Cách quảng trường trung tâm không xa lắm có một nhà hàng với kiến trúc đầy cảm giác nghệ thuật. Là một trong chuỗi các cửa hàng được một hiệp hội cấp cao nào đó mở ra. Hoàn cảnh không tồi, chung quanh cực kỳ an tĩnh.
Trong nhà hàng, những tiếng xì xào nhỏ bé và vụn vặt gối lên nhau, truyền tới từng đợt. Chén đĩa lưu ly va chạm gian phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tại một bàn ăn cạnh cửa sổ, Dung Ly một tay cầm tách cà phê, một tay lật xem tài liệu. Sau khi lật tới trang cuối thì ngẩng đầu, nhìn thiếu niên đối diện một lần từ trên xuống dưới
: "Làm không tệ."
: "Anh quá khen." Ôn Mặc hồn nhiên tươi cười: "Chẳng qua em tới đây sớm hơn anh một chút, cũng quen biết kha khá người nên việc tìm mấy thông tin này cũng không khó lắm."
Dung Ly lắc đầu: "Không quá lời đâu. Những thông tin này đối với việc làm ăn sắp tới của anh thật sự có giá trị."
Dung Ly bản chất là thương nhân, co được dãn được. Dù hoàn cảnh sinh tồn có thay đổi vẫn có thể dựa vào mọi cách mà làm giàu. Sau khi rời khỏi phó bản thứ hai đã tích được lượng điểm kha khá, anh liền lập tức lập ra kế hoạch kinh doanh. Dùng thông tin liên quan đến hai phó bản trước bán đi, lấy được một số điểm lớn đem đi đầu tư vào các công hội có tiềm năng hoặc những nơi kinh doanh phát triển tốt. Lại dùng tin tình báo lấy được từ hiệp hội, nắm chặt thời gian đầu tư vào những cái lớn hơn khác. Cuối cùng là dùng một phần lợi tức kiếm được từ khoản đầu tư đó để thành lập một phòng làm việc nhỏ, tuyển dụng những người có ngành nghề tương đương.
Văn phòng nhỏ của Dung Ly nằm gần nơi chọn phó bản, mua đứt từ vài ngày trước. Hiện tại đã hoạt động tương đối ổn định.
Nghĩ đến số tài sản trong tay chỉ cần thêm những thông tin này, một thời gian nữa có thể gấp hai, ba lần, ý cười nơi khóe mắt Dung Ly càng thêm gia tăng.
Anh thả lỏng tinh thần, đặt tài liệu sang một bên. Thuận miệng hỏi: "Gần đây thư ký Kinh làm anh cảm thấy hơi kỳ quái. Mỗi lần đều dồn công việc vào làm rồi tan ca sớm để lén lút đi đâu đó. Cậu có biết gì không?"
: "Anh Kinh không nói gì với em cả." Ôn Mặc chống má suy tư, thấp giọng lẩm bẩm: "Hay là anh ấy đơn thương độc mã đi tìm Linh Uyên báo thù?"
: "Không phải, theo tình báo anh nhận được thì Linh Uyên gần đây không vào phó bản. Cũng không ai biết y đang trốn nơi nào, làm gì." Dung Ly sửa sang lại suy nghĩ, lại tiếp
: "Mặc dù thư ký Kinh từ trước tới nay đều rất hay ghi thù." Dung Ly than nhẹ một tiếng, biểu tình trở nên nghiêm túc: "Cơ mà theo anh quan sát thì không giống đi báo thù lắm."
: "Chắc không phải anh Kinh trốn đi ăn máng khác rồi chứ?" Thiếu niên cười một tiếng.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến động tĩnh nhỏ, ánh mắt nhạy bén của Dung Ly bắt được một bóng người tóc trắng dài lướt qua bên ngoài cửa kính. Bên cạnh còn có một người quen mắt song song đạp bước. Ôn mặc đối diện cũng bất động thanh sắc mà nhìn theo tầm mắt anh.
Vừa nhìn, biểu tình thiếu niên liền biến hóa rất nhỏ.
Cách đó không xa bên ngoài cửa kính, anh Kinh của cậu đang xun xoe hộ tống một người đàn ông tóc trắng lạ mặt.
_
Micae cà nhắc bước đi, thỉnh thoảng có chút không quá thích ứng vươn tay chỉnh lại phần ống tay loe đầy khoa trương của áo sơ mi trắng trên người.
Loại trang phục kiểu quý tộc Tây Âu này là do hộ lý của gã cưỡng ép mua. Chưa kể tóc tai và râu trên mặt cũng bị vị hộ lý mới thuê kia sửa sang lại một lần. Hiện tại, trông Micae thật sự giống một người chơi cao cấp giàu có, nếu không nhìn tới phần chân bị tật kia.
Không biết vị hộ lý này từ đâu lòi ra. Chẳng qua trong lúc tuyệt vọng muốn tự tử, Micae cảm thấy trước khi chết nên sống thoải mái một chút. Vì vậy trong lúc ấm đầu bèn lấy toàn bộ số điểm ít ỏi gom góp được từ việc làm công nặng nhọc đến thuê người này chăm sóc, hỗ trợ mình. Hợp đồng đảm bảo hộ lý sẽ giữ cho gã no ấm tới chết, cũng sẽ giúp gã chuẩn bị tang lễ đầy đủ cuối đời.
Micae mấy ngày nay đều trơ mắt nhìn hắn khăn túi tới căn phòng thuê ọp ẹp của mình cọ ăn cọ uống mà lâm vào tự hoài nghi bản thân. Sau đó tới hôm nay, hộ lý tên Kinh Thế kia dùng hai phần ba số điểm Micae cho ép gã đi mua quần áo, sửa sang lại mặt mũi tóc tai một lần. Nửa tiếng trước lại tiêu nốt vài ba điểm ít ỏi cuối cùng của gã mua hai phần bánh kẹp vừa đi vừa ăn.
Micae nhìn giao diện điểm trống rỗng, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Hai tên ngốc đứng bên vệ đường gặm bánh.
Chẳng biết từ khi nào, bên cạnh Micae xuất hiện một bé gái tầm mười tuổi mặc váy trắng. Theo sau đi tới còn có một bà lão tóc bạc chống gậy, gương mặt già nua tràn ngập nghiêm khắc.
Cô bé ngẩng đầu nhìn chằm chằm bánh trong tay Micae, dáng vẻ cực kỳ thèm thuồng.
Micae theo bản năng đưa bánh tới, cô bé cũng dang tay muốn nhận lấy, lại bị bà lão trở tay kéo về sau.
: "Sao cháu lại ăn đồ người lạ đưa? Nhỡ gã tẩm thuốc mê rồi bắt cóc thì sao?"
Nghe vậy, Micae chỉ có thể thu bánh về, bình tĩnh ăn kỳ hết.
Ba lão thấy cháu gái liên tục vùng vẫy thì không vui, giận chó đánh mèo chê gã không biết ý: "Ăn gì mà ăn sạch bách, nỡ lòng nào để trẻ con nó nhìn thèm thuồng."
Micae: "..."
Kinh Thế bên cạnh nghiêng đầu: "Phụ huynh phải thế nào mới để con trẻ nhìn chằm chằm vào mồm người ta mà thèm thuồng chứ."
Bà lão: "..."
Những lời này đã thành công chọc giận bà lão. Sau đó, bà ấy đã tọng vào họng Kinh Thế và Micae những lời chua chát hoặc cực kỳ chua chát. Còn nói cái gì mà một lũ lông bông đầu đường xó chợ, nghèo rớt mùng tơi, không có chí tiến thủ.
Nghe chửi đến đoạn này, khóe mắt đuôi lông mày của Kinh Thế đột nhiên nhộn nhạo đầy hưng phấn. Hắn đưa tay giật áo Micae: "Nào, mau lặp lại theo tôi."
Nói rồi, hắn nhìn thẳng bà lão, thanh âm tràn ngập kiên định: "Bây giờ sếp tôi có thể hai bàn tay trắng, nhưng tôi tin dưới sự hỗ trợ của tôi, sếp chắc chắn sẽ đổi đời!"
: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Đừng khinh thiếu niên nghèo!"
Micae mí mắt run rẩy, chỉ có thể kiên cường lặp lại câu cuối đã là cực hạn: "Đừng... đừng khinh thiếu niên nghèo!"
Dung Ly và Ôn Mặc đang theo dõi lâm vào trầm tư quỷ dị.
Cô bé nhìn hai người, không hiểu sao sợ hãi khóc òa lên. Bà lão vội vàng lôi đứa nhỏ lại, bảo trì một cái khoảng cách quỷ dị với họ. Tiếp theo liền rút cây kéo ra cắt sau gáy cô bé vài nhát, cả người nó lập tức lạch cạch rũ xuống, đôi mắt vô hồn. Ngươi xung quanh cũng trong nháy mắt hoảng thần, nhận ra nó chỉ là một con rối. Một con rối có tính người.
Cũng phải, trong thế giới Vực Thẳm, làm gì có trẻ em bình thường như vậy tồn tại.
Bà lão lẩm bẩm xui xẻo rồi cúi người xách con rối lên, quay người cất bước rời khỏi. Trước khi đi còn mắng lại
: "Một lũ điên!"
Trong nhà hàng.
Ôn Mặc trầm mặc một chút, theo bản năng ngồi thẳng thân mình: "Hình như là người quen của chúng ta."
Dung Ly híp mắt: "Là người quen của cậu."
Thiếu niên dùng thực đơn trên bàn che mặt, từ chối nhận người quen.
Dung Ly bất động thần sắc thu hồi dư quang. Anh thu dọn đồ đạc xong liền đứng dậy thanh toán rồi rời khỏi nhà hàng. Ôn Mặc cũng nhanh chóng đuổi theo sau đến chỗ Kinh Thế và Micae đang đứng.
Kinh Thế ăn nốt miếng bánh cuối cùng, vứt giấy gói vào thùng rác. Vừa quay người liền thấy được gương mặt âm trầm của ông sếp nhà mình.
: "Hóa ra gần đây thư ký Kinh của chúng ta bận rộn là do đi phục vụ sếp mới nha~"
Micae: "..." Tui được phục vụ ấy hả? Khi nào thế?
Kinh Thế bỏ ngoài tai lời nói mát của Dung Ly, tỏ vẻ cực kỳ ngoan đi tới giải thích
: "Dung tổng, anh hiểu lầm rồi. Tôi đây là do thấy anh ta quá đáng thương, vậy nên muốn chia sẻ cho anh ấy chút tình yêu của thế giới."
: "Tinh yêu cơ đấy. Thư ký Kinh của chúng ta đúng là người tốt." Ánh mắt Dung Ly ý vị thâm trường, trái lương tâm khích lệ.
Ôn Mặc và Dung Ly cũng đã nhận ra thân phận của Micae. Thiếu niên tóc hồng kìm lòng không đặng muốn khuyên thêm một câu
: "Anh Kinh... Người này..."
: "Anh biết mình đang làm gì, đừng lo." Kinh Thế ngắt lời, thong dong ứng đối: "Đã là người lọt vào mắt anh thì không có ai là yếu kém cả."
Kinh Thế hùng hùng hổ hổ nói: "Cậu chưa từng thấy qua thôi. Chứ mô típ này phổ biến lắm. Nam chính rơi vào thảm cảnh, bị người đời khinh rẻ. Sau khi vượt qua bao gian truân vất vả, tôi luyện mạnh lên rồi quay lại vả mặt."
Ôn Mặc một lời khó nói hết.
Kinh Thế tiếp tục cảm khái: "Rồi mai đây, thế giới u ám đột nhiên sáng ngời. Hãy chờ xem, tuyệt đối anh ta sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ."
Dung Ly nhìn Kinh Thế, khuôn mặt lộ vẻ khó tả: "...Cậu vui vẻ là được."
Ôn Mặc nghẹn họng. Chỉ đành ngoan ngoãn đứng im một bên và ngậm miệng lại, để cho anh Kinh của cậu ta tiếp tục tận tình mà mặc sức tưởng tượng. Micae thì vẫn luôn hướng về phía này, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu ra sao.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dung Ly liền vẫy tay bắt một chiếc xe ngựa ở gần đó lại. Đoạn quay đầu nhìn Kinh Thế
: "Vực Thẳm yêu cầu mỗi tháng cần tiếng vào ba lần. Tôi và Ôn Mặc định qua chỗ các phó bản xem để chọn rồi chuẩn bị trước. Thư ký Kinh đi cùng không?"
: "Tôi không có điểm đâu." Kinh Thế cười cười nhìn xe ngựa, tâm bình khí hòa mà đáp lại: "Hai người cứ đi trước, lát tôi sẽ đi bộ sang sau. Khoảng cách cũng không xa lắm."
Dung Ly biết có cho điểm người này cũng không lấy, bèn kín đáo phê bình hắn. Kinh Thế sợ bị mắng liền nhanh chóng lảng qua chuyện khác
: "Micae, anh còn thiếu bao nhiêu phó bản tiêu chuẩn tháng này?"
Micae cúi đầu, tận lực điều chỉnh hơi thở biến hóa: "Ba cái."
Ôn Mặc kinh ngạc: "Hiện tại đã là cuối tháng, anh sẽ bị cưỡng ép vào phó bản bất kỳ đấy. Nếu bị chọn trúng cấp S thì cực kỳ nguy hiểm." Ngẫm lại hoàn cảnh của Micae, cậu cũng không tiện nói tiếp.
: "Cùng lắm thì chết thôi, kẻ tàn phế như tôi có sống cũng vô dụng." Micae chỉ Kinh Thế, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Dẫu sao tôi cũng thuê người chuẩn bị sẵn tang lễ cho mình rồi."
Dung Ly nhìn gã, trong ánh mắt nhiều vài phần suy nghĩ sâu xa. Ôn Mặc thoáng suy xét một chút, vẫn chưa đưa ra dị nghị. Hai người lên xe ngựa rồi rời đi trước.
Kinh Thế nhìn sang người tóc trắng: "Cứ qua xem một chút đi, có bị cưỡng ép chọn phó bản cũng không bỡ ngỡ."
Micae thu lại tâm tư, gật gật đầu rồi đưa tay cho hắn. Kinh Thế dắt Micae đi bộ song song trên đường. Lực tay của hắn vững vàng điều chỉnh đỡ người bên cạnh có thể cất bước dễ dàng, cho Micae một loại cảm giác giống như cơ thể gã vẫn hoàn toàn lành lặn.
Micae quan sát người bên cạnh trong im lặng.
Hộ lý mới thuê được này, cũng rất có ý tứ.
_
Hai người dùng tốc độ chậm rì rì đi tới nơi chọn phó bản. Đứng trước một loạt màn hình đủ mọi màu sắc, vẻ mặt Micae thoáng qua chút hoài niệm, rồi lại buồn bực mà cúi đầu.
Kinh Thế thấy tâm trạng gã không tốt thì tiến lên vỗ vai định an ủi sếp mới vài câu. Nào ngờ vừa liếc mắt liền bị trấn trụ tại chỗ.
Cách không xa chỗ hai người đang đứng có một cái áo hoa màu tím sậm vô cùng rêu rao. Lại phối cùng bốt cao cổ cùng một đầu tóc dài buộc đuôi ngựa tràn ngập cảm giác quỷ dị. Người xung quanh cũng vì cay mắt mà cúi đầu một loạt, không dám nhìn thẳng.
Một sự ô nhiễm thị giác bủa vây con mắt, Kinh Thế nhận ra đó là người hắn tìm kiếm bấy lâu. Micae cũng nhận ra Linh Uyên, biểu tình tương đối lạnh lùng. Trông qua như hai người đã từng quen biết.
_
Linh Uyên vừa đến nơi chọn phó bản, tính toán tìm một cái cao cấp vào chơi chơi. Giữa lúc đang phân vân nên chọn cái nào, một cảm giác lãnh lẽo từ phía sau tràn tới khiến y phải ngoái nhìn.
Phản chiếu trong đôi mắt là dáng vẻ Kinh Thế đang lộ ra tươi cười quỷ dị, quanh thân không ngừng phóng thích khí lạnh.
Linh Uyên rùng mình, nhưng chỉ vài giây sau đã ổn định trạng thái. Y hai tay ôm lấy mình tự hỏi xem đây là người nào mà y từng đắc tội. Mắt thấy người nọ đang dần mất kiên nhẫn, chỉ có thể thẹn thùng lên tiếng trước
: "Cậu là... cái gì nhỉ? Xin lỗi, người thù hằn với tôi hơi bị nhiều quá, thỉnh thoảng lại quên ha ha."
: "Linh Uyên!!!" Kinh Thế phẫn nộ giậm chân.
: "Ơi ~" Linh Uyên lắc lư.
: "A, nhớ ra rồi." Chỉ thấy y thẹn thùng lấy hai tay che mặt.
: "Ôi chao~ Là cục cưng Kinh Thế nè." Tâm tình Linh Uyên giấu kín sau vẻ đẹp của nụ cười: "Biết ngay là cưng thầm thương trộm nhớ tôi mà, còn theo đuổi tới tận đây nữa."
Kinh Thế hoàn toàn bị chọc giận, hít sâu một hơi vọt đi lên. Linh Uyên ngao một tiếng, quay đầu liền chạy. Hai người đuổi nhau quanh khu phó bản cao cấp, động tĩnh kinh thiên động địa khiến vô số người chơi khác sôi nổi nhìn qua.
Chạy một vòng quay về vị trí cũ, nắm đấm của Kinh Thế chỉ còn chút nữa là có thể thân thiện thơm mặt Linh Uyên, lại bị thứ gì trói buộc dừng lại giữa không trung.
[ Không cho phép người chơi tàn sát lẫn nhau ở thế giới Vực Thẳm ]
Sau âm thanh của hệ thống, Kinh Thế bị quy tắc trói buộc chỉ có thể không cam lòng tạm dừng động tác. Linh Uyên tranh thủ thời cơ, lợi dụng góc độ xảo quyệt bắt được hai tay Kinh Thế bẻ ra sau, hoàn toàn khống chế thanh niên.
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác bất lực. Kinh Thế rốt cuộc chống đỡ không được, chỉ có thể tức muốn hộc máu dừng lại. Thanh niên yên lặng rũ mắt, tủi thân mím chặt môi.
Linh Uyên nhìn người đối diện, trái tim cũng hơi gợn sóng. Ngón tay trong lức vô thức liền câu lấy cổ tay đối phương: "Cưng cũng không thể thù dai như thế chứ?"
Kinh Thế trợn mắt, mặc kệ quy tắc đá một chân qua. Linh Uyên theo bản năng lùi về sau tránh đi, lại vô tình dẫm hụt vào phần đá cẩm thạch khác với những chỗ còn lại.
Dưới chân Linh Uyên trượt một cái. Kinh Thế đang bị y giữ tay cũng ngã về sau.
Micae khó khăn di chuyển tới gần hai người, ý muốn khuyên bảo đôi ba câu đừng gây hỗn loạn. Không ngờ tới lại bị hai người kia ngã tới xô thành một đám. Trong ánh mắt kinh ngạc hốt hoảng của người chung quanh, đổ thẳng về một màn hình màu xanh thẫm ngay cạnh đó.
Mặt đất dưới chân đột nhiên bắt đầu kịch liệt lay động. Trong phút chốc thế giới lâm vào một mảnh hắc ám, một trận trời đất quay cuồng sau sấm rền vang dội đất trời.
Toàn bộ quá trình ước chừng giằng co mười mấy giây. Trò chơi nhận đủ lượng người liền lập tức triển khai truyền tống. Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở
[ Chào mừng đến phó bản cấp S: Khúc bi ca của biển ]
_