Trước ánh mắt kia của cô khiến anh có chút chột dạ, nhưng chưa để anh giải thích thì bỗng nhiên Hạ Linh òa lên khóc.
Minh Hoàng ngây ngốc tại chỗ mất mấy giây, bỗng dưng cô khóc khiến anh hốt hoảng không thôi, vội vàng lên tiếng dỗ dành.
- Hạ Linh đừng khóc, cậu … cậu nín đi.
Thế nhưng Hạ Linh chẳng nghe lọt tai chữ nào, cứ thế khóc lớn.
Minh Hoàng luống cuống tay chân không biết làm gì, anh chưa bao giờ dỗ ai thì làm sao biết phải làm thế nào cô mới ngừng.
Đang trong tình thế lưỡng nan, thì lại thêm một tiếng sấm và một vệt sét xẹt ngang qua. Hạ Linh bị tiếng sấm dọa vội vàng nhào vào người Minh Hoàng ôm lấy cổ anh rồi tiếp tục khóc.
Anh nãy giờ đều bị cô đột ngột tiến công khiến không cách nào đỡ. Anh muốn đẩy cô ra nhưng không có cách nào kéo được, càng kéo cô lại càng ôm chặt cô anh, sau đó còn ăn vạ khóc to hơn.
Minh Hoàng cũng hết cách mặc kệ cô ôm mình. Hạ Linh gác cằm lên vai anh, tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi tèm lem dính hết lên vai áo của anh.
Một lúc sau, mưa cũng gần tạnh, tiếng khóc của Hạ Linh cũng nhỏ dần, mắt cô nhắm tịt rơi vào giấc ngủ.
Minh Hoàng thấy vậy liền vội vàng kéo cánh tay đang ôm cổ mình ra, thế nhưng cô ôm rất chặt, dù đã ngủ rồi mà vẫn chẳng thả lỏng tí nào.
Thế nhưng tình cảnh hiện tại quá mức thân mật, khiến anh cảm thấy kì quái, nên mặc kệ một mực gỡ tay cô ra.
Minh Hoàng dừng sức một lúc, cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay của cô. Anh đỡ cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lại đoàng hoàng cho cô, sau đó mới rời đi lần nữa.
Buổi tối hôm nay đã tốn quá nhiều sức để vật lộn với cô gái này. Thế nhưng lại chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào, lòng anh hiện tại xôn xao lung tung, mấy cảm xúc kì lạ cứ liên tục xảy ra, anh bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Đây lần đầu tiên anh rơi vào trường hợp thế này, thật quá sức đau đầu, một bài toán khó cũng chưa bao giờ khiến anh chật vật như hiện tại.
Sau đêm nay, dường như trong anh chuyển biến một loại cảm xúc quá mức khác thường.vsk
…
Lại một ngày mới bắt đầu, ánh sáng chiếu qua ngọn cây lấp ló vài tia nắng xuyên vào nhà.
Trên chiếc giường màu xám trông có vẻ lộn xộn, cô gái nào đó vẫn còn say giấc nồng. Bỗng tiếng chuông vang lên, Hạ Linh bị âm thanh này quấy rầy, không cách nào ngủ được, đành cố gắng nhấc mi mắt đón ánh mặt trời.
Cảm nhận đầu tiên sau khi thức dậy chính là vô cùng đau đầu, chiếc đầu nặng trĩu, như muốn nổ tung ra. Đây là tàn dư của việc uống rượu ngày hôm qua, bản thân cũng biết rượu không tốt, nhưng sau khi trải nghiệm đó, cô đánh giá lại một lần, đâu chỉ không tốt, mà cực kì tệ, đau chết cô rồi.
Nãy giờ cứ mải ôm đầu than vãn mà không phát hiện ra điểm khác thường. Mắt vẫn còn hơi mơ màng, cô đưa tay dụi dụi thêm vài cái mới có thể nhìn rõ khung cảnh trước mắt.
Hạ Linh ngơ ngác khi nhìn xung quanh nơi mình đang ngủ, căn phòng này đâu phải phòng của cô. Cách trang trí, màu sắc hoàn toàn khác biệt, nó đơn giản hơn căn phòng hoa hòe của cô.
Hạ Linh nhíu mày nghi vấn, cô hiện tại đang ở đâu thế này? Rốt cuộc hôm qua sau khi say thì xảy ra chuyện gì, rồi tại sao cô lại ở đây?
Có chút nghi ngờ, phải chăng mình vẫn đang ngủ, đây là mơ chăng? Hạ Linh táng đầu thêm vài phát cho tỉnh táo hơn, không phải mơ, cảm giác rất thực. Cô tò mò bước xuống giường đi xung quanh xem xét.
Đến trước một chiếc bàn nho nhỏ ngay cạnh cửa sổ, nơi đây đặt vài quyển sách cùng một vài khung hình. Hạ Linh tò mò đến gần cầm lên xem thử, trong hình là một cậu bé và một người phụ nữ trẻ khoảng chừng ba mươi.
Hạ Linh nhìn chằm chằm cậu bé trong ảnh, thật quen mắt, người này…
Đang đắm chìn trong suy nghĩ của bản thân thì vang lên tiếng ‘cạch’ cửa phòng mở ra, bước vào là Minh Hoàng.
Hạ Linh nghe thấy tiếng động liền quay người lại, không ngờ người vào vậy mà là Minh Hoàng, vậy suy ra đây là nhà của anh.
Bỗng chốc đầu cô choáng váng trước suy đoán, à chắc không phải suy đoán mà là sự thật này. Không ngờ chỉ một lần uống say mà ngủ hẳn ở nhà crush, có khi đây còn chính là phòng của anh, nhìn cách bày trí này rất có khả năng cao là thế.
Minh Hoàng thấy cô chứ nhìn mình chằm chằm thì tự dưng có hơi chột dạ, lại nhớ tới chuyện tối qua, tai anh có hơi đỏ lên.
Để xoa tan chút ngượng ngùng, anh liền lên tiếng.
- Cậu đang làm gì thế?
Hạ Linh bị câu hỏi của anh làm bừng tỉnh, trên tay vẫn là khung hình kia, nghe anh hỏi thế cô vội vàng đặt nó lại vị trí cũ, sau đó xấu hổ lên tiếng.
- À không có gì.
Nói xong cô len lén nhìn anh, rõ ràng vừa nãy còn thẳng thừng nhìn chằm chằm, thế mà 2 giây sau liền đổi cách thức. Tất cả cũng chỉ là sợ hình tượng của bản thân trước mắt crush bị suy giảm, ngỡ đâu anh thấy cô chưa gì đã tự tiện xem đồ của anh thì không tốt chút nào.
Nhưng Minh Hoàng đâu có để ý đến mấy thứ đó, thấy Hạ Linh như thế anh cũng không hỏi thêm, mà chuyển chủ đề.
- Cậu đói chưa, tôi có nấu cháo rồi.
Hạ Linh nghe thế liền ngại ngùng gật đầu, theo anh xuống nhà bếp ăn sáng.
Cả hai ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, anh nấu cháo thịt rất ngon, Hạ Linh ăn vô cùng ngon miệng. Chỉ là trước mặt anh thì vẫn còn chút bẽn lẽn.
Ngại ngùng là thế, nhưng cô vẫn phải lên tiếng hỏi anh vài câu.
- Đây là nhà cậu sao?
Tuy là câu hỏi hơi kì lạ, nhưng cô muốn chắc chắn một chút.
Minh Hoàng khó hiểu trước câu hỏi này, đến giờ mà cô vẫn cho rằng đây không phải nhà anh, nhưng anh cũng không biểu thị gì, chỉ gật đầu nhẹ xác nhận.
Thấy anh gật đầu, cô lại có chút tò mò hỏi tiếp.
- Thế cậu ở một mình à?
Cô hỏi câu này là có ly do nhá, tại từ lúc dậy tới giờ cũng chỉ có anh và cô.
Minh Hoàng ăn một thìa cháo, nghe cô hỏi thì dừng lại đôi chút lên tiếng đáp.
- Tôi sống cùng ba mẹ, chỉ là hai người họ thường xuyên ở nước ngoài, nên cũng có thể coi là ở một mình.
Hạ Linh gật đầu đã hiểu, quay lại suy nghĩ nãy giờ cô không nhớ ra tối qua đã xảy ra chuyện gì, nên đành hỏi anh.
- Sao tôi lại ngủ ở nhà cậu thế?
Minh Hoàng nghe thế thì ánh mắt có chút ngạc nhiên nhìn cô vài giây, anh không nghĩ cô lại hỏi thế. Từ lúc thức dậy không thấy cô đá động gì đến chuyện này, anh còn tưởng rằng cô nhớ hết.
Minh Hoàng cũng thẳng thắn kể lại việc gặp cô, rồi vì sao lại đưa cô về đây.
- Hôm qua gặp cậu ở quán rượu, nên tiện thể đưa về, về đến nhà cậu, cậu lại nói không có chìa khóa, nên không có cách nào vào nhà. Cuối cùng hết cách tôi đưa cậu về đây.
Anh ngừng một lát, sau đó lại bồi thêm một câu.
- À, sau này đừng đến những nơi như thế, rất nguy hiểm. Hơn nữa uống rượu rất không tốt cho cơ thể.
Minh Hoàng giải thích rất ngắn gọn, nhưng mà cũng không thể rút ngắn lại sự xấu hổ của cô, vậy mà cô lại ngớ ngẩn đến thế, cố nhớ lại lúc đó, Hạ Linh mơ màng hình như đúng là thế, chỉ là quá sức kì ảo không thực.
Lời dặn dò của anh khiến cô vừa vui vừa có chút luống cuống. Hạ Linh vội vàng lên tiếng giải thích, sợ anh hiểu lầm.
- Thật ra hôm qua là lần đầu tiên mình đến đó, nếu không phải Huyền Anh đòi đi thì mình cũng sẽ không đến những nơi đó. Còn rượu thì mình tuyệt đối không đụng vào nữa, cậu yên tâm.
Vừa nói mà Hạ Linh vừa thầm xin lỗi cô bạn của mình, để cứu vớt chút hình tượng của mình mà đổ lên Huyền Anh, nhưng nghĩ lại thì sự thật cũng không sai biệt lắm. Là do Huyền Anh rủ cô đi mà, còn uống rượu cũng là cô ấy dụ dỗ, chỉ là bản thân cô cũng do tò mò nữa.
Minh Hoàng nghe thế, cũng chỉ gật đầu, nhìn cô vội vàng giải thích trông cũng khá thú vị.
Hạ Linh thấy anh không nói gì thì cũng im lặng, cô bắt đầu suy nghĩ về hôm qua.
Hôm qua ba mẹ cô về quê nội chơi, thế nên cô mới dám cùng Huyền Anh đi chơi đấy, không ngờ uống say luôn. Mà cô nào đem chìa khóa bởi vì nhà cô có chỗ để chìa khóa bí mật, nhà không có ai thì cô vẫn có thể vào nhà. Chỉ là hôm qua say quá còn biết gì đâu.
Nghĩ qua nghĩ lại, Hạ Linh liền thấy vấn đề, cô say đến không nhớ gì vậy liệu có làm ra mấy chuyện vớ vẩn không trời. Cô chưa bao giờ say nên cũng không biết bản thân khi say sẽ thế nào. Nếu mà say xong rồi làm ra mấy cái việc điên khùng, mất hình tượng thì cô xấu hổ chết mất, đã thế người chứng kiến còn là Minh Hoàng.
Hạ Linh dè dặt lên tiếng hỏi.
- À vậy hôm qua tôi có làm ra việc gì kì lạ không?