• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Mong Tô công tử yên tâm, ta sẽ dốc hết sức mình để cứu đệ đệ ngươi. Có thể gặp ở đây cũng coi như là duyên phận của hắn đi".  

 

Phụng Vĩ Lạc nửa phần an ủi nửa phần là tự giễu nói.  

 

Những lời muốn nói với Tô Văn Thanh hãy bỏ cuộc thì đến cửa miệng lại trở nên như vậy.  

 

Chuyện đã đến nước này rồi vậy chỉ có thể thử xem cách ngốc nghếch nhất đó xem có tác dụng hay không, nếu như không có thì nàng sẽ lấy mạng của mình ra để bồi thường cho Tô Văn Thanh là được.  

 

Tô Văn Thanh thuận thế đứng lên, nắm chặt lấy hai bàn tay của Phụng Vĩ Lạc: "Phụng tiểu thư, xin cô nhất định hãy cứu lấy đệ đệ ta, chỉ cần cứu được đệ đệ ta thì chính là ân nhân của Tô gia ta..."  

 

"Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức", Phụng Vĩ Lạc lặng lẽ rút tay của mình lại.  

 

Không phải vì nam nữ giữ khoảng cách mà là nàng thân là bác sĩ ngoại khoa, hai tay của nàng còn quý giá hơn cả hai bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, không được phép có bất cứ tổn thương nào.  

 

Đối với người mà nàng không tin tưởng, nàng sẽ không đưa hai bàn tay của mình cho đối phương.  

 

Phụng Vĩ Lạc nhìn cỗ 'thi thể' nằm yên bất động ở đó, biết hôm nay bất luận thế nào cũng phải cứu sống người này, bằng không thì nàng sẽ phiền phức to.  

 

Haiz, tính cách của nàng ở thời đại này có lẽ về sau sẽ càng rước nhiều phiền phức hơn.  

 

Nhưng hết cách rồi!  

 

Cho dù biết rõ là phiền phức, nàng vẫn phải cắn răng dây vào.  

 

Là một bác sĩ, nàng thực sự không thể thấy chết không cứu, càng không cách nào đứng trơ mắt ra nhìn người rõ ràng có cách để cứu sống lại chết ngay trước mặt mình.  

 

Bác sĩ không làm được thì thật sự chẳng có gì khác biệt với một vài lang băm nào đó.  

 

Bất kể người khác nghĩ thế nào, ít nhất Phụng Vĩ Lạc nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.  

 

Nàng quý trọng tính mạng của mình, cũng quý trọng tính mạng của người khác.  

 

Hít sâu một hơi, quẳng đi những gánh nặng hỗn loạn trong lòng.  

 

Nàng là bác sĩ, nàng bắt buộc phải nỗ lực lớn nhất để cứu người, bất cứ ai đều có thể từ bỏ bệnh nhân, chỉ có duy nhất bác sĩ là không thể từ bỏ bệnh nhân.  

 

Hơi thở yếu ớt, tim đã ngừng đập, không có máy hồi sức tim phổi vậy thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất.  

 

Mặc dù cách này không hiệu quả lắm, cái mạng của nàng cũng khó giữ được nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ.  

 

Phụng Vĩ Lạc vươn tay ra ấn vào nơi ngực trái của 'thi thể', sau khi xác định đúng vị trí thì giơ tay lên đánh mạnh xuống một kích.  

 

Tư thế đó tuyệt đối không phải là cứu người.  

 

Ít nhất trong mắt Tô Văn Thanh là vậy.  

 

"Thuỵch..." một tiếng vang lên, 'thi thể' trước mặt Phụng Vĩ Lạc lập tức bắn lên rồi nặng nề rơi xuống.  

 

Hai mắt Tô Văn Thanh lồi ra.  



Thuỵch thuỵch thuỵch mấy tiếng nặng nề không ngừng vang lên, 'thi thể' đó cũng không ngừng bắn lên, bộ dạng đó làm gì có chút nào là cứu người, đó rõ ràng là đang bạo hành, bạo hành một cỗ thi thể. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK