Làm sao Dư Xuyên có thể hiểu được giữa anh và Thôi Liêm đã xảy ra chuyện gì, y sợ Phương Doãn đến gần sẽ phát hiện manh mối, lúc này nhìn thấy anh muốn chạm vào mình đành nín thở, không quan tâm đến chiếc xe lăn, nhanh chóng bay ra ngoài như một làn khói.
Phương Doãn vẫn còn đang thất thần, thậm chí còn không để ý đến y đang ngồi trên ghế hay trên xe lăn, còn tự hỏi tại sao hôm nay Thôi Liêm có vẻ hơi khác, lẽ nào em ấy thực sự tức giận rồi? Dỗ dành không tốt sao? Sắc mặt anh tái nhợt liền đuổi theo.
Sau khi đuổi tới phòng khách, chỗ nào còn thấy bóng dáng của Thôi Liêm đâu? Chỉ nhìn thấy Dư Xuyên đang giơ tạp chí lên cao, che hết khuôn mặt của y, còn Trình Hạo ngồi bên cạnh đang nhìn y.
"Thôi Liêm đâu?" Phương Doãn nhìn quanh một vòng, nhưng không tìm được người mình muốn gặp, đành phải hỏi cả hai.
"Mới vừa đến đây, sau đó lại rời đi." Trình Hạo đáp.
"Đi rồi à..." Phương Doãn không giấu được vẻ mất mát, "Được rồi, không có chuyện gì đâu." Nói xong anh xoay người đi vào trong.
Sau đó Trình Hạo nhìn thấy Dư Xuyên phía sau cuốn tạp chí trừng mắt nhìn anh, hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Phù... Dư Xuyên thở phào nhẹ nhõm nói thật, "Vừa nãy cậu ta nhìn thấy Thôi Liêm nhưng thật ra là tôi, nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị phát hiện!"
"Tôi nói chứ sao vừa nãy anh lại bay ra... về sau cẩn thận một chút."
Dư Xuyên đặt tạp chí xuống, dựa vào sô pha, bĩu môi nói: "Cậu ta nói một đống chuyện không thể giải thích được với tôi, còn muốn sờ mặt tôi, cho nên tôi mới mau chóng chạy ra đây!"
"Cái, cái gì?" Trình Hạo lập tức ngồi thẳng người, "Sao anh ta lại muốn chạm vào anh!"
"Cậu ta tưởng tôi là Thôi Liêm, rồi nói xin lỗi gì đó..."
Gân xanh trên trán Trình Hạo nổi lên, "Sau này đừng dùng linh thuật bừa bãi ở bên ngoài!"
"Cậu hung dữ cái gì chứ!" Dư Xuyên cũng tức giận, "Tôi cũng không biết cậu ta sẽ nhìn thấy tôi!"
Mặt Trình Hạo tối sầm lại, hỏi: "Anh ta chạm vào anh thế nào?"
"Chưa có chạm vào, chỉ như vầy..." Dư Xuyên giơ tay trước mặt Trình Hạo, "Sau đó tôi đi ra!"
Lửa giận của Trình Hạo dần dần tắt ngấm, thuận miệng nói: "Cũng may không có bị phát hiện, nhất định không có lần sau..."
"Biết rồi!" Dư Xuyên buông tay ra, "Xe lăn của tôi còn ở bên trong, cậu đi lấy giúp tôi đi."
Trình Hạo không còn cách nào khác, phải vào phòng thay đồ để lấy xe lăn.
Khi bước ra thì va phải Phương Doãn, anh nói: "Tôi đã xem qua ảnh rồi, ảnh chụp rất đẹp nên không cần phải chụp thêm. Sau khi tôi sửa ảnh xong sẽ gửi cho cậu vài tấm."
"Được... nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước." Trong lòng Trình Hạo có vướng mắc, bây giờ nhìn Phương Doãn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Được rồi, khi nào về Lê Thành thì nói với tôi một tiếng."
"Được." Trình Hạo bế Dư Xuyên từ ghế sô pha lên xe lăn.
Phương Doãn yên lặng nhìn bọn họ, có chút hâm mộ nói: "Quan hệ anh em hai người tốt thật."
"Haha, vẫn còn được." Trình Hạo nhanh chóng đẩy Dư Xuyên ra khỏi cửa.
"Có gì đó không đúng? Cho dù là Thôi Liêm đi nữa, Phương Doãn chạm vào cậu ấy làm gì? Chạm mặt cậu ấy để xin lỗi thì chân thành hơn sao?"
Dư Xuyên trầm ngâm nói: "Cậu ta nói cậu ta ghen với Thôi Liêm."
"Ghen? Chẳng lẽ hai người bạn tốt cùng yêu một người phụ nữ... sau đó tranh giành tình nhân? Tình tay ba thật loạn..." Trình Hạo không khỏi suy nghĩ.
"Đừng quan tâm đến họ, khi nào chúng ta đi tàu cao tốc?" Trước đây nghe Thường Duật kể về hành trình trên tàu, khung cảnh bên ngoài cửa sổ toa tàu thay đổi biến ảo, trong lòng Dư Xuyên khao khát được nhìn ngắm thử.
"Sáng mai có chuyến xe, buổi chiều sẽ tới nơi." Trình Hạo có chút bất an, cách đây không lâu hắn đã gửi tin nhắn cho cha nuôi viện trưởng, nói rằng hắn sẽ đi đến Đông Nam một chuyến.
Cho đến nay viện trưởng vẫn chưa hồi âm cho hắn.
Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người đã cách đây hai năm. Lúc đó, họ vừa trở về từ chùa Như Ý, viện trưởng kêu hắn đến nhà ông ta một chuyến, Trình Hạo nhắn lại được. Không ngờ vừa bước vào cửa, viện trưởng đã đề nghị cắt đứt quan hệ.
Cũng được, nếu đã cắt đứt, vậy thì cắt đứt hoàn toàn triệt để.
"Lên đường cần chuẩn bị những gì? Đồ khô? Nước uống? Nhất định phải có vali du lịch, nhớ mang theo đầy đủ đồ của tôi..." Dư Xuyên nói không ngừng, liệt kê những thứ cần thiết hàng ngày cho chuyến đi này.
Đến lúc nghe y nói còn phải mang theo kính râm và nước hoa, Trình Hạo có chút buồn cười nói: "Chúng ta không có đi du lịch, sao lại mang nhiều đồ làm gì?"
"Cậu ngốc à! Ở đó rất nóng, trên núi còn có nhiều muỗi. Tôi đang lo lắng cho cậu đó!"
"Anh tri kỷ thật!" Trình Hạo giả vờ nói.
"Biết là tốt!" Dư Xuyên hừ một tiếng.
Về đến nhà, dưới ánh mắt theo dõi của Dư Xuyên, Trình Hạo thành công mua được hai vé tàu, sau đó, trong lòng hai người đều thấp thỏm chờ đợi cuộc hành trình không biết đến đâu kia.
Nhìn thoáng qua đối phương, Trình Hạo hỏi: "Có muốn chơi game không?"
"Chơi."
"Ủa? Thôi Liêm cũng ở đây!" Dư Xuyên nhìn di động của Trình Hạo, dù y chơi không tốt lắm, nhưng y đã hiểu sâu sắc một điều trong trò chơi này cần phải ôm đùi.
"Tôi thêm cậu ấy làm bạn từ khi nào vậy?" Trình Hạo có chút kỳ quái.
"Là lần trước..." Dư Xuyên không thèm giải thích, trực tiếp bấm vào điện thoại di động của Trình Hạo mời Hiệp sĩ bóng đêm gia nhập đội.
Thôi Liêm đồng ý, ngay sau đó lại có một người khác xin gia nhập đội, cái tên rất thật: Phương Doãn.
Trình Hạo bật micro nhỏ cho y, Dư Xuyên nói: "Hai người đều ở đó à?"
Hiệp sĩ bóng đêm chậm rãi gõ một dòng: "..."
Phương Doãn cũng bật micro, "Ồ, Thôi Liêm nói cậu không phải là anh chàng gắt gỏng sao, sao giờ lại biến thành cô nàng gắt gỏng rồi?"
Dư Xuyên nói: "À... trước đó tôi dùng tài khoản của Trình Hạo để chơi với cậu ấy, nên kết thêm bạn tốt. Tôi là cô nàng gắt gỏng."
"Haha..." Tiếng cười của Phương Doãn vang lên từ phía đối diện, "Cậu là cô nàng gắt gỏng? Sao lại đặt tên như thế?"
"Cái này không phải do trò chơi tự chọn sao?" Dư Xuyên khó hiểu.
"Quên đi, trò chơi sắp diễn ra rồi." Trình Hạo lừa gạt một câu.
Mặc dù Dư Xuyên là món ăn mà không tự biết, nhưng y không ngờ rằng có người còn tự biến mình thành món ăn nhanh hơn y.
Phương Doãn liều mạng muốn bảo vệ đội, đại khái là liều mạng quá mức, cuối cùng vẫn luôn bị đối thủ đánh bại, ngay cả khi có Dã Vương Thôi Liêm hỗ trợ cũng kém xa so với tốc độ tặng đầu người của anh.
"Xin lỗi, có chút cản trở." Phương Doãn nhỏ giọng xin lỗi.
Đồng đội thứ năm bắt đầu phàn nàn, "Cơ chế ghép đội kiểu quái gì vậy? Sao lại ghép được với hai tên gà như vậy!"
"Cậu ta nói ai vậy?" Dư Xuyên hỏi Trình Hạo.
Trình Hạo nhìn chiến tích của y, sau đó che giấu lương tâm nói: "Không sao đâu, mặc kệ hắn, dù sao cũng không phải nói anh là được."
Thế nhưng Trình Hạo quên mất chiếc micro nhỏ của Dư Xuyên vẫn đang bật, lời nói của hai người được truyền đến trong game rõ ràng khiến đồng đội càng thêm tức giận, núi lửa phun ra: "Tôi nói cậu đấy, không biết chơi mà còn cướp C! Lại còn cô nàng gắt gỏng, một thằng đàn ông đi lấy cái tên này! Dùng ID cặp đôi với thằng khác, biến thái hả!"
Trình Hạo nhanh chóng thiết lập Dư Xuyên thành tổ đội, sau đó gõ: "Thì? Tức giận vô dụng."
Dù đồng đội có la mắng gì đi nữa thì họ cũng chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Cũng may là thực lực của Thôi Liêm và Trình Hạo đủ mạnh, cuối cùng biến tình thế bất lợi thành có lợi, trước khi đẩy ngã trụ của kẻ địch, Trình Hạo nói: "Tầng năm, chỉ vậy thôi hả?"
"Xin lỗi, tôi thực sự không biết chơi. Bằng không tôi thoát vậy, mọi người cứ chơi đi." sau khi trở về đội, Phương Doãn áy náy nói.
Giọng Thôi Liêm lạnh như băng vang lên bên cạnh anh, "Sao lại thoát? Em không thể mang theo anh được à?"
"Không phải..."
"Vậy bấm sẵn sàng đi, sắp bắt đầu rồi."
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng Trình Hạo đột nhiên có cảm giác khác lạ, nhất là khi nhìn thấy hình đại diện của Thôi Liêm và Phương Doãn, một người là đầu hoạt hình nhìn sang trái còn người kia là đầu hoạt hình nhìn sang phải. Kiểu vẽ nét tương tự, nhìn thế nào cũng thấy như... ảnh đôi!
Bạn tốt gì lại dùng ảnh đôi!
Đương nhiên Dư Xuyên không biết ảnh đôi là gì, nghe thấy giọng nói của Thôi Liêm phát ra từ chiếc loa nhỏ của Phương Doãn, nên hỏi: "Hai người sống cùng nhau à?"
"À... đúng vậy."
"Có phải bạn tốt đều sống cùng nhau không?" Dư Xuyên nghĩ về y và Thường Duật.
"Không, không nhất thiết." Phương Doãn ấp úng trả lời.
"Đừng hỏi." Trình Hạo cũng tắt loa chung của đồng đội.
"Làm gì đó!" Dư Xuyên bất mãn trừng mắt nhìn hắn, "Tôi còn cần phải chỉ huy!"
Trình Hạo thầm than với trình độ nửa vời còn muốn chỉ huy người khác, nhưng lại sợ y không giữ được mồm miệng, đành phải nói: "Mở giọng nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ra tay, anh nghĩ đi, có phải mỗi lần anh nói chuyện sẽ có người tới bắt anh không?"
"Được rồi..." Dư Xuyên chấp nhận lời thuyết phục này, "Tôi thấy người khác khi chơi game bắn súng đều được bảo vệ, sao cậu không đi theo tôi!"
"Tôi không chơi hỗ trợ!"
"Vậy cậu cũng không chơi hả!"
"... Được rồi, anh nói gì thì là cái đó!" Trình Hạo tức giận đến mức trực tiếp đổi tướng hỗ trợ.
Sau khi thăng cấp, Trình Hạo thay đổi hình dạng của mình treo trên người Dư Xuyên.
"Đừng cưỡi trên đầu tôi! Tôi không thể chạy nhanh được!" Dư Xuyên lại bắt đầu mù quáng chỉ huy.
"Không phải tôi đang bảo vệ anh à!"
"Hiện tại không có ai, khi nào có người hẵng nhảy lên!"
"Có người tới sẽ muộn!"
"Xuống đi! Cậu nặng quá!"
Thời điểm kẻ thù thực sự đến, trước khi nai con nhảy lên, Dư Xuyên đã không còn.
"Cái gì!" Dư Xuyên tức giận muốn ném điện thoại đi, lại nhìn vào màn hình của Trình Hạo. "Tướng của cậu trông có vẻ đơn giản, tôi muốn đổi với cậu."
"Cho anh, cho anh..." Trình Hạo đổi qua cô nàng gắt gỏng, nhanh chóng thăng cấp.
Dư Xuyên tựa hồ cảm thấy vị tướng này chơi rất vui, ở trên người hắn nhảy lên nhảy xuống, lúc bị tấn công y còn có thể biến thành nai con trong suốt trốn thoát, sau đó nhìn kẻ địch trong màn hình sững sờ.
Lúc Thôi Liêm bị bốn người vây giết, hai người vẫn đang vui vẻ không biết trời trăng mây đất, cậu không chịu nổi nữa đành gõ: "Hai người đang diễn xiếc à?"
Dư Xuyên trả lời: "Tôi đang luyện tập leo trên người."
Thôi Liêm: "Trên người chó má!"
"Không phải chó má! Là trên người Trình Hạo."
Trình Hạo bị người lái xe không thể giải thích được, đỏ mặt, "Nói bậy bạ gì đó!"
"Nói bậy cái gì! Cậu không muốn tôi ở cùng, cũng chưa chắc tôi muốn ở cùng với cậu!" Dư Xuyên xoay người nhảy lên trên thân người chơi khác.
"Trở về! Không phải anh nói hỗ trợ phải bảo vệ người bắn hả, anh đi đâu đấy?"
"Không phải là cậu không muốn tôi ở trên người cậu hả!"
Trình Hạo bất lực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn... cho anh ở trên, cho anh ở trên!"
Phương Doãn vẫn còn đang thất thần, thậm chí còn không để ý đến y đang ngồi trên ghế hay trên xe lăn, còn tự hỏi tại sao hôm nay Thôi Liêm có vẻ hơi khác, lẽ nào em ấy thực sự tức giận rồi? Dỗ dành không tốt sao? Sắc mặt anh tái nhợt liền đuổi theo.
Sau khi đuổi tới phòng khách, chỗ nào còn thấy bóng dáng của Thôi Liêm đâu? Chỉ nhìn thấy Dư Xuyên đang giơ tạp chí lên cao, che hết khuôn mặt của y, còn Trình Hạo ngồi bên cạnh đang nhìn y.
"Thôi Liêm đâu?" Phương Doãn nhìn quanh một vòng, nhưng không tìm được người mình muốn gặp, đành phải hỏi cả hai.
"Mới vừa đến đây, sau đó lại rời đi." Trình Hạo đáp.
"Đi rồi à..." Phương Doãn không giấu được vẻ mất mát, "Được rồi, không có chuyện gì đâu." Nói xong anh xoay người đi vào trong.
Sau đó Trình Hạo nhìn thấy Dư Xuyên phía sau cuốn tạp chí trừng mắt nhìn anh, hắn khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Phù... Dư Xuyên thở phào nhẹ nhõm nói thật, "Vừa nãy cậu ta nhìn thấy Thôi Liêm nhưng thật ra là tôi, nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị phát hiện!"
"Tôi nói chứ sao vừa nãy anh lại bay ra... về sau cẩn thận một chút."
Dư Xuyên đặt tạp chí xuống, dựa vào sô pha, bĩu môi nói: "Cậu ta nói một đống chuyện không thể giải thích được với tôi, còn muốn sờ mặt tôi, cho nên tôi mới mau chóng chạy ra đây!"
"Cái, cái gì?" Trình Hạo lập tức ngồi thẳng người, "Sao anh ta lại muốn chạm vào anh!"
"Cậu ta tưởng tôi là Thôi Liêm, rồi nói xin lỗi gì đó..."
Gân xanh trên trán Trình Hạo nổi lên, "Sau này đừng dùng linh thuật bừa bãi ở bên ngoài!"
"Cậu hung dữ cái gì chứ!" Dư Xuyên cũng tức giận, "Tôi cũng không biết cậu ta sẽ nhìn thấy tôi!"
Mặt Trình Hạo tối sầm lại, hỏi: "Anh ta chạm vào anh thế nào?"
"Chưa có chạm vào, chỉ như vầy..." Dư Xuyên giơ tay trước mặt Trình Hạo, "Sau đó tôi đi ra!"
Lửa giận của Trình Hạo dần dần tắt ngấm, thuận miệng nói: "Cũng may không có bị phát hiện, nhất định không có lần sau..."
"Biết rồi!" Dư Xuyên buông tay ra, "Xe lăn của tôi còn ở bên trong, cậu đi lấy giúp tôi đi."
Trình Hạo không còn cách nào khác, phải vào phòng thay đồ để lấy xe lăn.
Khi bước ra thì va phải Phương Doãn, anh nói: "Tôi đã xem qua ảnh rồi, ảnh chụp rất đẹp nên không cần phải chụp thêm. Sau khi tôi sửa ảnh xong sẽ gửi cho cậu vài tấm."
"Được... nếu không có chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước." Trong lòng Trình Hạo có vướng mắc, bây giờ nhìn Phương Doãn thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
"Được rồi, khi nào về Lê Thành thì nói với tôi một tiếng."
"Được." Trình Hạo bế Dư Xuyên từ ghế sô pha lên xe lăn.
Phương Doãn yên lặng nhìn bọn họ, có chút hâm mộ nói: "Quan hệ anh em hai người tốt thật."
"Haha, vẫn còn được." Trình Hạo nhanh chóng đẩy Dư Xuyên ra khỏi cửa.
"Có gì đó không đúng? Cho dù là Thôi Liêm đi nữa, Phương Doãn chạm vào cậu ấy làm gì? Chạm mặt cậu ấy để xin lỗi thì chân thành hơn sao?"
Dư Xuyên trầm ngâm nói: "Cậu ta nói cậu ta ghen với Thôi Liêm."
"Ghen? Chẳng lẽ hai người bạn tốt cùng yêu một người phụ nữ... sau đó tranh giành tình nhân? Tình tay ba thật loạn..." Trình Hạo không khỏi suy nghĩ.
"Đừng quan tâm đến họ, khi nào chúng ta đi tàu cao tốc?" Trước đây nghe Thường Duật kể về hành trình trên tàu, khung cảnh bên ngoài cửa sổ toa tàu thay đổi biến ảo, trong lòng Dư Xuyên khao khát được nhìn ngắm thử.
"Sáng mai có chuyến xe, buổi chiều sẽ tới nơi." Trình Hạo có chút bất an, cách đây không lâu hắn đã gửi tin nhắn cho cha nuôi viện trưởng, nói rằng hắn sẽ đi đến Đông Nam một chuyến.
Cho đến nay viện trưởng vẫn chưa hồi âm cho hắn.
Cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai người đã cách đây hai năm. Lúc đó, họ vừa trở về từ chùa Như Ý, viện trưởng kêu hắn đến nhà ông ta một chuyến, Trình Hạo nhắn lại được. Không ngờ vừa bước vào cửa, viện trưởng đã đề nghị cắt đứt quan hệ.
Cũng được, nếu đã cắt đứt, vậy thì cắt đứt hoàn toàn triệt để.
"Lên đường cần chuẩn bị những gì? Đồ khô? Nước uống? Nhất định phải có vali du lịch, nhớ mang theo đầy đủ đồ của tôi..." Dư Xuyên nói không ngừng, liệt kê những thứ cần thiết hàng ngày cho chuyến đi này.
Đến lúc nghe y nói còn phải mang theo kính râm và nước hoa, Trình Hạo có chút buồn cười nói: "Chúng ta không có đi du lịch, sao lại mang nhiều đồ làm gì?"
"Cậu ngốc à! Ở đó rất nóng, trên núi còn có nhiều muỗi. Tôi đang lo lắng cho cậu đó!"
"Anh tri kỷ thật!" Trình Hạo giả vờ nói.
"Biết là tốt!" Dư Xuyên hừ một tiếng.
Về đến nhà, dưới ánh mắt theo dõi của Dư Xuyên, Trình Hạo thành công mua được hai vé tàu, sau đó, trong lòng hai người đều thấp thỏm chờ đợi cuộc hành trình không biết đến đâu kia.
Nhìn thoáng qua đối phương, Trình Hạo hỏi: "Có muốn chơi game không?"
"Chơi."
"Ủa? Thôi Liêm cũng ở đây!" Dư Xuyên nhìn di động của Trình Hạo, dù y chơi không tốt lắm, nhưng y đã hiểu sâu sắc một điều trong trò chơi này cần phải ôm đùi.
"Tôi thêm cậu ấy làm bạn từ khi nào vậy?" Trình Hạo có chút kỳ quái.
"Là lần trước..." Dư Xuyên không thèm giải thích, trực tiếp bấm vào điện thoại di động của Trình Hạo mời Hiệp sĩ bóng đêm gia nhập đội.
Thôi Liêm đồng ý, ngay sau đó lại có một người khác xin gia nhập đội, cái tên rất thật: Phương Doãn.
Trình Hạo bật micro nhỏ cho y, Dư Xuyên nói: "Hai người đều ở đó à?"
Hiệp sĩ bóng đêm chậm rãi gõ một dòng: "..."
Phương Doãn cũng bật micro, "Ồ, Thôi Liêm nói cậu không phải là anh chàng gắt gỏng sao, sao giờ lại biến thành cô nàng gắt gỏng rồi?"
Dư Xuyên nói: "À... trước đó tôi dùng tài khoản của Trình Hạo để chơi với cậu ấy, nên kết thêm bạn tốt. Tôi là cô nàng gắt gỏng."
"Haha..." Tiếng cười của Phương Doãn vang lên từ phía đối diện, "Cậu là cô nàng gắt gỏng? Sao lại đặt tên như thế?"
"Cái này không phải do trò chơi tự chọn sao?" Dư Xuyên khó hiểu.
"Quên đi, trò chơi sắp diễn ra rồi." Trình Hạo lừa gạt một câu.
Mặc dù Dư Xuyên là món ăn mà không tự biết, nhưng y không ngờ rằng có người còn tự biến mình thành món ăn nhanh hơn y.
Phương Doãn liều mạng muốn bảo vệ đội, đại khái là liều mạng quá mức, cuối cùng vẫn luôn bị đối thủ đánh bại, ngay cả khi có Dã Vương Thôi Liêm hỗ trợ cũng kém xa so với tốc độ tặng đầu người của anh.
"Xin lỗi, có chút cản trở." Phương Doãn nhỏ giọng xin lỗi.
Đồng đội thứ năm bắt đầu phàn nàn, "Cơ chế ghép đội kiểu quái gì vậy? Sao lại ghép được với hai tên gà như vậy!"
"Cậu ta nói ai vậy?" Dư Xuyên hỏi Trình Hạo.
Trình Hạo nhìn chiến tích của y, sau đó che giấu lương tâm nói: "Không sao đâu, mặc kệ hắn, dù sao cũng không phải nói anh là được."
Thế nhưng Trình Hạo quên mất chiếc micro nhỏ của Dư Xuyên vẫn đang bật, lời nói của hai người được truyền đến trong game rõ ràng khiến đồng đội càng thêm tức giận, núi lửa phun ra: "Tôi nói cậu đấy, không biết chơi mà còn cướp C! Lại còn cô nàng gắt gỏng, một thằng đàn ông đi lấy cái tên này! Dùng ID cặp đôi với thằng khác, biến thái hả!"
Trình Hạo nhanh chóng thiết lập Dư Xuyên thành tổ đội, sau đó gõ: "Thì? Tức giận vô dụng."
Dù đồng đội có la mắng gì đi nữa thì họ cũng chỉ giả vờ như không nghe thấy.
Cũng may là thực lực của Thôi Liêm và Trình Hạo đủ mạnh, cuối cùng biến tình thế bất lợi thành có lợi, trước khi đẩy ngã trụ của kẻ địch, Trình Hạo nói: "Tầng năm, chỉ vậy thôi hả?"
"Xin lỗi, tôi thực sự không biết chơi. Bằng không tôi thoát vậy, mọi người cứ chơi đi." sau khi trở về đội, Phương Doãn áy náy nói.
Giọng Thôi Liêm lạnh như băng vang lên bên cạnh anh, "Sao lại thoát? Em không thể mang theo anh được à?"
"Không phải..."
"Vậy bấm sẵn sàng đi, sắp bắt đầu rồi."
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, trong lòng Trình Hạo đột nhiên có cảm giác khác lạ, nhất là khi nhìn thấy hình đại diện của Thôi Liêm và Phương Doãn, một người là đầu hoạt hình nhìn sang trái còn người kia là đầu hoạt hình nhìn sang phải. Kiểu vẽ nét tương tự, nhìn thế nào cũng thấy như... ảnh đôi!
Bạn tốt gì lại dùng ảnh đôi!
Đương nhiên Dư Xuyên không biết ảnh đôi là gì, nghe thấy giọng nói của Thôi Liêm phát ra từ chiếc loa nhỏ của Phương Doãn, nên hỏi: "Hai người sống cùng nhau à?"
"À... đúng vậy."
"Có phải bạn tốt đều sống cùng nhau không?" Dư Xuyên nghĩ về y và Thường Duật.
"Không, không nhất thiết." Phương Doãn ấp úng trả lời.
"Đừng hỏi." Trình Hạo cũng tắt loa chung của đồng đội.
"Làm gì đó!" Dư Xuyên bất mãn trừng mắt nhìn hắn, "Tôi còn cần phải chỉ huy!"
Trình Hạo thầm than với trình độ nửa vời còn muốn chỉ huy người khác, nhưng lại sợ y không giữ được mồm miệng, đành phải nói: "Mở giọng nói sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ra tay, anh nghĩ đi, có phải mỗi lần anh nói chuyện sẽ có người tới bắt anh không?"
"Được rồi..." Dư Xuyên chấp nhận lời thuyết phục này, "Tôi thấy người khác khi chơi game bắn súng đều được bảo vệ, sao cậu không đi theo tôi!"
"Tôi không chơi hỗ trợ!"
"Vậy cậu cũng không chơi hả!"
"... Được rồi, anh nói gì thì là cái đó!" Trình Hạo tức giận đến mức trực tiếp đổi tướng hỗ trợ.
Sau khi thăng cấp, Trình Hạo thay đổi hình dạng của mình treo trên người Dư Xuyên.
"Đừng cưỡi trên đầu tôi! Tôi không thể chạy nhanh được!" Dư Xuyên lại bắt đầu mù quáng chỉ huy.
"Không phải tôi đang bảo vệ anh à!"
"Hiện tại không có ai, khi nào có người hẵng nhảy lên!"
"Có người tới sẽ muộn!"
"Xuống đi! Cậu nặng quá!"
Thời điểm kẻ thù thực sự đến, trước khi nai con nhảy lên, Dư Xuyên đã không còn.
"Cái gì!" Dư Xuyên tức giận muốn ném điện thoại đi, lại nhìn vào màn hình của Trình Hạo. "Tướng của cậu trông có vẻ đơn giản, tôi muốn đổi với cậu."
"Cho anh, cho anh..." Trình Hạo đổi qua cô nàng gắt gỏng, nhanh chóng thăng cấp.
Dư Xuyên tựa hồ cảm thấy vị tướng này chơi rất vui, ở trên người hắn nhảy lên nhảy xuống, lúc bị tấn công y còn có thể biến thành nai con trong suốt trốn thoát, sau đó nhìn kẻ địch trong màn hình sững sờ.
Lúc Thôi Liêm bị bốn người vây giết, hai người vẫn đang vui vẻ không biết trời trăng mây đất, cậu không chịu nổi nữa đành gõ: "Hai người đang diễn xiếc à?"
Dư Xuyên trả lời: "Tôi đang luyện tập leo trên người."
Thôi Liêm: "Trên người chó má!"
"Không phải chó má! Là trên người Trình Hạo."
Trình Hạo bị người lái xe không thể giải thích được, đỏ mặt, "Nói bậy bạ gì đó!"
"Nói bậy cái gì! Cậu không muốn tôi ở cùng, cũng chưa chắc tôi muốn ở cùng với cậu!" Dư Xuyên xoay người nhảy lên trên thân người chơi khác.
"Trở về! Không phải anh nói hỗ trợ phải bảo vệ người bắn hả, anh đi đâu đấy?"
"Không phải là cậu không muốn tôi ở trên người cậu hả!"
Trình Hạo bất lực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn... cho anh ở trên, cho anh ở trên!"