngã cậu ấy.”

“Sau đó thì sao?” Đường Đường có chút không hiểu, chuyện này hình như không liên quan gì đến việc không vui vẻ.

“Sau đó cậu ấy vĩnh viễn dừng lại ở tuổi mười tám.” Vân Cẩm Thời ngẩng mặt lên, như đang chớp chớp mắt, lúc cúi đầu lần nữa cũng rất hờ hững: “Về nhà thôi.”

Đường Đường như biết bản thân nhắc tới chuyện không nên nhắc, nhanh chóng im lặng, không dám nói gì, mà Vân Cẩm Thời cũng không biểu hiện sự buồn bã nhiều lắm, cô tắm rửa xong, tẩy sạch sẽ mùi rượu trên người, sau đó thay đồ ngủ, cầm kịch bản ngồi đọc trên sofa.

Nhưng Đường Đường rất nhạy bén phát hiện, hơn mười phút A Thời cũng chưa lật một trang, cô xem kịch bản, tâm tư không biết đã bay tới nơi nào.

Có lẽ hôm nay bạn đến thăm lại khiến Vân Cẩm Thời nhớ lại thời học sinh, thời học sinh cô chỉ có hai người bạn, người bạn đầu tiên là Tiêu Nam, thời điểm đó cô vẫn khá quái gở, những lời nói bất thiện trong mắt người khác liền biến thành thanh cao, bởi vậy trong trường vốn không có người nào chủ động đáp lời cô.

Tiêu Nam là tự quấn lấy, quấn quýt không buông muốn làm bạn với cô.

Người còn lại là Du Lê, chính là cô gái lưng đeo đàn guitar vừa rồi, cậu ta là bạn của Tiêu Nam, ở phương diện nào đó có phần tương tự Vân Cẩm Thời, quái gở, không bạn bè, nhiều hơn Vân Cẩm Thời chút phản nghịch, càng giống một thiếu nữ tuổi nổi loạn.

Sau khi Vân Cẩm Thời làm bạn với Tiêu Nam liền mua một tặng một, gom thêm một Du Lê, ba người các cô thường xuyên cùng ra cùng vào, quan hệ đương nhiên cũng càng ngày càng tốt.

Mối quan hệ bạn bè giữa Vân Cẩm Thời và Du Lê đa phần là dựa vào sự duy trì của Tiêu Nam, cô gái vừa hoạt bát lại cởi mở này, bị ấm ức khó chịu chưa đến ba giây đã vui vẻ trở lại, bị suy sụp, không cần sự an ủi của bất kỳ ai cũng có thể tự mình đứng dậy, sẽ chiếu sáng những người bên cạnh mình, thật sự rất giống mặt trời nhỏ, mặt trời nhỏ ngay cả mây đen và sương mù cũng không che được.

Sự nhiệt tình của cô ấy còn nhiệt liệt hơn cả lửa, Vân Cẩm Thời cũng không ngăn được, vì thế bọn họ trở thành bạn thân.

Có lẽ Vân Cẩm Thời vĩnh viễn cũng không ngờ được, Tiêu Nam lại dễ dàng bị tai họa làm cho sụp đổ.

Cấp ba năm đó, cô ấy mắc bệnh nặng, điều trị ngày qua ngày, dần dần tiều tụy, lần cuối cùng thấy cô ấy là ở bệnh viện, mặt trời nhỏ mất đi tất cả ánh sáng, cô ấy dùng ngữ điệu khẳng định nói ra một câu nghi vấn, còn mang theo chút dí dỏm: “Mình cảm thấy mình không cứu được, thật muốn từ bỏ điều trị.”

Ngày hôm sau cô ấy liền nhảy xuống từ tòa nhà cao, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi của bản thân.

Người nhà không tin, bạn bè không tin, Vân Cẩm Thời và Du Lê lại càng không tin.

Rõ ràng một người lạc quan như vậy sao có thể chọn tự sát? Rõ ràng trước đó không lâu, ba người bọn họ còn đang bàn bạc, sau khi thi đại học sẽ làm một chuyến du lịch tốt nghiệp.

Vân Cẩm Thời muốn đi bộ lữ hành trên cao nguyên Thanh Tạng, ngắm cung điện Potala một lần, và cả bánh xe cầu nguyện [1] nữa.

Du Lê muốn đi Đại Lý, cô thích khí hậu nơi đó.

Tiêu Nam nói cô ấy rất tò mò về người Digan, cô ấy nghe nói người Digan rất ít làm nông nghiệp, hình như cũng không thích chăn nuôi gia súc, muốn nhìn xem có phải bọn họ thích khiêu vũ, lấy biểu diễn mà sống, hơn nữa bói toán chuẩn xác như trong truyền thuyết hay không.

Ba người tranh cãi thật lâu, cuối cùng là Tiêu Nam quyết định: “Chúng ta đều còn trẻ mà, có thời gian rất dài rất dài, những nơi chúng ta muốn đi đều đi một lần, còn du lịch tốt nghiệp… rút thăm đi! Đi nơi nào trước cũng được~”

Người sáng sủa nhất kia đã dễ dàng sụp đổ, những người còn lại sau khi mờ mịt qua đi chính là đau đớn vô tận, rõ ràng bác sĩ cũng đã nói, phẫu thuật có tỷ lệ thành công rất lớn, nguyên nhân chính là vì như thế, bọn họ mới càng không tin Tiêu Nam cứ như vậy mà rời đi.

Vì thế Vân Cẩm Thời lựa chọn chuyên ngành tâm lý học ở đại học, dùng thời gian rất dài để nghiên cứu, cuối cùng xác định Tiêu Nam có nhân cách dạng làm hài lòng, nhân cách kịch tính, hơn nữa còn mắc chứng trầm cảm cười nhẹ [2].

Sau khi Du Lê tốt nghiệp đại học, lưng đeo đàn guitar bắt đầu chu du thế giới, cô thu vào đáy mắt những cảnh sắc năm đó Tiêu Nam muốn thấy nhưng không thể thấy, sau đó chụp thành ảnh, cùng với một bó hoa bách hợp, đặt trước mộ bia Tiêu Nam.

Thỉnh thoảng Vân Cẩm Thời đến thăm Tiêu Nam đều sẽ nhìn thấy bó bách hợp kia, bông hoa trắng tinh héo úa theo thời gian, ánh lên khuôn mặt tươi cười của di ảnh Tiêu Nam trên bia mộ, trào phúng khó hiểu.

Cô và Du Lê cũng rất ít khi gặp lại, phần nhiều là bởi vì mỗi lần gặp lại đều sẽ không nhịn được nhớ đến khoảng thời gian kia, sau đó lại nhớ đến Tiêu Nam.

Đương nhiên quan trọng nhất chính là, Vân Cẩm Thời biết được một bí mật của Du Lê, Du Lê thích Tiêu Nam, không phải sự yêu thích giữa bạn bè, mà là tình yêu.

Sau khi Tiêu Nam qua đời, hai người đến uống rượu một đêm tại cửa tiệm mà bọn họ thường tới lần cuối, tửu lượng Vân Cẩm Thời luôn không tệ, bởi vậy đến cuối cùng vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.

Du Lê say hoàn toàn, nước mắt cậu ta chảy xuống gần như bằng với lượng rượu cậu ta uống vào, cậu ta say đến không động đậy nổi, là Vân Cẩm Thời dìu cậu ta rời khỏi nơi đó.

Vân Cẩm Thời sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, tới bên đường, lúc chờ xe, Du Lê đột nhiên như phát điên đẩy Vân Cẩm Thời ra.

Cậu ta nói: A Nam, mình còn chưa kịp nói với cậu mình thích cậu.

Cậu ta nói: A Nam, chờ mình một chút, mình đến ngay.

Sau đó cậu ta lao ra đường, nếu không phải Vân Cẩm Thời kéo lại kịp lúc, có thể mỗi năm cô sẽ phải đi thăm hai người.

Đó là lần đầu tiên Vân Cẩm Thời trẻ tuổi biết được, tình yêu chưa bao giờ có giới hạn nam nữ.

_______________

[1] Bánh xe cầu nguyện: là một bánh xe hình trụ trên một trục chính làm từ kim loại, gỗ, đá, da thuộc hoặc sợi bông thô; trên đó có câu thần chú Om Mani Padme Hum bằng tiếng Phạn. Theo truyền thống Phật giáo Tây Tạng dựa trên các văn bản truyền thừa liên quan đến bánh xe cầu nguyện, việc quay một bánh xe như vậy sẽ có nhiều tác dụng tương tự như việc đọc lời cầu nguyện bằng miệng.

Nguồn tham khảo (Wikipedia): https://bit.ly/3qBOwFH

Bánh xe cầu nguyện (nguồn ảnh: Wikipedia)

[2] Hội chứng “cố làm hài lòng người khác”: xu hướng đặt mong muốn và yêu cầu của người khác lên trên bản thân mình.

Nguồn tham khảo (WebMD): https://wb.md/3dipzMm

Rối loạn nhân cách kịch tính: là một rối loạn nhân cách đặc trưng bởi sự xúc cảm quá mức và tìm kiếm sự chú ý quá mức.

Nguồn tham khảo (Wikipedia): https://bit.ly/3BCpg8G

Trầm cảm cười: thuật ngữ đề cập đến tình trạng người bị trầm cảm cố che giấu cảm xúc bằng cách tỏ ra hạnh phúc, luôn tươi cười và vui vẻ ở bên ngoài.

Nguồn tham khảo: https://duongdaynongngaymai.vn/hoi-chung-tram-cam-cuoi/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK