Tối qua ngủ ngon không?
Anh hỏi vậy là có ý gì? Là quan tâm cô hay sao? Hay là tất cả chuyện tối qua xảy ra không phải là do cô nằm mơ? Hàn Vi cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh bất chợt, cô đưa nĩa lên bỏ miếng bít tết vào miệng.
"Ngủ.. rất ngon!....Anh thì sao?!"
Hàn Vi ngập ngừng, da mặt trắng mịn bỗng chốc đỏ lựng lên. Cô đưa dao nĩa cắt nhanh miếng thịt bò trên dĩa, tay thoăn thoắt dồn đầy thức ăn vào miệng, hết miếng này đến miếng khác, làm cho hai cái má căng phồng lên. Cô ngại ngùng đến luống cuống, cắm mặt vào bàn ăn để xua tan đi biểu cảm đang mất tự nhiên của mình.
"Không tồi..!"
Mặc Đình Khâm nâng tách cà phê nóng bên tay, hớp một ngụm. Anh khẽ đưa mắt nhìn về phía cô, bộ dạng lóng ngóng cố gắng che đậy cảm xúc thật là đáng yêu. Hai má căng tròn vì chứa thức ăn quá nhiều của cô làm anh liên tưởng đến hình ảnh một chú thỏ trắng đang cố nhai hết đống củ quả trong hang mình. Mặc Đình Khâm cười thầm, ánh nhìn lướt xuống đôi môi đỏ mọng hơi bóng lên đó, có chút bị dụ hoặc. Đó thật là cực phẩm, rất mềm và ngọt...
Không tồi? Ý anh là nói về giấc ngủ hay nụ hôn đó? Hay là cả hai..? Hàn Vi thấy cổ họng mình đau điếng, lấy tay vuốt vuốt trước ngực, phát ra vài tiếng ho sặc sụa.
Mặc Đình Khâm đẩy cốc nước lên trước mặt cô. Hàn Vi vội vàng cầm lấy, uống lấy uống để đến phân nửa mới xuôi xuôi được chút ít, vẫn cố gắng vỗ vỗ lồng ngực đang nhói lên của mình.
"Tôi đâu có giành ăn với em??" Mặc Đình Khâm mau chóng trở về vẻ lạnh lùng bất cần như mọi khi, vừa rồi đáy mắt anh ánh lên tia lo lắng. Bàn tay đã đưa về phía cô rồi nắm chặt mà thu lại.
Vừa rồi mải nghĩ nên cô bị mắc nghẹn, thật xấu hổ. Hàn Vi rút vài tờ khăn giấy ăn trên bàn, lau nhanh qua miệng mình rồi ngồi ngay ngắn lại. Cô vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng hai bàn tay lo lắng mà nắm chặt vào đầu gối đang khuất dưới bàn, không biết phải mở lời thế nào...
"Hôm qua! À, mặc dù cũng đã trễ nhưng...Chúc anh sinh thần vui vẻ! Em cũng đã mang mì trường thọ tự tay mình làm đến Mặc Thị, có việc nên em phải đi ngay, không thể đích thân đưa tận tay anh...!"
Nhưng chắc anh cũng không cần cô phải đưa tận tay, gặp tận mặt! Nói không chừng lỡ như cô lên đến đó, lại gặp chuyện không muốn thấy như cảnh tượng lần trước thì..... Vẫn là như thế tốt hơn. Còn món quà hôm qua để lại trên băng ghế công viên, xem như là chưa từng có đi, dù gì chút quà mọn nhỏ nhặt đó, chắc gì anh đã để ý tới!
Ánh mắt Mặc Đình Khâm thoáng lay động, nhưng nhanh chóng phục về như cũ. Anh nhìn về phía gương mặt đang cúi gằm xuống bàn rầu rĩ, nhớ lại bóng dáng hôm qua đã bắt gặp, có chút dịu dàng len lỏi.
"Mì tôi đã ăn hết rồi! Không tệ!"
Hàn Vi hướng mắt về phía người vừa nói câu nói đó, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào đến xúc động. Bóng lưng thẳng tắp đó đứng dậy, bước lên cầu thang, cô nhìn theo vóc dáng hoàn hảo đó, lấy hai tay ôm mặt mình, cảm nhận da mặt nóng bừng bừng.
Đã ăn hết rồi? Đối với người hay nói lời phũ phàng như anh, đây chắc hẳn là một lời khen! Lại còn đã ăn hết, Hàn Vi thấy tim mình như tan chảy, niềm vui sướng chạy rân rân khắp người, không thể kìm được khoé miệng đang cong lên đến rạng rỡ.
...----------------...
Mặc Đình Khâm kéo ngăn tủ bàn làm việc, lấy chiếc hộp gỗ ra. Bên trong, ngoài tấm ảnh và sợi dây chuyền còn có thêm một vật nữa, đó là chiếc hộp nhung nhỏ màu đen tuyền.
Anh mở nó ra, cầm chiếc ghim cài lên mà ngắm nghía, ngón tay vô thức lướt lên dấu khắc hình cỏ bốn lá in chìm.
Mặc Đình Khâm trầm tư một lúc, tâm trí anh nhớ về một hình ảnh trong kí ức, nó vẫn còn rất rõ ràng. Dù đã qua lâu như thế, nhưng anh vẫn có thể lục lại nó, tưởng chừng như vừa mới hôm qua.
Có một người con gái từng ví anh là cỏ bốn lá. Lúc đó, còn xem đó là kí hiệu riêng dành cho anh. Cô ấy luôn vẽ lên mọi món đồ riêng của anh như cốc nước, dấu sách, bìa vở, bàn, ghế,... như một sự đánh dấu đặc biệt.
Lúc đầu, anh không biết cỏ bốn lá có nghĩa là gì. Có một hôm, vì quá tò mò nên anh đành phải hỏi thẳng người con gái đó. Vốn dĩ mọi lần, cô ấy đều ngại ngùng mà lảng tránh, nhưng lần này lại hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh:
"Cỏ bốn lá đem lại may mắn cho những ai tình cờ tìm thấy chúng. Ngoài ra, mỗi lá cũng được tin là đại diện cho một thứ: lá đầu tiên đại diện cho niềm tin, lá thứ hai là sự hy vọng, lá thứ ba đại diện cho tình yêu và lá thứ tư là sự may mắn!"
"Trong mắt em, anh cũng giống như vậy! Vô tình tìm thấy anh là may mắn của em! Là niềm tin, là hy vọng, là tình yêu của em!"
Mặc Đình Khâm nắm chặt lấy chiếc ghim đó trong tay. Anh vẫn còn nhớ như in khuôn mặt của cô gái đó. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp chiều tà, những tia nắng vàng chiếu rọi lên nét mặt tinh khôi mang dáng vẻ bướng bỉnh và đầy tự tin, rạng rỡ mà đứng trước mặt anh. Từng câu từng chữ, từng biểu cảm,... mọi thứ đều được khắc sâu vào trái tim anh, không thể nào quên.
Đối với anh, chưa từng có cô gái nào xinh đẹp sánh bằng cô ấy. Thật ra, vào khoảnh khắc đó, cô cũng chính là chiếc cỏ bốn lá dành riêng cho anh, may mắn khi anh tìm thấy được, là niềm tin, là hi vọng, là tình yêu và còn là cả cuộc đời anh!
Anh hỏi vậy là có ý gì? Là quan tâm cô hay sao? Hay là tất cả chuyện tối qua xảy ra không phải là do cô nằm mơ? Hàn Vi cảm nhận được nhịp tim mình tăng nhanh bất chợt, cô đưa nĩa lên bỏ miếng bít tết vào miệng.
"Ngủ.. rất ngon!....Anh thì sao?!"
Hàn Vi ngập ngừng, da mặt trắng mịn bỗng chốc đỏ lựng lên. Cô đưa dao nĩa cắt nhanh miếng thịt bò trên dĩa, tay thoăn thoắt dồn đầy thức ăn vào miệng, hết miếng này đến miếng khác, làm cho hai cái má căng phồng lên. Cô ngại ngùng đến luống cuống, cắm mặt vào bàn ăn để xua tan đi biểu cảm đang mất tự nhiên của mình.
"Không tồi..!"
Mặc Đình Khâm nâng tách cà phê nóng bên tay, hớp một ngụm. Anh khẽ đưa mắt nhìn về phía cô, bộ dạng lóng ngóng cố gắng che đậy cảm xúc thật là đáng yêu. Hai má căng tròn vì chứa thức ăn quá nhiều của cô làm anh liên tưởng đến hình ảnh một chú thỏ trắng đang cố nhai hết đống củ quả trong hang mình. Mặc Đình Khâm cười thầm, ánh nhìn lướt xuống đôi môi đỏ mọng hơi bóng lên đó, có chút bị dụ hoặc. Đó thật là cực phẩm, rất mềm và ngọt...
Không tồi? Ý anh là nói về giấc ngủ hay nụ hôn đó? Hay là cả hai..? Hàn Vi thấy cổ họng mình đau điếng, lấy tay vuốt vuốt trước ngực, phát ra vài tiếng ho sặc sụa.
Mặc Đình Khâm đẩy cốc nước lên trước mặt cô. Hàn Vi vội vàng cầm lấy, uống lấy uống để đến phân nửa mới xuôi xuôi được chút ít, vẫn cố gắng vỗ vỗ lồng ngực đang nhói lên của mình.
"Tôi đâu có giành ăn với em??" Mặc Đình Khâm mau chóng trở về vẻ lạnh lùng bất cần như mọi khi, vừa rồi đáy mắt anh ánh lên tia lo lắng. Bàn tay đã đưa về phía cô rồi nắm chặt mà thu lại.
Vừa rồi mải nghĩ nên cô bị mắc nghẹn, thật xấu hổ. Hàn Vi rút vài tờ khăn giấy ăn trên bàn, lau nhanh qua miệng mình rồi ngồi ngay ngắn lại. Cô vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng hai bàn tay lo lắng mà nắm chặt vào đầu gối đang khuất dưới bàn, không biết phải mở lời thế nào...
"Hôm qua! À, mặc dù cũng đã trễ nhưng...Chúc anh sinh thần vui vẻ! Em cũng đã mang mì trường thọ tự tay mình làm đến Mặc Thị, có việc nên em phải đi ngay, không thể đích thân đưa tận tay anh...!"
Nhưng chắc anh cũng không cần cô phải đưa tận tay, gặp tận mặt! Nói không chừng lỡ như cô lên đến đó, lại gặp chuyện không muốn thấy như cảnh tượng lần trước thì..... Vẫn là như thế tốt hơn. Còn món quà hôm qua để lại trên băng ghế công viên, xem như là chưa từng có đi, dù gì chút quà mọn nhỏ nhặt đó, chắc gì anh đã để ý tới!
Ánh mắt Mặc Đình Khâm thoáng lay động, nhưng nhanh chóng phục về như cũ. Anh nhìn về phía gương mặt đang cúi gằm xuống bàn rầu rĩ, nhớ lại bóng dáng hôm qua đã bắt gặp, có chút dịu dàng len lỏi.
"Mì tôi đã ăn hết rồi! Không tệ!"
Hàn Vi hướng mắt về phía người vừa nói câu nói đó, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào đến xúc động. Bóng lưng thẳng tắp đó đứng dậy, bước lên cầu thang, cô nhìn theo vóc dáng hoàn hảo đó, lấy hai tay ôm mặt mình, cảm nhận da mặt nóng bừng bừng.
Đã ăn hết rồi? Đối với người hay nói lời phũ phàng như anh, đây chắc hẳn là một lời khen! Lại còn đã ăn hết, Hàn Vi thấy tim mình như tan chảy, niềm vui sướng chạy rân rân khắp người, không thể kìm được khoé miệng đang cong lên đến rạng rỡ.
...----------------...
Mặc Đình Khâm kéo ngăn tủ bàn làm việc, lấy chiếc hộp gỗ ra. Bên trong, ngoài tấm ảnh và sợi dây chuyền còn có thêm một vật nữa, đó là chiếc hộp nhung nhỏ màu đen tuyền.
Anh mở nó ra, cầm chiếc ghim cài lên mà ngắm nghía, ngón tay vô thức lướt lên dấu khắc hình cỏ bốn lá in chìm.
Mặc Đình Khâm trầm tư một lúc, tâm trí anh nhớ về một hình ảnh trong kí ức, nó vẫn còn rất rõ ràng. Dù đã qua lâu như thế, nhưng anh vẫn có thể lục lại nó, tưởng chừng như vừa mới hôm qua.
Có một người con gái từng ví anh là cỏ bốn lá. Lúc đó, còn xem đó là kí hiệu riêng dành cho anh. Cô ấy luôn vẽ lên mọi món đồ riêng của anh như cốc nước, dấu sách, bìa vở, bàn, ghế,... như một sự đánh dấu đặc biệt.
Lúc đầu, anh không biết cỏ bốn lá có nghĩa là gì. Có một hôm, vì quá tò mò nên anh đành phải hỏi thẳng người con gái đó. Vốn dĩ mọi lần, cô ấy đều ngại ngùng mà lảng tránh, nhưng lần này lại hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh:
"Cỏ bốn lá đem lại may mắn cho những ai tình cờ tìm thấy chúng. Ngoài ra, mỗi lá cũng được tin là đại diện cho một thứ: lá đầu tiên đại diện cho niềm tin, lá thứ hai là sự hy vọng, lá thứ ba đại diện cho tình yêu và lá thứ tư là sự may mắn!"
"Trong mắt em, anh cũng giống như vậy! Vô tình tìm thấy anh là may mắn của em! Là niềm tin, là hy vọng, là tình yêu của em!"
Mặc Đình Khâm nắm chặt lấy chiếc ghim đó trong tay. Anh vẫn còn nhớ như in khuôn mặt của cô gái đó. Dưới ánh hoàng hôn ấm áp chiều tà, những tia nắng vàng chiếu rọi lên nét mặt tinh khôi mang dáng vẻ bướng bỉnh và đầy tự tin, rạng rỡ mà đứng trước mặt anh. Từng câu từng chữ, từng biểu cảm,... mọi thứ đều được khắc sâu vào trái tim anh, không thể nào quên.
Đối với anh, chưa từng có cô gái nào xinh đẹp sánh bằng cô ấy. Thật ra, vào khoảnh khắc đó, cô cũng chính là chiếc cỏ bốn lá dành riêng cho anh, may mắn khi anh tìm thấy được, là niềm tin, là hi vọng, là tình yêu và còn là cả cuộc đời anh!