Cô cũng thích nhất là vẽ tranh, vẽ tranh có thể làm cho cô bình tĩnh, thoải mái, trong đầu không có nhiều suy nghĩ lộn xộn.
Mặt biển yên ả.
Cung Âu nằm trên bờ cát, lười biếng chớp mắt, lộ ra gương mặt xuất thần.
Thời Tiểu Niệm ngồi một bên vẽ.
Thời gian từ từ trôi đi, trên bờ cát dần dần hiện lên hình dáng Cung Âu, ngũ quan lạnh lùng, vóc dáng anh tuấn, đôi chân thon dài…
“Được rồi.”
Thời Tiêu Niệm kết thúc công việc, vỗ vỗ tay.
Vẽ xong, cô mới cảm thấy rất mệt mỏi, không giống như vẽ tranh bình thường, vẽ tranh trên bờ cát cần dùng nhiều sức lực, cánh tay đau nhức không chịu nổi.
“Được rồi sao?”
Cung Âu mở mắt, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
“Anh không ngủ sao?” Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn.
“Ngủ thiếp đi, em gọi một tiếng tôi liền tỉnh dậy.”
Cung Âu đẹp trai xoay người một cái, từ trên bờ cát đứng lên, xoay xoay cổ, đi tới bên cạnh cô.
Thời Tiểu Niệm mệt không chịu nổi, tiện tay ném cây gậy ngồi xuống bờ cát.
Cung Âu cúi đầu nhìn, nhìn chân dung trên bờ cát, đôi mắt đen kinh ngạc.
Ở nhà họ Cung có họa sĩ nổi tiếng vẽ tranh cho gia đình, nhưng mà bức tranh… thật sự không đáng giá để nhắc tới.
Bức tranh của Tiểu Niệm, hắn nhìn sao cũng thấy rất vừa mắt.
“Phong Đức.” Cung Âu cao giọng quát, “Đi lấy camera, chụp nó lại.”
“Vâng, thiếu gia.”
“Đi điều một chiếc trực thăng gần đây tới, chụp lại.”
Cung Âu lại nói.
Thời Tiểu Niệm vẽ so với người thật của anh còn lớn gấp bốn lần, chụp bằng máy bay mới có thể chụp ra toàn cảnh bức tranh.
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức xoay người nhanh chóng chạy đi.
Chụp bằng máy bay?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt, mệt mỏi nhìn hắn, “Không cần khoa trương như vậy chứ, còn chụp bằng máy bay?”
“Tôi có tiền.”
“Nhưng có tiền có thể quyên góp cho mấy trường tiểu học mà.” Không có việc gì lại dùng máy bay trực thẳng chụp ảnh chân dung trên cát.?
“Tôi đã từng quyên góp.”
“…”
“Sớm biết thế này nên để cho em vẽ trên giấy, trên cát không thể giữ được.” Cung Âu nhíu mày, có chút hối hận, ngồi xuống bên cạnh cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
“Đưa tay cho tôi.” Cung Âu nói, bàn tay bắt lấy tay cô nắm trong lòng bàn tay của mình, giọng nói trầm thấp, “Sau này tôi sẽ bảo vệ tốt đôi tay này.”
Hắn vẫn để cho cô tiếp tục vẽ tranh.
Thời Tiểu Niệm oán thầm ở trong lòng.
“Tay em mẫn cảm, có năng lực vẽ tranh, có thể nấu ăn, cả người em chỉ có tôi tay này là có thể dùng.” Cung Âu nói, âm thanh hết sức từ tính.
“…”
Vẽ tranh và nấu ăn cô liền nhịn, mẫn cảm là cái quái gì? Là ưu điểm sao?
Thời Tiểu Niệm rút tay về, đôi mắt quay về mặt biển.
Đêm càng ngày càng muộn, sao trên trời rất thưa thớt, biển rộng chí có âm thanh độc nhất vô nhị của nó.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn mặt biển rộng lớn.
Cung Âu cúi đầu nhìn gương mặt cô.
Cô nhìn ra biển càng nhìn càng vui vẻ.
Anh nhìn cô càng nhìn càng vừa mắt.
Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu vẫn nhìn cô chằm chằm, cô không muốn nói gì thêm, cô thật sự rất mệt, cô cứ yên lặng như vậy mà nhìn mặt biển.
Thời gian trôi qua rất lâu.
Bỗng nhiên Tiểu Niệm nói, ‘Anh biết không, thật ra đối với biển rộng tôi vừa yêu vừa hận.”
“Vì sao?”
Cung Âu trầm giọng.
“Trước đây, lúc tôi còn nhỏ rất muốn đi ngắm biển, đáng tiếc không có cơ hội đó.” Thời Tiểu Niệm nhìn biển, thản nhiên ngéo môi một cái, nụ cười có chút chua xót, “Có một lần cha mẹ nuôi mang theo em gái tôi là Thời Địch đang đi du học liền đi nghỉ phép ở bờ biển.
“…”
“Lúc Thời Địch trở về liền nói với tôi cô ta chơi vui vẻ như thế nào, còn chụp không ít bức ảnh, ba người bọn họ cùng để lại rất nhiều dấu chân trên bờ cát, dấu chân ba người.” Thời Tiểu Niệm cười khổ, “Lúc đó khi nhìn thấy bức hình chụp những dấu chân ấy tôi cực kỳ ghen tỵ, tôi cảm thấy mình là người dư thừa ở trong cái nhà đó.”
“…”
Cung Âu nhìn cô, đôi mắt đen gắt gao nhìn nụ cười chua sót nơi khóe môi của cô.
“Lúc đó tôi tự nói với bản thân, tôi ghét nhất là biển, tôi không muốn nhìn một chút nào.” Thời Tiểu Niệm vừa nói, nụ cười hết sức chua chat: “Nhưng mà ở đảo Vân Chu, anh đưa tôi đi du lịch ngoài biển, tôi mới phát hiện thì ra biển thật sự so với trong bức hình còn đẹp hơn, đẹp hơn rất nhiều.”
Biển thật sự rất đẹp. Biển vào ban đêm càng đẹp hơn.
“Đảo Vân Thượng, đó là lần đầu tiên em đi biển sao?” Âm thanh trầm thấp của Cung Âu vang lên.
“Ừ, thực tế đó là lần đầu tiên tôi đi gần biển.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cô nhìn bóng đêm trên mặt biển, yên lặng nhìn sóng biển ập tới, tạo nên một đợt sóng nước trắng xóa, hết sức xinh đẹp.
Càng nhìn, đầu Thời Tiểu Niệm cúi xuống, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Cô từ từ khép mắt, chống tay lên đầu gối, gương mặt dựa vào cánh tay mà ngủ.
“…”
Thấy vậy, Cung Âu nhíu mày.
Ngủ cũng không biết đường mà dựa vào hắn sao? Cô không muốn gần gũi với hắn như vậy hay sao?
Cung Âu không vui trừng mắt nhìn người phụ nữ này, đưa tay kéo cô, Thời Tiểu Niệm nghiêng người nằm vào lòng hắn, ngủ tiếp.
Cô thật sự rất mệt.
Vậy mà cũng không tỉnh.
Cung Âu bất mãn nhéo nhéo lỗ tai cô, động tác hung mãnh, nhưng lực đạo lại rất nhẹ nhàng không giống hắn chút nào.
Một tay hắn ôm lấy Thời Tiểu Niệm, một tay cầm điện thoại gọi cho Phong Đức, lạnh lùng truyền đạt mệnh lệnh, “Bảo phi cơ đợi lệnh, hiện tại chưa cần tới.”
Máy bay trực thăng chụp hình sẽ ầm ĩ đến cô.
“Vâng, thiếu gia.” Phong Đức nhận lệnh.
Cung Âu , cúp điện thoại, đưa tay ôm lấy Thời Tiểu Niệm, lại đưa mắt nhìn bức chân dung cô vẽ anh trên bờ cát, đôi mắt đầy thâm thúy.
Khoảnh khắc suy tư, Cung Âu cúi người cõng Thời Tiểu Niệm lên lưng, để hai tay cô khoác lên vai hắn.
Cô ở sau lưng hắn, sau đó cởi giày trên chân xuống.
Cảm giác này Thời Tiểu Niệm quên mất mình đã ngủ bao lâu.
Trong giấc ngủ, cô cảm thấy mình giống như mình đang ngồi trên con thuyền bấp bênh, nhưng thật sự cô rất mệt, ngủ mà không muốn tỉnh, không muốn đi tìm hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiếng sóng biển từng đợt truyền vào lỗ tai cô.
Rốt cuộc, Thời Tiểu Niệm mở mắt mơ màng nhìn phía trước.
Trước mắt, trời gần sáng, một loạt nhà gỗ ở đằng xa bị cây cổ thụ che mất, nhiệt độ trong không khí có cảm giác rất mát, ngọn gió mắt thổi vào mặt hắn.
Cảnh tượng trước mắt dịch chuyển.
Dịch chuyển?
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, người tỉnh táo hắn, cúi đầu một cái liền phát hiện mình đang nằm trên lưng Cung Âu, Cung Âu đang đưa lưng về phía cô.
Mà trên người cô còn khoác một chiếc áo khoác gió của nữ, che lại gió lạnh vào sáng sớm.
“Cung Âu?”
Thời Tiểu Niệm mông lung mở miệng.
Giọng nói của Cung Âu vang lên, giọng nói từ tính, lộ ra một chút mệt mỏi, người vẫn đi về phía trước, “Vì sao lại nằm trên lưng tôi sao?”
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc hỏi.
Hắn cõng cô làm gì?
Khó trách cô ngủ không thoải mái, ngủ mà không cảm thấy gì.
“Em thật sự đã tỉnh sao?” Cung Âu dừng bước, nhẹ nhàng hỏi han.
“Ừ, đã tỉnh.”
“Vậy em mở to hai mắt nhìn cho tôi xem.”
Cung Âu nói xong, cô ở trên lưng xoay người lại.
Thời Tiểu Niệm nằm trên lưng hắn, nhìn về phía trước, chỉ nhìn một cái liền ngây người.
Chỉ liếc mắt mội cái liền thấy bờ cát đằng trước có hai dấu chân có quy tắc ấn lên, rất dài, rất dài, dấu chân không có điểm dừng.
Dấu chân đó giẫm lên cực kì có nguyên tắc.
Giống như hai đường thẳng song song, giẫm lên xinh đẹp không nói nên lời.
“Như thế nào?” Cung Âu mở miệng, giọng nói hết sức ngạo mạn, “Còn nhiều hơn so với dấu chân em gái em giẫm lên có đúng không?”
Giọng nói của hắn và tiếng sóng biển cùng lúc vang lên.