Mục lục
Nam Việt Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Phong thở dốc, cả thân thể rung lên. Thực lực của Nguyễn Lâm cực kì khủng bố, hắn là Khai Huyệt đỉnh cao, lại hấp thụ một loại Lôi hệ nguyên tố để cải biến tính chất Cương Khí, bản thân là Linh thể Lôi hệ Ngũ tinh. Chiến lực hắn vượt xa những cao thủ Khai Huyệt đỉnh cao thông thường, thậm chí cao thủ lâu năm như Lê Gia lão tổ cũng không thể làm đối thủ của hắn! Ở Nam Việt quốc, số người cùng cảnh giới có thể mạnh hơn hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.



"Từ khi nào thành Nghi An chúng ta thêm một thiên tài như vậy? Ta thật bất ngờ đấy."



Nguyễn Lâm thu Lôi Hà dưới chân lại, tỏ thiện ý. Thấy vậy Trần Phong và Ngọc Linh cũng ngừng tay, tuy nhiên vẫn thủ thế, sẵn sàng chiến đấu.



"Không biết Khảo sát đệ nhất đến thăm chúng ta là có ý gì vậy?" Trần Phong hỏi.



"Nghe đồn có tên lạ mặt, đêm đêm sẽ đánh lén các Khai Huyệt cảnh cao thủ, sau đó rút đi rất nhanh. Ta chờ mấy ngày, hôm nay rốt cục cũng gặp được."



"Mà mấy tên lạ mặt kia, không ngờ lại là Hội trưởng của Thanh Hà hội. Còn một tên khác, lại chính là Vũ Ngọc Linh, thần nữ của biết bao thanh niên. Chuyện này...ha ha ha."



Ngọc Linh nghe hắn ta nói vậy thì che miệng cười duyên:



"Nhiều lúc tu luyện mệt mỏi, cũng phải thư giãn một chút, ngươi nghĩ xem có đúng hay không?"



"Thư giãn bằng cách làm chuyện xấu cùng một thanh niên khác, nếu bọn họ biết chắc có lẽ giận đến thổ huyết!" Nguyễn Lâm cười ha ha, lại nói:



"Hai người cũng đừng nghĩ xấu cho ta, chỉ là ta muốn biết ai là thủ phạm mà thôi. Tuy nhiên ta cũng mong hai người dừng việc này lại, bởi nếu để những tên kia biết thì thật sự không hay đâu."



Trần Phong kinh ngạc, tên này thật tốt tính như vậy? Chỉ muốn đến gặp bọn hắn? Và cũng chỉ muốn cảnh báo bọn hắn?

"Không biết ngươi có mục đích gì, những ý tốt này ta xin nhận."

Nguyễn Lâm nghe vậy thì gật đầu, nói:



"Vậy thì ta cũng không làm phiền nữa. Chào hai ngươi, a mà Ngọc Linh, cẩn thận Vũ gia các ngươi Vũ Văn Toàn, nếu hắn biết ngươi có quan hệ với cậu ta thì không vui đâu, ha ha."



Nhắc đến cái tên này Vũ Ngọc Linh hơi hơi khó chịu, lạnh giọng nói:



"Chỉ cần ngươi không nói, ai biết chuyện này?"



Nguyễn Lâm nhún nhún vai, bay vút đi. Mà lúc này thì vẻ mặt hắn ta cũng trầm xuống, nghĩ thầm:



"Trần Phong, tên này có lai lịch thế nào mà có thể gần gũi cô ấy như vậy?"



Hắn ta cũng không gọi là yêu Ngọc Linh, cùng lắm là có chút ưa thích. Bởi vậy khi thấy Ngọc Linh thân cận với một thiếu niên thì cũng cảm thấy đôi chút khó chịu. Tuy nhiên bản thân là người của thế gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, bởi vậy hắn vẫn giữ được phong độ, không vì thế mà tỏ ra ý đối nghịch với Trần Phong.



"Nếu hắn ta nói vậy thì nên dừng lại thôi. Từng ấy cũng đủ chấn nhiếp những kẻ dám ra tay với hội viên của chúng ta rồi."



"Chán nhỉ. Những cũng thôi vậy." Ngọc Linh thở dài, dáng vẻ buồn thiu khiến Trần Phong cảm thấy hơi chút tội nghiệp, đang định lên tiếng an ủi thì nhớ ra bản chất cô nàng, không khỏi rùng mình:



"Không được, thế này có khi chưa đánh ta đã thua mất rồi."



Còn Ngọc Linh cũng khẽ liếc Trần Phong, khóe miệng nhếch lên một chút, tỏ vẻ cực kì giảo hoạt.



Mấy ngày tiếp theo cũng không ai ngu ngốc động đến Thanh Hà hội, đương nhiên một ít khiêu chiến vẫn có. Trần Phong cũng không ngăn cản điều này, dù sao họ đều là võ giả, ăn càng nhiều đau khổ thì càng nhanh trưởng thành.



Thời gian này Trần Phong thường đi đến học viện Nghi An để nghe giảng, ở phòng thì chăm lo rèn luyện Tinh thần lực cùng Cương khí. Thể chất Âu Lạc Thần tộc khiến hắn tu một được mười, thực lực ngày càng tăng nhanh. Mà vì có Âu Lạc luyện thể quyết, Long Tiên quan tưởng thuật,... khiến Tinh thần lực hắn ngày càng no đủ.



Giờ đây trong Tinh thần hải là một đám mây mù đậm đặc bao phủ hết thảy. Chỉ có nơi trung tâm, một đốt tre màu xanh ngả vàng lơ lửng, phía dưới nó là một viên trứng, bên trong chính là ba hồn bảy phách của Trần Phong. Phía dưới viên trứng này là một đóa Linh hỏa, ngày đêm thiêu đốt, rèn luyện nó.



Chỉ cần hắn có cảm ngộ, Linh cùng hồn hợp nhất, lúc đó hắn sẽ tu thành Linh hồn, bước chân vào Linh cảnh cảnh giới. Tuy nhiên Trần Phong vẫn cảm thấy bản thân còn cách điều này rất xa.



Âu Lạc thần huyết trong cơ thể nay càng nhiều. Mỗi giọt đều mang theo sức mạnh cùng năng lượng vô cùng to lớn, chỉ cần vận dụng thì hắn sẽ hóa thân Âu Lạc thần thể, chiến lực bay vọt.



Về mặt Ma pháp lực đây là chuyện khiến Trần Phong cực kì đau đầu. Hắn có thể nói đã chểnh mảng tu luyện Ma pháp lực, bởi vậy nó ngày càng yếu, đóng góp trong chiến lực của Trần Phong nay chỉ còn lại một phần mười.



"Cần đi đến Ma pháp viện một chuyến. Dù rằng nơi đó có lẽ không chào đón ta, nhưng sợ gì? Cùng lắm là chạy thôi! Hơn nữa còn có Hà My."



Nghĩ đến đây hắn liền bừng bừng ý chí, thu gọn chút đồ rồi lên đường.



Ma pháp viện cách thành Nghi An tầm mười cây số, với tốc độ của Trần Phong thì chỉ cần mấy chục phút là tới nơi. Trên đường đi hắn cũng phát hiện khá nhiều thứ, xung quanh nơi đây vẫn có những vùng đất trống, giữa đó là vài ngôi làng, xung quanh làng thường có đền đài miếu mạo, thờ cúng các Linh giả.



Ma pháp viện.



Một dãy nhà, không, chính xác hơn là một học viện khổng lồ, quy mô bằng một phần tư so với thành Nghi An. Nhìn từ bên ngoài có thể thấy nơi đây xây dựng theo lối của Tây Phương Ma pháp đại lục, với tháp chuông cao ngất, cánh cổng mạ vàng kết hợp với những tòa pháp trận, khí thế ngất trời.



Trần Phong đang định tiến vào thì một cỗ lực lượng đẩy lùi hắn. Hóa ra đây là một tòa kết giới vô hình, hiển nhiên là để đảm bảo sự an toàn cho các pháp sư bên trong.



"Cần phải có thẻ mới có thể vào. Nhưng ta là người thành Nghi An, lấy đâu ra đồ vật như vậy?"



Trần Phong cau mày, chợt nhớ ra:



"Đỗ Tuyết Lan! Đúng rồi, cô ấy có lẽ sẽ giúp được mình."



Trần Phong lấy thẻ ra, bắt đầu liên lạc với cô nàng. Một lúc sau thì Tuyết Lan cũng đáp lại:



"Trần Phong cần gì sao?"



"Tôi đang muốn vào Ma pháp viện, không biết có được hay không?"



"Gì?"



Giọng nói của Tuyết Lan có chút cao lên, Trần Phong thật sự dám mò đến đây? Không sợ bị đánh chết sao?



"Cậu về đi, nơi đây không tốt cho cậu đâu!"



"Nhưng tôi có việc rất cần, mong cô giúp cho."



Tuyết Lan nghe vậy thì thở dài, đáp:



"Đợi tôi năm phút."



Đúng năm phút sau cô nàng chạy ra, nhìn Trần Phong như kẻ điên.



"Cậu nghĩ kĩ chưa? Bên trong có ít nhất trăm người muốn xử lí cậu đấy!"



"Dăm ba cái thằng, sợ gì?" Hắn cười đáp.



"Đúng là nghé con không sợ cọp."



Tuyết Lan thở dài, khẽ phất tay. Tức thì kết giới vang lên âm thanh ong ong, sau đó bành trướng ra đem Trần Phong nuốt vào.



"Nhớ, không được gây chuyện. Thêm vào đó là phải nghe theo tôi răm rắp, rõ chưa?"



"Rõ!"



Hai người đi vào trong học viện, đột nhiên một luồng sức mạnh từ bốn phía đánh tới, trấn trụ Trần Phong khiến hắn muốn nhúc nhích nửa bước cũng khó khăn.



"Tuyết Lan, thiếu niên này là ai vậy?"



Một phụ nữ tuổi trung niên từ trên trời cao hạ xuống, tay cầm pháp trượng. Người này mặc một bộ quần áo đặc hữu của Pháp sư, mái tóc màu xanh nhạt.



"Thưa cô, cậu ấy là bạn của Phạm Việt, vì có việc cần nên mới nhờ con, mong cô giúp cho."



Người phụ nữ nọ nhíu mày, quan sát Trần Phong hồi lâu. Lúc này bà ta mới vẫy tay, nhờ đó Trần Phong mới được giải thoát.



"Thiếu niên, ngươi không phải là người của Ma pháp viện, tuy nhiên lại là bạn của Tuyết Lan, bởi vậy ta nhắm một mắt mở một mắt. Cầm lấy đi."



Bà ta ném cho hắn một cái thẻ, bên trên khắc một ít ma pháp trận.



"Cảm ơn ngài rất nhiều."



Hắn cúi đầu cảm ơn, sau đó cũng nhanh chóng đi theo sau Tuyết Lan.



"Cậu nói đi, mục đích đến đây là gì? Có phải là để gặp..."



"Bậy nào."



Trần Phong ho khan, nghiêm nghị đáp:



"Tôi cũng là một Ma pháp sư, vì nhiều lí do mà cảnh giới vẫn rất thấp, bởi vậy mới đến đây tìm hiểu"



"Ra vậy. Cậu có thể đến thư viện, nơi đó có rất nhiều sách, có thể giúp cậu tìm hiểu ra."



Hai người vì để tránh người khác bắt gặp nên phải đi vòng vèo, thậm chí là ẩn núp. Dù sao ở đây Trần Phong đang là một kẻ tai tiếng, lộ mặt sẽ rất phiền phức.



"Kìa, Tuyết Lan đấy sao?"



Đột nhiên một thiếu nữ từ đâu chạy đến, nhìn Trần Phong mà hỏi:



"Ai đây?"



"Đây là...là..là một cái Kim nhân ta vừa tạo ra."



Tuyết Lan đáp, mà lúc này làn da Trần Phong cũng dần xuất hiện ánh vàng nhạt, mà khuôn mặt thì tỏa ra ánh vàng kim chói mắt.



"Oa, cậu có thể triệu hồi nguyên tố tinh linh rồi sao? Giỏi thật đấy!"



Cô nàng kia chọc chọc tay hắn, chỉ cảm thấy Kim nguyên tố nồng nặc bèn cười nói:



"Mình cứ tưởng cậu sẽ triệu hồi thủy hệ chứ, sao lại là Kim hệ vậy?"



"Mình cũng muốn thử thôi, ai ngờ lại được. May thật đấy. À mà mình có chút chuyện, gặp cậu sau nhé?"



Nói rồi cô nàng niệm phép, hóa ra một dòng nước cuốn bản tân đi. Còn Trần Phong thì chạy theo, tốc độ chỉ có hơn chứ không kém.



"Vừa rồi nguy hiểm thật."



Trần Phong vuốt mồ hôi trên trán. May mà hắn kịp thời truyền âm cho Tuyết Lan để phối hợp hành động, nếu không đã bị lộ mất rồi.



Bọn họ đi một lú thì đến thư viện. Nơi đây càng đông người, trong đó có không ít người tài ba. Bởi vậy Trần Phong cùng Tuyết Lan phải cố gắng giả bộ hết cỡ thì mới vượt qua được.



"Mọi người nghe nói gì không? Trần Mạnh Dũng, người đứng hạng một trăm trong bảng đã lên đường đến thành Nghi An rồi."



"Thật sự? Anh ấy đã là Ma pháp sư nghiệp dư cấp năm, từng đánh bại ba tên Khai Huyệt đỉnh cao!"



"Tên kia xong rồi, bởi có mấy người nữa cũng tìm đến tên Trần Phong kia, họ thứ hạng còn cao hơn Trần Mạnh Dũng!"



"Cho chết, cái tội dám ở bên tiểu thánh nữ của chúng ta!"



Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, xem ra mình vào nhầm đầm rồng hang hổ rồi!



Tuyết Lan nghe bọn kia bàn vậy thì cũng sợ hãi, lập tức đi nhanh hơn, đột nhiên va phải một tên thanh niên.



"Tuyết Lan, em không cần phải bày tỏ tình cảm rõ ràng như vậy đâu."



Người nọ là một gã thanh niên béo phệ, mắt híp, tay cầm một cây pháp trượng. Bộ ma pháp bào người khác mặc thì rộng thùng thình, còn với gã thì hơi quá chật, nhìn những đường chỉ căng cứng sắp đứt mà thấy tội.



Tuyết Lan gặp gã thì ngây người, tựa như bị thôi miên, chỉ biết cúi đầu im lặng. Nhờ thế mà tên kia chậm rãi bước lên, tay phải khẽ vuốt lọn tóc bên trái cô nàng, lại vuốt cái cằm thon gọn, cười khanh khách:



"Thật ngoan...."



Gã còn đang cười thì Trần Phong đã lao lên, một nắm đấm như trời giáng nện vào mặt gã, đem quả cầu thịt gần trăm cân này nện bay.



"Mẹ nó, dám làm trò trước mặt ta??"



Hết chương 215



Xin lỗi mấy anh em, nhưng mọi người cảm thấy NTR có hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK