• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Suốt dọc đường Phụng Vĩ Lạc đi qua, những người xung quanh vốn dĩ đang hóng chuyện lúc này không biết vì lý do gì mà đều ngoan ngoãn cúi đầu, rất cung kính hành lễ, đến khi bọn họ phát hiện ra hành vi của mình thì thì Phụng Vĩ Lạc đã đi qua rồi. 

Hai tên sai nha dẫn đường cũng rất khó hiểu, vị Phụng tiểu thư này thật là kỳ quái... 

Phía sau đám đông, một đôi nam nữ rất đặc biệt đứng ở góc tường, quan sát Phụng Vĩ Lạc như những người khác. 

Bọn họ đã bí mật lẻn vào hoàng thành Đông Lăng, thái tử Tây Lăng Thiên Lỗi và công chúa Tây Lăng Dao Hoa, lần này bọn họ không phải đặc biệt đến xem Phụng Vĩ Lạc. 

Mà chỉ là tình cờ thôi. 

Nhìn Phụng Vĩ Lạc cao ngạo như một công chúa, không cần nói một lời nhưng không có ai dám khinh thường nàng, đôi mắt Tây Lăng Thiên Lỗi lóe lên một tia sáng như dã thú nhìn thấy con mồi.  

Đối với nam nhân mà nói, một nữ nhân có cốt cách kiêu ngạo bất phàm như Phụng Vĩ Lạc chắc chắn là con mồi thượng đẳng. 

"Dao Hoa, nữ nhân này nhất định không phải là người chịu thiệt thì ấm ức cho qua, càng không phải người chịu ngồi im chờ chết”. 

"Không đơn giản thì có sao, chẳng qua cũng chỉ là một cô nhi không cha không mẹ mà thôi! Muốn giết ả dễ như trở bàn tay, chỉ có điều giết chết cũng không hả giận được”, công chúa Dao Hoa đứng phía sau thái tử, nhìn Phụng Vĩ Lạc không hề chịu chút ảnh hưởng nào, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm lộ ra một tia ghen ghét. 

Nàng ta thực sự không biết Phụng Vĩ Lạc này rốt cuộc có gì tốt, ngày nào phụ hoàng của nàng ta cũng chỉ nhìn ngắm chân dung của mẫu thân Phụng Vĩ Lạc, hoàn toàn không để ý đến mẫu hậu nàng ta. 

Nam tử mà nàng ta thích, vậy mà lại là vị hôn phu của Phụng Vĩ Lạc. 

“Dao Hoa, phụ hoàng bảo muội đến Tây Lăng không phải chỉ để gây phiền phức cho Phụng Vĩ Lạc”, Tây Lăng Thiên Lỗi lắc đầu thuyết phục người muội muội háo thắng này. 

"Được rồi, hoàng huynh, đừng giảng đạo nữa, không phải huynh cũng chơi rất vui vẻ đó sao?" 

“Được rồi, Dao Hoa, đi làm chính sự thôi”, Tây Lăng Thiên Lỗi nuông chiều vỗ nhẹ vào vai Dao Hoa. 

Dao Hoa gật đầu, đi về phía khách trạm trong thành. 

Tây Lăng Thiên Lỗi do dự một lúc, sau đó tiếp tục đi theo phía sau Phụng Vĩ Lạc. 

Phía sau hắn ta, nam tử hắc y ngân diện cũng đi theo từ xa, theo lý mà nói lúc này hắn nên đi theo Dao Hoa, nhưng... 

Cuối cùng, nam tử hắc y ngân diện lại đi theo sau Tây Lăng Thiên Lỗi. 

Chỉ có điều, tầm nhìn đó như có như không rơi vào trên người của Phụng Vĩ Lạc. 

Về phần cái đuôi phía sau, Phụng Vĩ Lạc hoàn toàn không biết gì, nàng đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nhìn con phố cổ kính này, vân vê chiếc nhẫn đen trên tay trái, Phụng Vĩ Lạc có cảm giác không gian và thời gian đang rối loạn, mọi thứ trước mắt dường như trở nên rất mơ hồ... 

Bên trái là hàng bánh bao nóng hổi, gian hàng túi thơm và quạt tranh bày bên phải, những gánh hàng rong đều đang dốc sức rao hàng, cảnh tượng này đến cảnh tượng khác, rất sinh động náo nhiệt... 

Đi trên con phố xa lạ này, Phụng Vĩ Lạc đột nhiên cảm thấy vô cùng lạc lõng. 

Bản thân thực sự thuộc về thế giới này sao? 

Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm làm gián đoạn dòng suy nghĩ lung tung của Phụng Vĩ Lạc, nàng dừng lại và nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó ở phía sau. 

Một thiếu niên ăn mặc rách rưới nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, đám đông vây quanh đang đứng bàn tán xôn xao. 

"Tạo nghiệt mà, thiếu niên này vậy mà lại bị rắn độc do cậu ta bắt cắn rồi”. 

"Con rắn này độc thật đấy!" 

... 

Có người bị thương rồi? 

Theo bản năng của một bác sĩ, Phụng Vĩ Lạc đi về phía thiếu niên. 

"Tránh ra...”, đẩy đám người vây quanh sang một bên, Phụng Vĩ Lạc ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên, nhìn chân trái sưng đen của cậu ta, cùng một cái giỏ tre bị hỏng, trong đó có một con rắn màu xanh lục khoảng một mét, độ lớn bằng cánh tay của một em bé. 

Phụng Vĩ Lạc kiểm tra kỹ vết thương, may là răng độc không ở vết thương nên nọc độc cũng không lan nhanh. 

"Phụng tiểu thư, Phụng tiểu thư...” 

Hai tên sai nha thấy phía sau không có người, lập tức quay đầu lại bỗng phát hiện Phụng Vĩ Lạc đang ngồi xổm trước mặt một thiếu niên trúng độc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. 

Đại tiểu thư nhà quan chưa từng thấy những chuyện náo nhiệt như thế này nhỉ? 

"Phụng tiểu thư, đừng đụng vào, có độc, ta…ta đi tìm đại phu”, một tên sai nha vội vàng bước tới nhắc nhở. 

"Ta biết, đợi các ngươi tìm đại phu, người đã chết rồi”. 

Phụng Vĩ Lạc phớt lờ hai tên sai nha, duỗi thẳng chân trái của thiếu niên, lấy con dao nhỏ buộc ở bên chân mình ra, nhanh chóng rạch ống quần của thiếu niên bị trúng độc. 

Nàng lấy mảnh vải dài nhất buộc chặt vào đùi thiếu niên để ngăn chặn nọc độc xâm nhập vào tim... 

Sau đó, lại tiếp tục lấy một dụng cụ buộc ở chân mình ra, đó là một con dao mổ nhỏ, Phụng Vĩ Lạc dùng dao rạch một lỗ hình chữ thập trên vết rắn cắn, dùng sức bóp mạnh cho máu độc chảy ra... 

“Phụng tiểu thư, cô, cô biết giải độc của rắn sao?”, hai tên sai nha đều sửng sốt. 

Phải biết rằng, ở thời điểm này, có rất nhiều người bị rắn độc cắn, bọn họ đều chết dưới hàm răng độc của rắn vì không được cứu chữa kịp thời... 

“Không biết”, Phụng Vĩ Lạc trả lời đơn giản dứt khoát. 

Quả thực nàng không biết, đây chỉ là một phương pháp điều trị đơn giản mà thôi. 

Sau khi nhìn thấy máu nặn ra từ chân trái của thiếu niên chuyển sang màu đỏ, lại quan sát thời gian, Phụng Vĩ Lạc lập tức nới lỏng vải băng trên đùi của thiếu niên. 

Nếu tiếp tục buộc chặt như vậy thì các bắp thịt trên đùi của sẽ bị hoại tử. 

Nới lỏng xong, Phụng Vĩ Lạc kiểm tra đồng tử của thiếu niên, rất tốt, phản ứng với ánh sáng vẫn rất nhạy, có thể thấy độc tính trong người thiếu niên này không mạnh, không sao rồi. 

"Thần tiên tỷ tỷ? Ta chết rồi sao?”, thiếu niên mơ hồ nằm trên mặt đất, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, còn tưởng rằng mình đã chết. 

Khi Phụng Vĩ Lạc di chuyển con dao, ngữ khí của nàng không vui cho lắm, nghe thiếu niên hỏi, nàng trả lời không chút cảm xúc: "Ta không phải thần tiên tỷ tỷ, ngươi cũng chưa chết. Ta họ Phụng, Phụng Vĩ Lạc, hiện tại đang cứu ngươi”. 

Phụng Vĩ Lạc nói rất nhanh, nhưng không khiến người ta cảm thấy dồn dập, nói xong, Phụng Vĩ Lạc phớt lờ thiếu niên, quay lại nhìn con rắn độc trong giỏ tre, dưới ánh nhìn của mọi người, nàng đưa tay vào trong giỏ tre... 

"Phụng tiểu thư, cẩn thận...” 

"Phụng tiểu thư, có độc...” 

Hai tên sai nha sợ đến nỗi sắc mặt tái mét, bọn họ đồng thời loạng choạng lùi lại. 

Rắn, rắn độc mà... 

"A…" 

Ai đó trong đám đông hét lên... 

Trong bóng tối, Tây Lăng Thiên Lỗi suýt chút nữa đã va vào góc tường. 

Phụng Vĩ Lạc, cô như thế này cũng quá... 

Tây Lăng Thiên Lỗi nghiêm túc suy nghĩ, hắn ta chưa có thê tử, hay là lấy Phụng Vĩ Lạc làm trắc phi? 

Ừm! 

Tây Lăng Thiên Lỗi nghiêm túc gật đầu. 

Đề nghị này không tồi! 

Không những có thể vả mặt hoàng thất Đông Lăng, mà còn có thể khiến bản thân vui vẻ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK