• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sự ồn ào bàn tán xôn xao tiếng trống trường vang lên cắt ngang sự tò mò, bàn tán của mọi người về Uyển Thanh. Y Thư và Lạc Lạc cũng tạm biệt nhau trong tiếc nuối.

Y Thư rón rén bước vào lớp học rộng lớn gặp toàn những người bạn xa lạ khiến Y Thư có chút bối rối lạc lõng. Y Thư ngồi vào một chiếc bàn trống trông chờ không biết người ngồi cùng bàn với mình sẽ là ai. Một bóng hình lấp ló ngoài cửa rồi bước vào Y Thư mừng rỡ đứng bật dậy vẫy tay

- Lạc Lạc tớ bên này

Lạc Lạc vui vẻ vẫy tay đáp lại

- Y Thư cậu cũng học lớp này sao? Chúng ta có duyên thật đó.

Trong buổi sáng ngày hôm đó Y Thư ngồi ngoan ngoãn có phần rụt rè hơn so với bình thường. Bạn bè xung quanh lần lượt bắt chuyện làm quen. Có một cậu bạn trong lớp tên Tiêu Lẫm nói

- Y Thư trông cậu có vẻ là người hướng nội nhỉ? Không sao đâu chúng ta là bạn học sẽ cùng giúp đỡ nhau nên cậu cứ tự nhiên nhé. Trước lạ sau quen mà

- Cảm ơn cậu

Nhưng cũng chỉ trong ngày hôm đó Tiêu Lẫm đã thấy hối hận, ngỡ ngàng bật ngửa trước những gì sáng nay mình nói. Chiều tối hôm đó nhóm bạn ngồi gần Y Thư rủ cô cùng ra ngoài quán nước để trò chuyện làm quen với nhau.

Y Thư hiền hòa nhẹ nhàng e thẹn cùng Lạc Lạc đi vào. Mấy bạn nam trong nhóm trêu Y Thư

- Tớ thật muốn có một cô bạn gái giống cậu ấy quá vừa xinh đẹp lại còn dễ thương.



Nhưng chỉ sau vài phút ngắn ngủi Y Thư làm mọi người ngỡ ngàng không tin cô gái cách đây vài phút trước và cô gái bây giờ là cùng một người. Y Thư vui vẻ hòa đồng bằng tài ăn nói hài hước của mình Y Thư thành công khiến các bạn trong nhóm cười nghiêng ngả

- Y Thư cậu ba phải thật cậu làm tớ lú luôn rồi. Sao cậu có thể tấu hài và vui tính như vậy chứ không ăn nhập với cái dao diện của cậu tí nào.

- Đúng đó lúc đầu tớ còn tưởng cậu như cô gái mới lớn mong manh dễ vỡ


Tiêu Lẫm gượng cười trong bất lực. Tay chống cằm nói


- Sáng nay tớ còn nói cậu ấy là người hướng nội. Mạnh dạng xung phong giúp đỡ cậu ấy nhưng bây giờ tớ nghĩ là cậu ấy không cần đâu. Y Thư à! cậu làm tớ mất niềm tin vào cuộc sống quá


Y Thư ngại ngùng gãi đầu nói


- Xin lỗi vì đã khiến các cậu hiểu lầm. Do sáng nay tớ đói không có chút sức sống nào nên mới như vậy ý mà.


Niềm vui nào cũng chóng tàn cuộc gặp nào cũng chóng tan. Y Thư tạm biệt mọi người bắt xe buýt để trở về nhà trọ. Ông bà ta nói không có sai căng da bụng trùm da mắt, sau khi ăn no Y Thư bắt đầu lờ đờ. Chiếc xe bon bon đi trên đường đôi lúc lại đung đưa như ru ngủ Y Thư dụi mắt để bản thân tỉnh táo nhưng vô ích. Cuối cùng Y Thư dựa đầu vào ghế ngủ thiếp đi


Không biết đã qua bao lâu Y Thư vẫn đang mơ màng bị bác tài xế gọi dậy. Y Thư giật mình mắt nhắm mắt mở trả tiền cho bác tài rồi thơ thẩn đi xuống


Một khung cảnh xa lạ hiện lên trước mắt Y Thư hoảng hốt dụi mắt mấy lần thấy cảnh vẫn không thay đổi cô còn tự tát vào mặt mình mấy cái để cho tỉnh hẳn. Y Thư gục ngã nhìn mọi thứ xung quanh mặt mày cô mếu máo lộ rõ vẻ lo sợ. Y Thư vội vã mở cặp, lấy điện thoại định gọi cho ba người bạn của mình.Nhưng số phận lại trêu ngươi, điện thoại lại hết pin, tới mức sập nguồn. Thậm thậm chí trong túi chị còn vài đồng bạc lẻ nếu muốn trở về còn không có tiền bắt xe ôm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK