• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trạng thái hiện tại cảu Phan Miêu Vũ không ổn định một chút nào, tuy nhiên cậu lại chẳng để lộ ra ngoài, ngoại trừ cái rùng mình khi nghe đến tên Phan gia ra thì cậu chẳng có gì khác thường. Mà Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu run liền cứ nghĩ là do cậu sợ hãi Phan gia, anh biết kể từ lúc cậu ký hợp đồng với mình thì đã không còn liên lạc với Phan gia, thậm chí là những người khác cũng không có lấy một người.

Trước đó anh có nghe Lương trợ lý nói điện thoại mà cậu nhờ anh ta bán khi hai người đăng ký kết hôn chính là cái điện thoại mà nữ nhân kia đưa cho để liên lạc với cậu, việc cậu bán nó đi đồng nghĩa với việc cắt đứt mọi liên hệ với bên đó.

Anh vội ôm chặt cậu rồi hỏi người đối diện: "Sao bọn họ lại đến buổi tiệc nhỏ này."

"Tôi nào biết, chỉ nghe được người đại diện Phan gia đến đây chính là Phan Ân Ly, tổng giám đốc hiện tại của tập đoàn Phan An cũng là con gái ruột của chủ tịch tập đoàn."

Anh ta nói xong liền nhìn anh trêu chọc: "Tôi cũng nghe nói cậu cắt đứt hợp tác với bên đó nhỉ, lúc đó cả giới đều cảm thấy cậu điên rồi."

"Bọn họ khiến tôi ngứa mắt." Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng trả lời.

Đinh Phú bật cười, anh ta không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra nhưng chắc chắn Phan gia kia đã chạm vào điểm máu chốt của người bạn cứng đầu này cảu anh ta nên mới dứt khoát đến như vậy, nếu không chắc công ty cũng không bận rộn như hiện tại.

Sự trợ giúp của Phan gia chẳng khác nào một con thuyền cứu hộ nhưng Nguyễn Minh Hoàng thà nắm lấy cộng cỏ cũng không muốn leo lên cái thuyền to lớn đó, có thể thấy anh đã quyết tâm như thế nào để đưa ra được quyết định như thế.

"Đúng rồi, nghe nói người đứng đầu cảu tập đoàn Phi Vũ cũng đến đó. Ông với hắn không phải luôn ganh đua nhau sao, hiện tại hắn ta kế thừa công ty lớn cảu gia đình chắc chắn sẽ cười nhạo ông."

Nguyễn Minh Hoàng nhún vai: "Tôi không quan tâm, đều là do cậu ta muốn thi đua với tôi."

Phan Miêu Vũ nghe đến cái tên Phi Vũ liền kinh ngạc, người đứng sau tập đoàn này không phải là nhân vật phản diện Hồ Phi Tuấn sao, người này là một trong những người dựng nên cái chết của nguyên chủ cũng là ân nhân mà nguyên chủ luôn tìm kiếm.

Cậu cảm thấy đầu mình trở nên lớn rồi, không chỉ nữ chính sẽ xuất hiện hôm này mà đến cả nhân vật phản diện cũng xuất hiện, đây rốt cuộc là cái tam giác bùng binh gì vậy, một nhân vật phụ nhỏ nhoi như cậu làm sao mà sống nữa đây."

Trong khi hai người đang nói chuyện một người ngona ngoãn đứng nghe thì bên ngoài cửa vang lên tiếng nghị luận ồn ào, có vài người cũng chạy ra tiếp đón giống như là có một nhân vật lớn vừa đi đến cửa vậy.

"Đến rồi, hình như là tiểu thư của tập đoàn Phan An." Đinh Phú hưng phấn nhìn ra ngoài, tuy anh ta không thấy gì nhưng vẫn ngóng trông mà ngước cổ nhìn.

"Nhàm chán." Nguyễn Minh Hoàng lạnh lùng nói sau, anh không có hứng thú nhìn người khác, trong ngực anh hiện tại có một người cực kỳ ngoãn ngoãn rồi làm sao còn muốn nhìn cái người xấu xa kia. Anh cảm thấy cơ thể cậu càng căng chặt thì dịu dang nhỏ giọng nói vào tai cậu:

"Không có chuyện gì, có tôi ở đây cô ta chắc chắn không dám đến gần em."

"Tôi biết." Phan Miêu Vũ nhỏ giọng nói. Cậu biết nhưng cậu vẫn sợ hãi, chẳng lẽ cuộc sống tươi đẹp của cậu sắp kết thúc rồi sao, những ngày ăn ngon ngủ ngon sắp biến mất rồi.

Tuy cậu thường an ủi mình một khi nữ chủ xuất hiện thì sẽ chuẩn bị tinh thần ôm tiền rời đi nhưng khi chuyện xảy ra trong lòng cậu lại trở nên trống vắng, cậu thực sự rất thích cuộc sống cá muối hiện tại, có ăn có ngủ có thể làm việc theo sở thích mỗi ngày đều không cần lo lắng không vẽ được truyện sẽ không có tiền ăn cơm, không ra ngoài sẽ không có đồ ăn, cậu đã thực sự rất hạnh phúc khi ở cùng anh. 𝖳ì𝒎 đọc thê𝒎 tại { t𝗿u𝒎 t𝗿u𝑦e𝘯.V𝘯 }

"Ăn chút bánh ngọt không." Nhìn cậu vẫn yếu xìu không vui như vậy Nguyễn Minh Hoàng liền cầm một cái bánh ngọt đút vào miệng cậu.

Phan Miêu Vũ tuy không vui nhưng vẫn cực kỳ phối hợp cắn một cái, bánh ngọt được làm cực kỳ mềm mại, hương vị ngon không quá ngọt khiến cậu không khỏi híp mắt mèo thưởng thụ.


"Ngoan không." Nguyễn Minh Hoàng thấy cậu như vậy liền cảm thấy cực kỳ đáng yêu liền không khỏi hỏi.


"Ngon, tôi có thể ăn thêm không." Nhìn nữa cái bánh vẫn còn trên tay anh cậu liền hỏi.


Nguyễn Minh Hoàng nghe vậy liền cười đưa bánh vào miệng cậu, nhưng không để cậu cắn liền rút về rồi bỏ vào miệng mình sau đó trêu chọc: "Ngọt thế này mà em ăn được à."


Phan Miêu Vũ nhìn thấy anh ăn bánh của mình liền xụ mặt, hai mắt đầy vẻ lên án, nhưng cậu không mở miệng trách anh mà vẫn ngoan ngaon4 đứng trong lòng anh không nói câu nào. Nguyễn Minh Hoàng thấy vậy trong lòng liền dao động, anh cũng không ngờ mình lại có thể trêu chọc cậu một cách tự nhiên đến vậy, càng không ngờ khi nhìn thấy ánh mắt cảu cậu anh liền cảm thấy đau lòng.


Vì vậy anh cằm thêm một cái bánh lên rồi đưa đến bên miệng cậu: "Ăn đi, anh không trêu em nữa." Lúc này nhìn thấy Phan Miêu Vũ thoáng liếc nhìn anh rồi ăn bánh trong tay anh thì mới hài lòng cười.


Đinh Phú sau khi nhìn thấy được người con gái trong lời đồn thì hài lòng thu hồi mắt, ai mà ngờ vừa nhìn đến cặp vợ chồng bên cạnh liền bị đút một bát cơm chó chất lượng đến thế này. Khuôn mặt anh ta đầy vẻ ngơ ngác mà tự hỏi tôi là ai? Đây là đâu?


Mà không chỉ mình anh ta nhìn thấy mà ngơ ngác, một người đứng cách đó không xa sau khi nhìn thấy cảnh tượng này cùng với khuôn mặt của Phan Miêu Vũ cũng cực kỳ kinh ngạc mà có đôi chút khó chịu nhíu mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK