nhưng luận về nhân phẩm hay cách ăn nói thì tôi nghĩ tôi rất xứng.” Nhân phẩm của Cung Âu, cách ăn nói của Cung Âu... cô không ghét bỏ đã là không tệ rồi.
ീ
Gương mặt La Kỳ khó chịu: “Làm một người mẹ, tôi không thích có người bàn luận về con tôi như
S-- //
vạy.
Làm sao bà không biết con trai mình khác biệt, có đôi khi không hề giống một người quý tộc, không có lễ nghi.
“Thật xin lỗi, phu nhân” Thời Tiểu Niệm thành khẩn nhận lỗi.
“Ý của cô tôi hiểu, cô không muốn rời khỏi Cung Âu.” Giọng nói của La Kỳ lạnh lùng hơn.Vậy mà cũng không dễ giải quyết chút nào.
Vâng.
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ, gương mặt thành khẩn thẳng thắn: “Phu nhân, ngài không cần dùng biện pháp khác để đối phó tôi, như vậy ngược lại sẽ phá hủy tình cảm mẹ con của các người.”
La Kỳ im lặng nhìn cô, lắng nghe lời cô.
Nhưng không thể không thừa nhận lời cô gái này đúng, nghĩ quá nhiều cách để đối phó với một cô gái, với tính cách của Cung Âu tất nhiên sẽ nháo với gia tộc như lần trước.
“Cho tôi cơ hội biểu hiện được không? Tôi sẽ cố gắng xứng đôi với Cung Âu.”
“Dựa vào cô?” La Kỳ nghi ngờ hỏi.
“Tôi không có bối cảnh khổng lồ như gia tộc Lancaster, nhưng có tôi thì Cung Âu sẽ vui vẻ hơn, ngay cả tiểu thư Mona cũng kém hơn, không phải sao?”
“Nhanh mồm nhanh miệng.” La Kỳ nói, giọng nói lạnh lùng, trong mắt không vui.
Câu này hiển nhiên không phải là nịnh hót.
“Phu nhân, miệng tôi thật ra rất ngốc.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, giọng điệu có một chút cố chấp: “Nhưng tô không thích bở dơ giữa chừng, ngay cả thử cũng chưa thử đã buông tha, tôi sẽ khinh bỉ bản thân mình.”
Cung Âu vì cô mà trả giá quá nhiều, cô không thể cứ nói lui là lui.
La Kỳ ngồi trên ghế sofa, ngón tay đeo nhẫn ngọc đè đè huyệt thái dương, mặt mày suy tư, bà nói: “Cô đi ra đi, tôi sẽ suy nghĩ lời cô nói.”
“Cảm ơn phu nhân.”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đi được một đoạn bỗng nhiên giọng nói của La Kỳ vang lên sau lưng cô: “Thời tiểu thư, tôi nghĩ gì cô đều hiểu, kết cục không thể thay đổi, cô muốn chống đỡ thêm một thời gian thì người khổ cũng chỉ là cô, với tôi mà nói nó chả là gì.”
“…”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm trắng bệch, không nói gì cứ thế rời đi.
Cô vừa xuống thang máy nhìn thấy từng con số đi xuống, lời của La Kỳ lại vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu thư, tôi nghĩ gì cô đều hiểu, kết cục không thể thay đổi, cô muốn chống đỡ thêm một thời gian thì người khổ cũng chỉ là cô.
Không thể thay đổi kết cục.
Đây là phu nhân Cung gia cảnh cáo cô.
Trong nháy mắt Thời Tiểu Niệm cảm thấy mờ mịt, cô không biết đối mặt với cô sẽ là cái gì, tương lai sẽ gặp cảnh gì.
Cô mơ hồ như lạc vào mê cung, nhưng cô không thể thoát ra, cô muốn một gia đình, Cung Âu đã vì cô mà bước đi đầu tiên, sau này phải do cô bước tới.
Cô không thể dễ dàng chịu thua như vậy được.
Thời Tiểu Niệm về phòng ngủ, đi vào phòng, cô chỉ thấy Cung Âu chân không đi tới đi lui trên giường, giẫm nhàu cả chiếc chăn màu xám.
Thời Tiểu Niệm sờ mặt mình, cố gắng nở nụ cười,” Đứng trên giường làm gì vậy?”
Cung Âu đưa mắt nhìn cô, thấy cô trở về, thân thể cao lớn lập tức nhảy trên giường xuống, chân trần chạy tới trước mặt cô, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: “Mẹ có làm khó em hay không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt anh tuấn của anh, lại ngửi được mùi tiêu cay, cô ngước mắt nhìn,chỉ thấy trên tủ đầu giường có một đĩa cơm rang trứng.
Mùi tiêu đã bay cả mười dặm rồi.
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh giường: “Sao lại để cơm rang ở đây, em mang vào phòng bếp ăn.”
“Ăn ở trong này cũng thế.” Cung Âu ấn cô xuống giường, trực tiếp thả bát đũa vào tay cô: “Nói xem, mẹ có làm khó em không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh đi chân trần rang cơm cảm thấy bất đắc dĩ.
Cho nên có thể thấy mẹ anh đến làm cho anh lo đến giơ tay nhấc chân.
“Nói đi chứ.”
Cung Âu leo giường, ngồi xổm bên cạnh cô, gương mặt anh tuấn nhìn cô, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm bưng cơm rang, ánh mắt trong suốt nhìn anh, dịu dàng nói: “Có một chút, bà ấy nói cho em về gia tộc Lancaster.
“Lancaster?” nghe vậy, Cung Âu cười nhạt: “Bất quá cũng chỉ làm một gia tộc về đồ cổ mà thôi, thế hệ này sang thế hệ khác, muốn xem mình là quý tộc.”
“Là vậy sao?”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, cũng chẳng có hứng thú gì với gia tộc đó.
Cô xúc cơm vào miệng, trong miệng vẫn thơm ngát mùi tiêu.
Cô thật sự rất bội phục Cung Au, làm nhiều cơm rang như vậy rồi mà vẫn không tiến bộ chút nào.
“Hơn nữa còn có tiếng là gia tộc loạn luân.” Vẻ mặt của Cung Âu đầy khinh thường, giọng nói vẩn đầy từ tính.
Thời Tiểu Niệm nghe xong suýt thì nghẹn: “Cái gì cơ?”
Loạn luân? “gia tộc Lancaster vì muốn huyết thống thuần khiết, trong lịch sự có người cậu cưới cháu gái của mình, anh họ cưới em họ, mấy năm này mới tốt hơn một chút.” Cung Âu nói, ngồi xuống bên cạnh
cô nhìn cô.
2. ീ Anh càng nhìn cô lại càng thích.
Thời Tiểu Niệm nghe xong liền cảm thấy phản cảm: “Anh họ cưới em họ?”
Quá hoang đường rồi. “Ừ.”
“Em phát hiện tư tưởng của giới thượng lưu đúng là kỳ lạ, sao có thể nghĩ tới cách để duy trì huyết thống thuần khiết như vậy chứ?” Thời Tiểu Niệm khó tiếp thu được chuyện này.
“Vì có thể khiến cho gia tộc mãi mãi như vậy, những người này không gì là không nghĩ ra được.” Cung Âu nhìn thẳng vào cô.
“Thật sự rất không bình thường.”
Cái loại tín niệm vì gia tộc như vậy, Thời Tiểu Niệm thật sự không thể hiểu được.
Cung Âu nhìn cô, ánh mắt đăm đăm: “Anh rất đơn giản, chỉ muốn em mà thôi chẳng cần cô em họ nào hết.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm thì thầm: “Em cũng không biết cha mẹ đẻ mình là ai, nói không chừng em và anh còn có quan hệ họ hàng thì sao?”
“Vậy anh liền loạn luân với em.”
Cung Âu trả lời không thèm nghĩ ngợi, giọng điệu cố chấp.
“…”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, đôi mắt nhìn vào gương mặt anh tuấn của Cung Âu, cắn chặt môi, nói khẽ: “Cung Âu, hiện tại em mới phát hiện được anh vì em phải buông tha cái gì.”
Anh buông tha đám hỏi với cả gia tộc Lancaster, đó đúng là một gia tộc có tài sản vĩ đại.
Nếu quả thật hai gia tộc lớn mạnh liên hợp với nhau, trên thế giới này kể cả công khai hay không thì đều không thể tìm người có thể giàu có hơn bọn họ.
Mà những thứ này anh lại vì cô mà buông tha.
Đừng nói mẹ anh không thể tin, mà ngay cả cô cũng không tin được chút nào.
“Bây giờ em mới biết sao hả?”
Cung Âu ngoéo môi tự mãn nói, giống như đây là chuyện đáng kiêu ngạo cỡ nào, không cảm thấy mình đánh mất cái gì.
“…”
Thời Tiểu Niệm chỉ lẳng lặng nhìn anh.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Cung Âu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.
“Cung Âu, em đáng giá như vậy sao?”
Thời Tiểu Niệm ngồi bên giường, nhìn anh hỏi.
Anh đã buông tha rất nhiều rồi.
Cô không đủ tư cách đó.
“Anh vẫn nói câu đó.” Cung Âu nói, giọng nói đầy bá đạo: “Là muốn em chỉ nên anh vì em làm gì cũng đáng giá.”
“…”
Thời Tiểu Niệm nghe lời anh, trong ngực hoàn toàn lấp đầy sự rung động.
Nhất thời đôi mắt chua xót, Thời Tiểu Niệm cầm lấy cái bát, tiếp tục cho cơm rang vào miệng, nhấm nháp món cơm rang đầy mùi tiêu.
“Như thế nào, tài nấu ăn của anh có phải tiến bộ rất nhiều hay không?” Cung Âu hỏi.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, khóe môi nở nụ cười: “Tiến bộ rất nhiều.”
Cung Âu nghe thế liền cảm thấy thỏa mãn, nhướn mày đắc ý, đưa tay cầm lái cái bát trên tay cô: “Đến, anh xúc cho em.”
Anh xúc từng muỗng cơm đưa tới miệng cô.
Thời Tiểu Niệm há miệng, ăn món cơm đầy mùi tiêu.
“Có ăn ngon không?” Cung Âu hỏi.
“Ăn ngon.”
“Ai làm cơm rang trứng ngon nhất?”
“Anh làm.”
“Anh là ai?”
“Cung Âu.”
“Vậy em yêu là ai?”
“Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm trả lời như học thuộc lòng làm cho anh hết sức cao hứng, quả nhiên vẻ mặt của Cung Âu hết sức thỏa mãn, đắc ý nhướn mày, tiếp tục xúc cơm đút cho cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, miệng nhai cơm nhưng cô lại nếm được vị ngọt trong đó.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người anh xúc em ăn, anh mắt lưu luyến triền miên ăn xong một đĩa cơm rang.
Cung Âu nhéo nhéo mặt cô: “Thích thì mỗi ngày anh đều làm cho em ăn!”
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng, trong miệng đầy mùi tiêu, sau đó gật đầu.