Phan Miêu Vũ cảm thấy cả người mình như bị đóng băng, những dòng nước lạnh lẽo bao lấy toàn thân của cậu, khiến cậu vùng vãy một lúc lâu rồi kiệt sức mà không thể tiếp tục vùng vãy, cơ thể dần dần chìm xuống. Bện tai vang lên tiếng gào khóc nức nở của Nguyễn Minh An.
May mắn trước khi té xuống nước cậu đã buông tay ra để cậu nhóc trượt xuống, tuy khi té xuống mông đập xuống đât sẽ rất đau nhưng còn đỡ hơn để một đứa nhỏ trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết giống như cậu lúc này.
Ý thức dần dần mờ đi cuối cùng cậu không chịu nổi nữa mà hoàn toàn mất đi ý thức, cơ thể cũng chậm rãi chìm xuống mặt nước.
"Anh ơi, anh ơi." Nguyễn Minh An nhìn thấy cậu biến mắt khỏi mặt hồ liền gào khóc gọi lớn.
Đứa nhỏ còn quá bé không thể làm gì khác ngoại trừ gào khóc gọi lớn, đứa nhỏ ngơ ngác mà bò lại gần bên vách hồ muốn đưa mắt tìm hình bóng của cậu.
"Nguyễn Mạnh Huy, nếu mày còn đưa bàn tay bẩn hiểu đó chạm vào người em trai tao thì tao sẽ khiến cho cả gia đình mày phải hối hận."Gio5ng nói đầy tức giận của Nguyễn Minh Hoàng vang lên sau đó anh không chút chừng trờ mà nhảy xuống hồ cá.
Nguyễn Minh An ngơ ngác nghe thấy giọng anh trai sau đó nhìn thấy anh trai nhảy xuống liền không khỏi lo lắng mà túm chắt áo mình căng thẳng nhìn chằm chằm xuống hồ cá,cậu không hề nghe thấy anh trai trước khi nhảy xuống hồ đã nói gì bởi vì lúc đó cậu nhóc hoàn toàn đã chết máy trong đầu chỉ còn duy nhất hình bóng ngã xuống hồ nước của Phan Miêu Vũ.
Nhưng Nguyễn Mạnh Huy nghe rất rõ ràng, cả người nó co quắp lại, hai mắt tràn đầy sự sợ hãi. Nó không ngờ việc làm của mình lại bị bắp gặp đúng lúc như thế.
Đúng vậy khi nhìn thấy Nguyễn Minh An bò lại sát mép hồ nó liền liền nảy lên sát tâm, nhìn kẻ đáng ghét chìm xuống hồ khiến nó cảm thấy vui sướng, nếu như những kẻ đáng ghét đều biến mất như thế thì tốt biết mấy. Bởi vì suy nghĩ này mà nó không chút do dự đưa tay ra đi từng bước từng bước đến gần người anh họ luộn khiến nó chán ghét này.
Nguyễn Minh Hoàng không ngờ khi anh ngủ dậy liền đúng lúc nhìn thấy tình cảnh nguy hiểm như vậy.
Đã rất lâu rồi anh không có một giấc ngủ ngon như vậy, không ngờ rằng có một người xa lạ ngủ bên cạnh mà anh lại không mất ngủ thậm chí vừa đặt đầu lên gói đã nhanh chóng ngủ say. Cũng vì vậy mà khi tỉnh dậy việc đầu tiên anh làm chính là tìm người, nhưng trong phòng ngoại trừ anh thì không có ai cả, nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay thì ngạc nhiên phát hiện đã quá mười một giờ, không ngờ anh lại ngủ bốn tiếng đồng hồ rồi.
Thời gian này hình như đứa em trai nhỏ kia của anh cũng đã về rồi, vậy việc cậu không có ở trong phòng rất có thể đang ở sân sau chơi cùng đứa nhỏ kia, vì vậy anh rời khỏi giường sau đó đi lại bên cạnh cửa sổ nhìn xuống sân sau, vừa hay cửa sổ phòng anh có thể quan sát đạon đường xung quanh hồ cá.
Nhìn thấy cậu đang ôm em trai mình trong lòng, mà đứa nhỏ phía sau đang dùng cặp mắt tối đen đầy ác ý nhìn chằm chằm hai người anh bất giác cau mày, nếu như bình thường sau khi xác định xong vị trí của cậu anh sẽ rời khỏi cửa sổ rồi đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt mỉm cười của cậu, nhìn thấy cậu dịu dàng đói sử với em trai mình khiến anh bắt giác đứng yên tiếp tục theo dõi cậu.
Cũng nhờ sự bất thường đó cảu anh mà anh đã nhìn thấy cậu ngã xuống hồ nước, lúc đó anh hoảng sợ mà lao khỏi phòng dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy thẳng ra ngoài sân, nhưng nào ngờ cảnh tượng đập vào mắt anh trước hết chính là đứa em họ chỉ vừa vài tuổi của anh đang đưa tay muốn đẩy em trai ruột cảu anh xuống hồ, không nhịn được nữa anh liền nói lớn sau đó không chút chừng chờ nhảy vào hồ nước.
Phan Miêu Vũ đã chìm xuống dưới hồ, khi Nguyễn Minh Hoàng nhảy xuống đã không thể xác nhận vị trí của cậu, vì vậy anh phải lặn xuống mở to hai mắt tìm kiếm bóng người. May mắn cậu vẫn chưa bị chìm quá lâu, anh nhanh chóng bơi đến bên cạnh cậu mà đở lấy cậu, nhìn hai mắt nhắm nghiền của cậu anh không chút do dự mà đưa môi đến gần môi cậu sau đó hôn lên truyền chút không khí vào trong phỏi đã sắp ngừng hoạt động của cậu.
Anh biết chỉ truyền oxi như thế này sẽ nguy hiểm đến cả bản thân mình, nên anh chỉ truyền vừa đủ để cậu có thể cố gắng thêm một chút liền dứt khoát ôm theo cậu mà ngoi lên mặt hồ, cậu đã chìm xuống khá lâu, nếu cứ như vậy thêm vài giây nữa thì chắc chắn không cứu được.
Lúc này trên bờ những người khác cũng đã biết tin, vệ sĩ được gọi đến cũng nhanh chóng nhảy xuống hồ, sau khi anh ta nhìn thấy hai người liền giúp một tay, nhờ có sự giúp đỡ của anh ta nên cả ba người rất nhanh chóng liền ngoi ra khỏi mặt nước, sau đó ba người nhanh chóng được hai vệ sĩ bên trên kéo lên bờ.
"Oa, anh ơi, anh ơi..." Nguyễn Minh An nhìn thấy cậu liền nhào lên, cậu nhóc khóc nức nở muốn ôm lấy cậu, nhưng nữa đường đã bị Nguyễn Minh Hoàng ngăn lại.
"Em chưa thể lại gần." Anh nói sau đó ngồi khụy xuống bắt đầu sơ cứu cho cậu, dù cho đã cứu được lên bờ nhưng cậu đã uống khá nhiều nước, hiện tại tình trạng cực kỳ nguy kịch, nếu như không sơ cứu kịp thì sẽ nguy hiễm đến tính mạng.
"Khụ... Khụ... Khụ..." Cậu ho vài tiếng phun nước ra ngoài, tuy nhiên cậu là một con mèo sợ lạnh nên lúc này đây hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Cậu chủ, xe cấp cứu đến rồi..." Dì Hạnh cùng hai bác sĩ vọt đến, sau đó bác sĩ nhanh chóng đỡ cậu lên càng rồi khinh ra ngoài xe.
"Con đi theo cậu ấy." Nguyễn Minh Hoàng nhìn gia đình của mình nói sau đó ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bốn người khuôn mặt đang giả vờ lo lắng bên kia: "Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào, sau này đừng để tôi nhìn thấy mấy người xuất hiện ở đây."
Ông nội Nguyễn, Nguyễn Quan cùng Lê Tú sắc mặt khẽ tối sầm, tuy không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trong lời nói cảu Nguyễn Minh Hoàng khiến họ hiểu rõ chuyện xảy ra này chắc chắn liên quan đến một nhà Nguyễn Sâm.
Nguyễn Sâm cùng Hà Oánh nghe vậy sắc mặt khẽ biến, bọn họ muốn lên tiếng phủ nhận mình không biết gì cả nhưng không để bọn họ kịp mở lời thì anh đã chạy đi rồi.
Hà Oánh nhanh chóng đổi người ngay lập tức khóc lóc cầu xin: "Chị dâu... Chị dâu, bọn em không biết gì cả, bọn em lúc nãy vẫn còn trong phòng mà thật sự không biết gì cả."
"Đừng chạm vào tôi." Lê Tú gạt tay bà ta ra sau đó ôm lấy nắm lấy tay đứa con trai nhỏ của mình rồi xoay người vào nhà. Bà phải chuẩn bị chút thức ăn để vào bện viện thăm hỏi con dâu mình.
Nguyễn Quan cũng không muốn nói gì nữa, những gì ông muốn nói đã nói từ rất lâu rồi, tuy nhiên đứa em trai này của ông chỉ xem ông như cái gai trong mắt, cái đinh trong lòng hoàn toàn không muốn nghe theo. Lần này ông đã không còn chút lòng tin nào về việc đứa em này sẽ thay đổi, ông xoay người đi theo vợ cùng con trai nhỏ của mình vào nhà.
"Ba..." Nguyễn Sâm thấy anh trai mình cũng đi liền không nhịn được mà gọi người đang dùng ánh mắt cực kỳ bình thản nhìn ông ta trước mặt.
"Sau này anh tự mình sống đi. Sống cho tốt vào... Người cha già này đã không còn gì để nói với anh nữa rồi." Ông nội Nguyễn mệt mỏi nói sau đó xoay người chầm chậm đi vào nhà bỏ qua tiếng gọi của đứa con thứ hai của mình.
"Tụi bây rốt cuộc đã làm cái gì." Nguyễn Sâm gọi mãi nhưng ông nội Nguyễn vẫn không nhìn lại liền không khỏi tức giận xoay người tát mạnh vào mặt đứa con lớn của mình.
"Anh..." Hà Oánh vội vàng ôm con trai lớn vào lòng mà thất thanh gọi.
"Nguyễn Mạnh Nhật, mày nói cho tao nghe mày đã làm cái gì." Nguyễn Sâm không phải là người ngu ngốc, chỉ cần nghĩ đến việc cả hai đứa con mình đều có mặt ở trong sân sau này liền biết chuyện này do ai làm.
Đứa con nhỏ của ông ta không thể nào khiến một người lớn như Phan Miêu Vũ ngã xuống hồ được, vậy thì chỉ có thể là do đứa con lớn của ông ta làm. Tuy khi biết chuyện xảy ra ông ta cực kỳ vui sướng khi người gặp họa nhưng bởi vì chuyện này khiến cho từ nay về sau ông ta không thể chạy đến đây nữa liền khiến ông ta cực kỳ uất hận, cục tức này không không thể không xả vì vậy ông ta liền dồn nó lên đầu người nhà mình.