Y Thư và đám đàn em không hiểu chuyện gì , Y Thư tưởng mình đã làm gì sai động đến lòng tự trọng của anh ta, sợ tí nữa anh ta nổi giận không những không tha cho ông bà chủ quán mà bản thân cũng chẳng thể lành lặn trở về . Y Thư lùi lại về phía sau 3 bước ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi nhưng cũng không quên nói đỡ cho đôi vợ chồng già . Cô cố gắng dùng lời ngon ngọt nhẹ nhàng để cầu xin
- Anh thông cảm tôi gái quê lên thành phố nói năng vô tư không thèm suy nghĩ nên có lỡ lời mong anh bỏ qua. Nhưng anh cũng thấy đấy họ thật sự rất đáng thương con cái mang lỗi cha mẹ chịu tội họ thà để mình chịu khổ chứ không muốn dương mắt nhìn con mình đứt ruột đẻ ra chịu đau khổ. Anh rộng lòng từ bi khư khư cho họ vài hôm có được không ạ ?
Tên đàn em cười nhạt định động tay động chân với cô bị Hàn Phong túi cổ lôi lại. Anh hít sâu một hơi rồi kêu đám đàn em rời đi . Anh lạnh lùng nói
- 1 tuần tôi cho các người đúng 1 tuần gom đủ số tiền còn thiếu không thì đừng trách.
Đám đàn em nghệch mặt ra tên bị Hàn Phong túm cổ lôi lại còn kêu tên bên cạnh tát thử mình một cái xem đây là mơ hay là thật. Một tiếng chát vang lên hắn ta đau điếng người
- Hả ? đau thật này không phải mơ đại ca bị làm sao thế ? Đáng ra anh phải hất con bé kia ra một bên cảnh cáo xử lý triệt để vụ này cho đến bắt được con nợ kia mới về chứ ? Quả này lão đại mà biết đại ca sẽ bị sử phạt cho xem.
- Đúng vậy Phong ca bị sao thế nhỉ ? Bị gái quê hớp hồn à không đúng cô ta đâu xinh bằng Nhạc Nhi của tú phường chứ. Nhạc Nhi xinh đẹp đoan trang thích đại ca đã lâu nhưng đại ca không rung động con bé bánh bèo kia làm gì có tuổi.
- Đúng thế. À mà tao bảo mày tát thử thôi sao mày đánh tao đau thế ? Đứng lại tao phải trả lại mày cái tát này
Lưu Khải thấy mọi người nháo nhào bàn tán về quán ăn lúc nãy anh và Y Thư vào. Lưu Khải tức tốc chạy về xem Y Thư có sao không, vô tình chạm mặt Hàn Phong đi ra Hàn Phong lạnh lùng bước đi Lưu Khải có cảm giác chàng trai lúc nãy có chút quen quen nhưng cũng không nghĩ nhiều. Y Thư đỡ ông bà chủ quán đứng dậy Lưu Khải cũng vội vào giúp đỡ, anh lo lắng hỏi Y Thư có bị thương ở đâu không
- Em có sao không đám người lúc nãy là ai vậy ? họ không làm gì em chứ
- Em không sao, bọn là đám cho vay nặng lãi ức hiếp dân lành ý mà. Anh biết không tên cầm đầu trong mặt mày sáng sủa mà tính cách kì cục . Đúng là đóa hoa đẹp cắm giữa bãi cứt trâu mà.
Y Thư quan tâm an ủi hỏi rõ tình hình, đôi vợ chồng già bộc bạch kể lại rằng
" gia đình ông bà có một cậu con trai ăn chơi đú đởn cùng bạn .Con trai đã lớn, cũng đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng tính nết lại vô cùng ngang bướng ham ăn lười làm lại mê cờ bạc . Nhưng cả nhà cũng có mỗi một đứa con duy nhất nên ông bà rất thương yêu chiều chuộng nên tính cách của con ngày càng khó bảo .Nó đi ăn chơi đánh bài đánh bạc nợ nần chồng chất. Còn chàng trai lúc nãy là một người có tiếng trong vùng, anh ta ra tay rất tàn bạo cũng chẳng kiêng sợ ai một khi đi thì nhất định sẽ mang được tiền về .Cho dù có nợ dai đến đâu cũng phải trả , vợ chồng tôi thì đã già cả công việc trong quán ăn nhỏ xập xệ này cũng chẳng khá khẩm gì định liều với anh ta một phen .Cũng may là có cô đến giúp đỡ không thì giờ này cũng chẳng biết vợ chồng tôi đang như thế nào.
Sau một hồi trò chuyện Nhất Phóng và Ly Ly cũng đã quay lại và cũng là lúc Y Thư phải về, cô nhẹ nhàng khuyên nhủ lấy trong túi ra vài đồng tiền lẻ Y Thư chân thành nói
- Con cũng chẳng giấu gì ông bà con là người mới từ dưới quê lên đây lạ nước lạ cái ,cái gì cũng không biết cũng chẳng dư giả gì. Có chút lòng thành mong ông bà nhận cho để giúp cuộc sống đỡ vất vả .
Nói xong rồi Y Thư cùng bạn bè rời đi. Nhất Phóng và Ly Ly hóng hớt không biết đã xảy ra chuyện gì năn nỉ Lưu Khải và Y Thư kể lại . Nghe xong Ly Ly trầm trồ khen ngợi
- Bạn mình giỏi quá đi trông bé con thế này mà lại rất anh hùng.
Lưu Khải thở dài nói
- Đúng là anh hùng đúng thật là dũng cảm nhưng anh nói thật nhé, trên đây, loại người nào cũng có cả tốt có xấu có . Lần sau đừng mạo hiểm như thế nữa biết chắc chắn mình làm được thì hẵn làm bộ em không sợ chết hả?
Y Thư bĩu môi ấm ức nói
- Em sợ chứ lúc đấy sợ muốn phát khóc luôn nhưng thấy họ quá đáng vô lễ định động tay động chân với những người đáng tuổi ông bà mình em không nhịn được.
- Thôi được rồi không nói nữa chúng ta về nhà thôi.