• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tư Mã là tên lừa đảo, rõ ràng là một tên đàn ông thô kệch còn giả làm một cô gái nhỏ!"

Trình Hạo gần đây thực sự rất buồn bực, hẹn hò qua mạng bị lừa 8 vạn tệ, công việc tháng này không tốt lắm, cuối tháng uống gió tây bắc là điều khó tránh khỏi.

Hắn ở trong cửa hàng không ngừng thở dài, liên tục nhìn chằm chằm vào từng trang bị bôi đen trên WeChat, từng trang từng dấu chấm than đỏ chói, hắn nhìn cũng đã mấy tiếng, trong lúc này cũng không có ai vào cửa hàng.

Buổi tối trong cửa hàng có một cuộc họp nhỏ, quản lý cửa hàng ở trước mặt năm sáu cô gái nhỏ quở trách một người đàn ông cao một mét tám lăm: "Cậu nhìn trông đẹp trai như vậy mà sao đầu óc không linh hoạt một chút nào vậy? Cả ngày lấy những mẫu lỗi mốt không hợp mùa đó đưa cho khách mặc thử, cậu nhìn xem họ mặc vào trông như thế nào? Giống như khoác lên mình một chiếc bao tải vậy, có hợp mốt không?"

Trong nội tâm Trình Hạo thầm chửi MMP(*): "Quản lý, chị cũng biết đó, không có nhiều người đến cửa hàng của chúng ta. Người thường đến cũng chỉ có Trương Lão Tam, tới cũng thử đi thử lại các kiểu mới, mà lần nào cũng mua mấy áo phông cũ chỉ 20 nhân dân tệ, số tiền chiết khấu còn khó hơn rất nhiều!"

(*) MMP: Mụ bán phê (妈卖批) Phát âm là MA-MAI-PI. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY".

Nói đến đây, quản lý cửa hàng lại nổi giận, "Cậu tự nhìn cậu đi, dáng vẻ cả ngày lười biếng không xương! Không ôm điện thoại tán gẫu với bạn gái thì cũng trốn sau quầy ngủ gật, bán được hàng mới là chuyện lạ. Trình Hạo, cậu nhanh chóng điều chỉnh trạng thái cho tôi, sau này mỗi buổi sáng và buổi tối khi tan sở, chúng ta sẽ nhảy vũ điệu tinh thần của Nhà Hồ Lan, lên tinh thần làm việc! Tan họp!"

Nhìn thấy mấy cô gái đồng nghiệp nở nụ cười xem kịch vui, Trình Hạo triệt để hết chỗ nói. Chưa kể bạn gái hẹn hò trên mạng cũng thổi, hắn trời sinh không có khiếu nhảy, bắt hắn uốn éo uyển chuyển thật đúng là làm khó hắn. Nhưng không còn cách nào, yêu cầu của quản lý cửa hàng lớn hơn trời, ai bảo hắn là hướng dẫn viên mua sắm của Nhà Hồ Lan làm chi!

Sau khi thu dọn đồ đạc tan làm, Trình Hạo rảo bước trên phố, trong đầu tràn ngập những vũ điệu đầy kỹ thuật trên TV, "Nhà Hồ Lan, phòng để áo, mũ của đàn ông!"

Ngay khi hắn định xoay thân thử uốn éo, trước mặt lại đụng vào một người, người kia đang cầm một vật cứng trên tay, suýt chút nữa đâm xuyên hắn luôn rồi.

"Đi đứng kiểu gì vậy!" Thành Hạo ôm chặt ngực bị đụng, đau đến nhe răng trợn mắt.

"A di đà Phật, bần tăng vội vàng lên đường, vô ý mạo phạm, mong thí chủ thứ lỗi." Một nhà sư mặc áo vàng chống gậy dài vội vàng xin lỗi.

"Muốn đi gấp, không biết đón xe sao!"

Nhà sư rũ lông mày xuống, để mặc hắn nói.

Thấy nhà sư im lặng, Trình Hạo cảm thấy tự mất mặt, nhàm chán khịt mũi muốn bỏ đi.

Lại nghe người đứng sau nói: "Thí chủ gần đây gặp vận xui quấn quanh người, khó tránh khỏi cáu gắt như vậy."

Trình Hạo sửng sốt, sau đó quay đầu tức giận nói: "Ông mới vận xui quấn quanh người thì có!"

Nhà sư dửng dưng nói: "Nếu thí chủ muốn hóa giải vận xui thì có thể đến ngôi chùa gần phụ cận thành tâm cúng bái, biết đâu sẽ có bước ngoặt..." Nói xong, vác túi vải dệt thủ công lên lưng rời đi.

Trình Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng của nhà sư, thầm mắng: "Con lừa trọc nghiệp dư nào đây? Tin lời nói bậy bạ của ông, không phải chỉ là muốn lừa tiền sao?"

Hắn hùng hổ trở về nhà, Trình Hạo vừa ra mở cửa thì bị một con mèo màu cam béo như heo từ trên trời rơi xuống kêu "meo meo meo" với hắn.

Trình Hạo bỏ túi xách xuống, ôm con mèo lớn vào lòng, lo lắng nói: "Bảo Kiếm, sau này mày phải ăn ít đi, tiết kiệm đồ ăn một chút!"

Con mèo dường như nghe hiểu ý hắn, mắt đảo một vòng sắc bén, sau đó một cái móng vuốt rơi xuống mặt Trình Hạo, thấy hắn đau đớn nó nhảy ra khỏi vòng tay của hắn.

"Vô lương tâm!" Trình Hạo muốn chộp lấy nó, Bảo Kiếm đã nhanh nhẹn nhảy trở lại chiếc tủ ở trước cửa, từ trên cao nhìn xuống hắn.

"Tao cũng không đánh mày thật, mày trèo lên cao như vậy làm gì..." Trình Hạo vừa xoa xoa mặt vừa lẩm bẩm, thấy nó đang liếm móng không chịu xuống, hắn đổ đầy bát thức ăn cho mèo. Sau đó tự mình tùy ý làm cơm ứng phó cho qua ngày.

Sau khi ăn xong thu dọn đống lộn xộn, Trình Hạo bật TV chơi trò "Mèo và chuột". Bảo Kiếm quan sát một cách thích thú, trong khi hắn thì cuộn tròn trên ghế sô pha chơi trò chơi.

"Ai da! Chết ngu không chịu nổi!"

Do một sai lầm, đồng đội bị giết ngược lại, điều này cũng khiến phe địch nhanh chóng đẩy lên cao, Trình Hạo tức giận đến mức suýt chút nữa lật bàn, lập tức bỏ điện thoại xuống rồi đi tắm.



Sau khi tắm và thay đồ ngủ, Trình Hạo nhìn mình trước gương. Khuôn mặt rất đẹp trai, hợp với cái đầu tròn trọc, cả người trông rất có sức sống, không có chút vẻ bơ phờ mà quản lý cửa hàng nói, vừa nhìn đã nghĩ tới điệu nhảy, vì vậy hắn mở rộng vòng tay ra lắc lắc, tạo dáng, "Nhà Hồ Lan, phòng để áo, mũ của đàn ông!"

Cảm thấy không ngu ngốc như mình nghĩ, Trình Hạo quyết định luyện tập thêm lần nữa. Không ngờ sàn phòng tắm vừa mới tắm xong đặc biệt trơn trượt, Trình Hạo chỉ nghe thấy dưới chân phát ra tiếng, lập tức ngã mạnh đập mông xuống sàn.

Sắc mặt Trình Hạo tái nhợt, ôm mông nghiến răng nghiến lợi chửi bới.

"Má nó!"

Hắn vất vả đứng dậy khập khiễng đi đến phòng khách, Bảo Kiếm mập mạp đã chuyển đến trên bàn trà, chăm chú xem TV, cái đuôi mập mạp quét qua quét lại.

Trình Hạo nhìn thấy điện thoại ở sau mông mèo mập, bị đuôi mập quét tới mép bàn trà, lập tức hét lớn: "Bảo Kiếm!"

Hàng mập bị tiếng hét của hắn làm giật mình cả người run lên, lập tức xù lông bật dậy, vừa đứng dậy vừa đá văng chiếc điện thoại của Trình Hạo xuống đất.

"Bộp!"

Trình Hạo chỉ cảm thấy trái tim mình cũng rơi theo chiếc điện thoại kia.

Bàn trà thấp như vậy chắc không có gì đâu... phải không?

Trình Hạo mang tâm thế may mắn nhấc màn hình điện thoại bị úp xuống cẩn thận mở ra--

"Tao thực sự là... cái ngày chó má!"

Màn hình của điện thoại di động nát đến chia năm xẻ bảy.

"Quả dứa 12 mới!" Trình Hạo đau lòng không chịu nổi, "Thật sự phải đi lễ chùa thành tâm cúng bái sao?" Niềm tin chủ nghĩa duy vật vững vàng bắt đầu lung lay...

Ngày hôm sau, Trình Hạo đau đớn sửa lại màn hình điện thoại hết một ngàn, tìm thời gian để xin phép quản lý nghỉ, lý do là vì con mèo ở nhà sắp triệt sản, lá gan của nó quá nhỏ nhất định phải có chủ nhân bên cạnh.

Mặc dù quản lý cửa hàng không thân thiện với Trình Hạo, nhưng khi nghe đến mèo, ánh mắt chị ta thay đổi, đặc cách cho Trình Hạo nghỉ một ngày. Vừa ký vừa nhìn hắn đầy hoài nghi, "Cậu lại còn nuôi mèo?"

Trình Hạo từ trong điện thoại di động tìm thấy bức ảnh của Bảo Kiếm, "Tuổi mới lớn, ngày nào cũng gọi xuân đến quấy rầy người ta, thật sự không có cách nào..."

Không ngờ, hàng mập Bảo Kiếm kia lại dùng tốt như vậy, trên thực tế nó không có phiền phức gì về phương diện này. Kể từ khi hai năm trước nhặt nó về nhà, con mèo này không hề có chuyện động dục, vì chuyện này mà Trình Hạo còn nghi ngờ liệu nó có phải là một con mèo lãnh cảm hay không.

Sau khi trở về nhà, hắn tàn nhẫn vuốt Bảo Kiếm một cái, Trình Hạo ôm nó nói: "Bảo Kiếm, ngày mai tao lên núi, mày có muốn đi cùng tao không?"

Bảo Kiếm kêu một tiếng "meo meo", thoát khỏi tay hắn chạy đến bên bát cơm nhỏ của mình kêu lên.

Trình Hạo chỉ tiếc mài sắt không thành kim nói: "Chỉ biết ăn! Nuôi mày ăn mà tao nghèo luôn!" Hắn nói xong còn thật thà múc trong bồn thức ăn cho mèo, rắc vào bát của nó, "Quên đi, đưa mày theo cũng cồng kềnh. Để dành một chút thức ăn ngày mai mày ở nhà ăn."

Ngày hôm sau, Trình Hạo ngủ đến trưa mới tỉnh lại, dụi dụi mắt cầm điện thoại bên giường liếc nhìn, "Một giờ... một giờ rưỡi!"

Trình Hạo nhất thời tỉnh lại, vội vàng rửa mặt, mặc quần áo, lòng như lửa đốt đi ra ngoài.

Bảo Kiếm ngồi xổm trên tủ nhìn hắn nặng nề đóng cửa, liếm liếm móng vuốt, hai phút sau quả nhiên thấy hắn thở hổn hển quay lại.

"Lại quên mất nhóc mập!" Trình Hạo vội vàng lấy thức ăn cho mèo đổ vào bát cơm nhỏ của nó, sau đó nghe tiếng "meo" đầy mãn nguyện của Bảo Kiếm mới tự tin đi ra ngoài.

Trời cuối thu ở phía Nam đầy mát mẻ, Trình Hạo xách túi leo núi chỉ có hai chai nước rồi bắt xe buýt ra ngoại thành.



Vùng ngoại thành ở Lệ Thành chỉ toàn là núi, trong đó có núi Tiểu Nam rất nổi tiếng. Người ta nói rằng núi Tiểu Nam từ thời xa xưa là thánh địa Phật giáo, ngoài chùa Bảo Thù trên đỉnh núi còn có rất nhiều thánh tích Phật giáo nằm rải rác khắp núi.

Trình Hạo mua vé dưới chân núi, bị lừa mua ba nén nhang với giá 300 tệ rồi bắt đầu leo ​​lên đường núi.

Nhưng vì dậy muộn, còn chưa leo lên tới đỉnh núi mà trời đã nhá nhem tối, Trình Hạo đánh trống lui quân thầm nghĩ: "Lẽ nào ông đây lại xui xẻo tới như vậy?" Chiếc túi vẫn đựng nén nhang hắn mua với giá cao ngất ngưởng. Nếu hôm khác quay lại, muốn xin nghỉ cũng không đơn giản như vậy nữa...

Trình Hạo có phần không cam lòng, tình cờ lúc này hắn nhìn thấy trên vách núi có khắc một dòng chữ nhỏ: đường tắt lên núi. Một mũi tên được vẽ phía sau dòng chữ in đẹp này, chỉ đến một con đường nhỏ.

Trình Hạo tự cổ vũ mình, "Vì đổi vận! Cúng bái là xong việc!" Hắn bắt đầu chạy bước nhỏ trên con đường.

Ban đầu hắn có thể nhìn rõ những ký tự nhỏ chỉ đường tắt ở các ngã tư khác nhau, càng vào rừng sâu, điểm đánh dấu được thay bằng dải ruy băng đỏ buộc vào gốc cây để dẫn đường cho Trình Hạo.

Những dải lụa đỏ gần như bị mưa gió tán thành tơ, dưới ánh hoàng hôn che lấp, khiến người ta không thể nhìn ra nó đã phai màu biến thành màu trắng, cuối cùng đêm đen cũng tới, ven đường không còn dấu hiệu chỉ dẫn nữa.

Trình Hạo có chút hoảng hốt, bật đèn pin điện thoại soi đường, dưới chân toàn là cỏ dại, nhìn như không có người đi, làm sao có đường? Nghĩ đến những năm gần đây có nhiều người liên tiếp biến mất ở sâu trong núi Tiểu Nam, Trình Hạo cũng không kiên trì nữa, xoay người rời đi, thầm nghĩ: "Nếu đút thịt nuôi gấu đen trong núi, ai sẽ nuôi Bảo Kiếm đây?"

Nhưng hắn đi rất lâu cũng không thấy sợi dây đỏ và chữ in nhỏ như khi hắn đến.

Trình Hạo thầm nghĩ: Thôi tiêu! Ngựa già loạng choạng lạc núi!

Hắn đi lòng vòng, mười giờ tối vẫn không tìm được đường, mệt đến thở hổn hển, ngồi dưới gốc cây to bật điện thoại gọi cảnh sát, không ngoài dự đoán không có tín hiệu gì ở vùng núi.

"Mẹ kiếp!" Trình Hạo thầm nói, ngước mắt lên nhìn xung quanh tối om rồi quyết định đi bộ đến một khu đất cao hơn, có lẽ tìm tới chỗ trống sẽ có tín hiệu.

Sau một giờ đi bộ, một tòa nhà mờ nhạt hiện ra trước mặt, Trình Hạo nhìn thấy hy vọng, chẳng lẽ có người sống trên núi? Lần này được cứu rồi!

Hắn gạt đám cỏ cao sang một bên, bước nhanh về phía tòa nhà trong bóng đêm kia.

Khi đi đến phía trước mới nhận ra đây hoàn toàn không phải là nhà của một người dân trên núi, mà là một ngôi chùa đổ nát, có màu sắc rất cổ xưa.

Trình Hạo nhìn ngôi chùa không khóa trước mặt, không biết từ đâu vang lên một tiếng "ục ục" ​​ảm đạm, hình như là tiếng cú vọ. Hắn ôm cánh tay, cảm thấy buổi tối trên núi vừa lạnh vừa làm người ta sợ hãi, lúc này không còn cách nào khác, đành phải lấy dũng khí đẩy cửa chùa ra, chuẩn bị ở lại một đêm trước, chờ tới trời sáng lại nghĩ cách.

Đẩy cánh cửa mục nát ra, Trình Hạo cảm thấy có một luồng gió lạnh thổi vào mặt, hắn rùng mình, định tìm một câu thần chú để niệm, nhưng hắn vắt hết óc cũng không biết câu thần chú nào, đành phải đọc to một vài câu nhớ trong đầu.

"Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hòa hợp, tự do, bình đẳng, công bằng, pháp quyền, yêu nước, tận tụy, trung thực, thân thiện... Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng lão quân..."

Vào trong chùa, ánh sáng từ điện thoại đầu tiên chiếu xuống mặt đất, nơi đó có một tấm đệm bố thêu hoa sen, Trình Hạo vừa nâng cánh tay hướng lên nhìn phía trên, vừa định niệm "Mau hiển linh" đột nhiên ngưng lại, sau đó suýt chút đã cắn lưỡi.

Thì ra có một pho tượng thần bằng đất sét đối diện ngay cửa ra vào, phủ một màu đỏ, khuôn mặt phẫn nộ và tức giận, đang ngồi trên đài sen, tay cầm bát sen, mắt nhìn về phía Trình Hạo.

Trình Hạo vội vàng bỏ đèn pin xuống, không dám nhìn lên lần nữa, vỗ nhẹ vào lớp bụi trên tấm đệm rồi ngồi lên đó.

Núi vắng lặng im, Trình Hạo nghĩ đến chuyện Bảo Kiếm ở nhà và chuyện ngày mai nên giải thích với quản lý cửa hàng như thế nào, bất tri bất giác từng chút một ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Trình Hạo đang ngủ rất say, nhưng đột nhiên cảm thấy trong người lạnh lẽo, trong nháy mắt không còn cử động được nữa.

Chẳng lẽ bị bóng đè?

Trình Hạo biết bóng đè là gì, theo khoa học giải thích đó là do khi người ta quá mệt tiến vào giấc ngủ sâu, tình huống thông thường chỉ cần kiên trì hít sâu, không lâu sau là có thể khôi phục. Nhưng lần này khi hắn muốn giãy giụa, lại cảm thấy không đơn giản như vậy.

Có người thổi vào lỗ tai của hắn, giống như là sông băng vừa mới tan, nước lạnh đổ vào, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Cậu là ai? Tại sao lại tới đây?"

Trình Hạo đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc bắt gặp một khuôn mặt trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang