Trần Phong đợi cô nàng ăn no nê rồi mới đứng dậy, nói với chủ quán:
"Cảm ơn bác về bữa ăn. Ngày hôm sau nếu có dịp cháu sẽ đến thăm."
Ngọc Linh nhẹ nhàng lau miệng rồi gật đầu, nói tiếp:
"Cảm ơn bác."
Hai người đi một lúc rồi người nọ mới thở ra một hơi, ngã phịch xuống mặt đất, mặt cắt không còn hột máu.
"Những người tiếp theo dám cản cặp đôi này căn bản là muốn chết!"
Trần Phong cùng Ngọc Linh sóng vai mà đi, cười nói rất vui vẻ, không có chút nào là bộ dáng đang bị truy đuổi, trái lại giống như một cặp tình nhân đang vui đùa vậy.
Ầm
Trên trời đột nhiên Kiếm quang xuất hiện, tựa như một cơn mưa rào vụt tới không chút cảnh báo. Trần Phong khẽ hừ lạnh, trên đỉnh đầu Kim đỉnh ngưng tụ đem toàn bộ Kiếm quang chặn lại, quanh thân Giang khí lưu chuyển, trong Giang Khí một đầu Giao Long ngửa cổ gào thét.
Xoẹt
Kiếm quang ngưng tụ thành một một thanh đại kiếm, to tựa như một cây cột đình, ầm ầm chém về phía bọn hắn.
"Tiểu nhân đánh lén, có giỏi thì ra mặt!" Trần Phong gầm lên, toàn bộ Cương khí dồn vào Kim đỉnh, một chấn đem Kiếm quang chấn vỡ, lực xung kích đồng thời truyền đi, hướng về nơi xa xa. Nơi bọn hắn đang đứng là một cánh đồng trồng đậu, khắp nơi đều là cọc chống cho nên hạn chế thị lực rất nhiều.
"Ha ha, thiên tài Thanh Long Giang tông thật sự tài năng, chỉ là các ngươi phải ngã xuống rồi."
Từ trong cánh đồng một thanh niên tay cầm kiếm xuất hiện, hắn cứ vậy đạp không mà đi, thân thể lơ lửng trên không trung.
"Chuyển Linh cảnh sao?"
Trần Phong nhíu mày, hỏi Ngọc Linh:
"Mấy chiêu để giải quyết tên này."
"Chắc là hai mươi lăm chiêu. Tôi đoán hắn cũng chỉ là Chuyển Linh nhị chuyển tam chuyển, còn thực lực đến mức nào thì không rõ."
"Con bé này ánh mắt tốt hơn ngươi nhiều, thằng ngốc ạ." Khoai cười lạnh, nói:
"Thằng này là Chuyển Linh tam chuyển, chiến lực hẳn đạt Chuyển Linh tứ chuyển. Ngươi nếu không cẩn thận..." Khoai còn chưa nói xong thì năm ngón tay Trần Phong đã mở ra, theo đó năm viên đạn khí bắn về phía tên kia. Gã hơi bất ngờ vì Trần Phong dám tấn công trước, tuy nhiên rất nhanh liền cười lạnh, vung tay đánh nát đạn khí.
"Ra tay!"
Trần Phong cùng Ngọc Linh lập tức tách ra, hắn dẫm mạnh lên mặt đất rồi cơ thể bay vọt lên, dưới nách bốn cánh tay mọc ra, mỗi cánh tay đều mang theo Kiếm khí, tổng cộng là hai mươi cây Kiếm khí.
Kim canh Kiếm khí!
Kiếm khí trong tay hắn múa loạn, chẳng cần bất cứ võ kỹ Khí thuật gì, cứ vậy mà vung lên. Tên kia thân là Chuyển Linh nên không hề sợ Trần Phong, cây kiếm trong tay rung lên, theo đó một đám Cương khí hòa lẫn Linh lực vọt ra đỡ lấy Kiếm khí của Trần Phong.
Keng keng keng
Kiếm khí Trần Phong phát ra từng trận sáng vàng kim, không ngờ đem Bán Linh lực của tên kia chém vỡ ra, khiến gã không thể không lùi lại.
"Thằng này chắc chắn là con cháu thế gia hoặc đệ tử của Tông Linh cảnh! Có thể ở Khai Huyệt cảnh dung nhập một loại nguyên tố, thật xa xỉ làm sao..."
Gã cực kì ghen tị, bởi bản thân gã trong tông cũng là nhân kiệt, cũng là đệ tử tinh anh, có sư phụ của riêng mình. Gã cũng muốn dung hợp một loại nguyên tố để Cương khí thêm mạnh mẽ, sau này tu thành Linh giả càng dễ dàng, Linh lực càng hùng hậu, tuy nhiên tài lực của sư phụ không cho phép gã làm điều đó.
"Nhưng các ngươi chỉ là Khai Huyệt đỉnh cao, con cháu hạch tâm hay đệ tử Tông Linh cảnh thì sao chứ? Ta giết các ngươi thì tiền bối các ngươi cũng chẳng dám làm gì ta!"
Ở Phủ Nghệ An cũng như rất nhiều nơi trên thế giới, luôn có một bộ luật đó là người trẻ tuổi chém giết lẫn nhau thì tiền bối không được ra tay, trừ phi ngươi muốn bị các thế lực còn lại cùng tiêu diệt. Nếu Vũ Ngọc Linh có chết ở đây mà Thanh Long Giang tông Vũ gia biết được thì cũng không thể làm gì, dù Thanh Long Giang tông so với Phổ Đạo Miếu mạnh hơn vô số lần. Đương nhiên chuyện lén ra tay vẫn có, tuy nhiên các đại thế lực thường khinh thường việc đó.
Hai người phút chốc đã trao đổi mấy chục chiêu, Kiếm khí cùng Kiếm quang hòa lẫn ma diệt lẫn nhau, nhờ vậy bọn hắn cũng xác định được thực lực của kẻ địch.
"Chiến lực Chuyển Linh tam chuyển, sao có thể...."
Tên kia hãi hùng khiếp vía, lúc gã còn Khai Huyệt đỉnh cao cũng không thể đánh ngang tay với Chuyển Linh nhất chuyển, vậy mà Trần Phong giờ đây có thể đánh ngang tay Chuyển Linh tam chuyển như gã.
"Phải giết chúng!"
Tên kia quát lớn, khẽ điểm vào mi tâm. Lập tức hư ảnh một viên Linh hồn thai mờ ảo xuất hiện, bên trong chính là hình ảnh một đứa bé, khuôn mặt là của tên kia. Đây chính là Linh hồn thai của hắn, khi nó hiện ra trước mi tâm thì chứng tỏ tên kia muốn dốc toàn lực!
"Ha ha, chờ mãi! Tinh thần lực công kích, Kiếm trảm Linh hồn!"
Trần Phong cười vang, mi tâm tỏa sáng, theo đó Tinh thần hải sôi trào, Tinh thần lực nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh kiếm, theo mi tâm mà bắn ra, trong nháy mắt liền đâm thủng hư ảnh Linh hồn thai của tên kia!
"A a a a a.."
Gã kêu thảm, ôm lấy đầu mà liên tục lùi lại. Nhờ vậy Ngọc Linh mới có cơ hội, ngón tay điểm về phía trước.
"Xuyên."
Nơi mi tâm tên kia thủng một lỗ nhỏ, máu tươi chậm rãi chảy xuôi. Thân thể gã từ trên không ngã xuống, bị Trần Phong dùng Hỏa cầu đốt đi sạch sẽ.
Một Chuyển Linh cảnh tam chuyển, cứ như vậy chết đi. Gã có lẽ còn sống được, nếu từ đầu chạy đi thì mười Trần Phong cũng không giữ được hắn lại, đáng tiếc gã ở lại chiến đấu và chết một cách lãng xẹt. Gã nếu không vận dụng Linh hồn thai thì Trần Phong còn lâu mới đánh bại được hắn. Nếu gã không....chẳng còn không nữa.
"Đi!" Trần Phong thu một thân bảo vật của gã rồi chạy đi, bởi hắn cảm nhận được một cỗ khí tức khủng bố truyền tới.
Linh giả! Hơn nữa thực lực không hề thấp!
"Khoai, Linh giả đến thì người xử lí dùm ta nhé?" Hắn hỏi, mà Khoai thẳng thừng đáp:
"Không!" Nói xong nó lẻn vào đốt tre, không trả lời Trần Phong nữa.
"Mẹ kiếp, cứu nó xong thì nó càng chảnh! Biết thế để nó ngủ li bì lịt bịt còn hơn." Trần Phong càu nhàu, thỉnh thoảng lại quay về phía sau nhìn.
Khoảng mười lăm phút sau khi bọn hắn rời đi.
Một người đàn ông trung niên từ trên cao hạ xuống, thân mặc một bộ quần áo đen kịt, sau lưng đeo kiếm, ánh mắt hừng hực lửa giận.
"Chỉ một thời gian ngắn đã đánh chết nó, hai tên nhóc này mạnh như vậy sao? Chết tiệt, phải báo cho những tên đệ tử khác biết, tránh cho chúng đi nộp mạng!"
Gã nhanh chóng truyền tin đi, mà lúc này Trần Phong cùng Ngọc Linh đang lâm vào ác chiến. Dưới chân bọn hắn là một Âm Dương đồ, bản thân hai người bọn hắn thì một người đứng ở nửa âm, một người ở nửa dương. Bên trong Âm Dương đồ này Kiếm khí liên tục sản sinh, tựa như muốn đem bọn hắn luyện thành thịt vụn. Mà ở trên cao, một thanh niên sau lưng đeo kiếm, trên người mặc đạo bào nửa đen nửa trắng.
"Tống Vân, thiên tài Chuyển Linh cảnh tứ chuyển, chiến lực càng đến thất chuyển, vậy mà lại ra tay với chúng ta, thật bất ngờ đấy."
Ngọc Linh cười nhẹ, sợi Kiếm tơ Bảo khí bay xung quanh thân chống đỡ lấy Kiếm khí. Thực lực cô nàng vốn mạnh hơn Trần Phong một chút, nay có Bảo khí như Kiếm tơ khiến thực lực càng tăng vọt đến Chuyển Linh ngũ chuyển!
"Không bất ngờ đâu. Các ngươi đưa bảo vật kia ra thì ta sẽ tha cho các ngươi. Dù sao Ngọc Linh ngươi cũng là con cháu Vũ gia, Miếu ta không dám đắc tội."
"Thật sao?" Ngọc Linh nháy mắt, vẻ mặt lộ ra sự vũ mị, xinh đẹp vô cùng. Tống Vân nhìn cô nàng thì cơ thể hơi run lên một chút, thầm hô:
"Vẫn biết Ngọc Linh của Vũ Gia cực kì xinh đẹp, không ngờ lại đến mức này, liệu ta có nên..." Dâm tâm nổi lên, cổ họng gã hơi chút khô khốc, cảm thấy một cỗ tà hỏa từ sâu trong cơ thể bùng cháy, ngày càng bừng lên. Nhìn thân thể trắng nõn ẩn sau chiếc váy đen kia thì gã có chút chịu không nổi, không tự chủ được mà bước về phía cô nàng. Mà Ngọc Linh cũng phát hiện ra gì đó, vẻ mặt không tự chủ lộ ra sự sợ hãi, nhưng trong mắt của Tống Vân càng giống như xuân dược mạnh nhất, câu dẫn gã.
"Là do ngươi câu dẫn ta, là do ngươi."
Gã bước lại gần cô nàng, ấn pháp biến đổi, lập tức một cỗ áp lực khổng lồ đè xuống, khiến cô nàng không chịu được mà quỳ xuống. Theo đó bàn tay Tống Vân nhẹ nhàng vươn ra, vuốt nhẹ lên cằm Ngọc Linh.
Bành!
Trần Phong thừa cơ này chấn vỡ Âm Dương đồ, bốn cánh tay nâng Kim đỉnh, cười lạnh mà đánh vào cái ót của Tống Vân.
"Mẹ nó, tay chó mà dám đụng vào cô ấy sao? Ta đánh chết ngươi!"
Ầm Ầm Ầm Ầm
Trần Phong gõ xuống bốn Đỉnh thì thấy một luồng Kiếm quang quét lên, đem Kim đỉnh chém làm hai nửa! Hắn trên tràn đầy mồ hôi lạnh, quay gót chạy đi, quát:
"Hôm sau lại báo thù, hôm nay xem như ngươi thắng!"
Tống Vân từ trong hố sâu chật vật bò ra, mặt toàn là máu, đạo bào bị rách nát bảy tám chỗ, khí tức suy sụp phân nửa.
"TRẦN. PHONG!"
Gã rống giận, một kiếm chỉ lên trời, lại một kiếm chỉ xuống đất.
"Chém!"
Trần Phong phút chốc cảm thấy lạnh gáy, né sang một bên. Tuy nhiên quá chậm, kiếm quang cắt lên bả vai hắn, thậm chí còn chém qua xương bả vai, một đường chạy xuống lồng ngực mới thôi!
Trần Phong cơ thể run lên, đốt tre nơi mi tâm phóng ra ánh sáng xanh lục nhanh chóng gầm máu, còn hắn thì dùng Cương khí khép lại miệng vết thương, luyện hóa Kiếm quang còn sót trong bả vai. Ngọc Linh thì tế lên Kiếm tơ, phối hợp cùng Cương khí hóa thành Kiếm tơ đại trận, sau đó kéo Trần Phong chạy đi.
"Chạy ư? Các ngươi muốn chạy đi đâu?" Tống Vân gào thét, quanh thân lơ lửng năm thanh Kiếm quang, xoẹt xoẹt liền đem Kiếm tơ trận của Ngọc Linh phá vỡ, tuy nhiên tốc độ cũng bị giảm đi nhiều.
"Hắc hắc, thực lực đạt đến Chuyển Linh thất chuyển quả nhiên không tầm thường. Ngươi sẽ xử lí thế nào đây hả Trần Phong? Ta đã nói rồi, cứ thịt con bé kia trước đi, giờ thì hỏng rồi, nếu tên kia bắt được hai ngươi thì...hắc hắc."
"Im miệng!" Trần Phong gầm gừ, cơn đau nhức đã giảm đi nhiều nhưng hắn cảm giác được khả năng chiến đấu của mình đã hạ xuống rất thấp, một chiêu của tên kia hắn cũng đừng mong chống đỡ được.
"Chỉ có cách đó." Trần Phong nghĩ thầm, trong Tinh thần hải một tôn vĩ ngạn thân ảnh hiện lên, đó là Âu Lạc Thần tộc Thần nhân, hắn đang dùng Quan tưởng thuật đểngưng tụ ra hình dáng đó.
Hết chương 228
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK