Trong phòng tiếp khách phía sau được bày trí khá sang trọng, đây là khu vực VIP. Dùng để tiếp những vị khách là thành viên thân thiết của HaVis đối với những mẫu thiết kế xa xỉ và cao cấp khác biệt.
Bộ ghế sofa bằng nhung dài màu xanh navy được đặt giữa. Xung quanh trưng bày một số mẫu váy cầu kì đến từng chi tiệt với sự góp ý của thầy cô- nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu Amber.L.
Nghiên Thế Đàm ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Hàn Vi. Cô rót ra 2 ly sâm panh trắng thượng hạng, ra hiệu mời anh dùng.
"Thật ra tôi không muốn phải tiết lộ sớm như vậy, nhưng cơ hội này tôi không muốn bỏ lỡ!"
Nghiên Thế Đàm nâng ly sâm panh lên nơi đầu mũi, lắc nhẹ ly rượu chuyển động, nhấp môi một ngụm.
"Phu nhân Mặc, cô làm tôi bất ngờ đấy!"
"Tôi sẽ bàn qua một lượt ý tưởng tôi muốn cho dự án hợp tác này. Còn cụ thể hơn và hợp đồng kí kết thì phải phiền cô lên văn phòng của Venus rồi!" Nghiên Thế Đàm tỏ ra khá thích thú với ly sâm panh.
"Trong công việc, Nghiên tổng có thể gọi tôi là Havis. Dù sao tôi vẫn chưa muốn lộ diện, trong quá trình trao đổi với Venus, vẫn là xin anh hãy giữ kín."
"Kể cả chồng cô- ngài Mặc?"
"Đúng! Tôi là Havis, anh ấy hoàn toàn không biết! Còn về hợp đồng, tôi sẽ đến đúng lịch hẹn!" Hàn Vi khoanh hai tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta.
"Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẵn sàng, không vấn đề! Hẹn gặp lại ở Venus!" Nghiên Thế Đàm tỏ ý cười, anh cảm thấy thật tò mò về cô gái này.
...----------------...
Sân bay Bắc Kinh.
"Phu nhân, ngài Mặc đang đợi cô!"
Vừa lấy hành lý ra khỏi cửa an ninh, trợ lý Kim đã đợi sẵn từ bao giờ. Anh ta ra hiệu mời cô theo sau. Một chiếc Maybach đậu sẵn ở phía trước.
Hàn Vi vừa ngồi vào trong xe, phát hiện bên cạnh có một người nữa.
"Làm sao anh biết chuyến bay của em về lúc mấy giờ?" Hàn Vi không khỏi ngạc nhiên.
Mặc Đình Khâm vẫn ung dung dáng ngồi bắt chéo đôi chân thon dài, trên người vẫn mặc bộ âu phục thẳng thớm như thường ngày, trên người thoang thoảng mùi rượu.
"Tôi còn biết nhiều chuyện khác nữa!" Sắc mặt anh không tốt lắm, có chút lạnh như băng, đôi mắt dài nhìn thẳng vào mắt cô.
Hàn Vi chột dạ, cô ngây ngốc suy nghĩ một hồi lâu. Không hiểu ý tứ sâu xa anh ám chỉ là gì.
"Cô thật sự làm ra chuyện gì lén lút không muốn để tôi biết à?" Mặc Đình Khâm thấy phản ứng bất ngờ của cô, khoé môi cong lên. Anh nằm dựa ra ghế, nhắm mắt lại, tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra, cởi hai khuy áo.
Về đến phòng, Mặc Đình Khâm ngồi ngay xuống giường, lắc lắc cổ vài cái. Cởi áo vest và tháo cà vạt vứt xuống giường và ngả người xuống.
Hàn Vi chú ý đến biểu cảm của anh khi nãy đến giờ. Bình thường về đến phòng là anh sẽ tắm ngay, không bao giờ nằm hẳn lên giường như vậy. Cô do dự giây lát rồi lên giường, quỳ hai gối bên cạnh, một tay sờ lên trán anh, một tay sờ trán mình.
"Anh bị sốt rồi!"
Cả người Mặc Đình Khâm nóng dần lên, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Anh cảm thấy thân thể mình dường như mất hết sức lực, vô cùng mệt mỏi.
Hàn Vi chạy nhanh vào phòng tắm, cô lấy khăn mới trên kệ, nhúng nước ấm rồi vắt kiệt nước, vội vàng chạy ra. Cô khó khăn lắm mới có thể đỡ người anh ngồi dậy, cởi áo sơ mi anh ra, rồi đỡ anh nằm xuống gối. Tới thắt lưng, mặt Hàn Vi bắt đầu đỏ bừng bừng, cố gắng cởi chiếc quần tây xuống.
Cô lấy khăn ấm lau qua người anh, sau đó chạy lại phía tủ lấy bộ đồ thường ở nhà mặc vào. Lúc này, cô mới để ý kỹ, trên cơ ngực rắn chắc đó có vài vết sẹo mờ, ngay cả dưới phần bụng cũng có. Cô sờ nhẹ lên nó, không biết những vết sẹo này từ đâu mà ra.
Hàn Vi đắp chăn cho anh, cô kéo hết cửa sổ và rèm cửa lại, sợ gió lạnh bên ngoài sẽ lùa vào. Cả người Mặc Đình Khâm bỗng dưng lạnh lên, trán anh rịn đầy mồ hôi, mắt nhắm nghiền nhưng hàng mày cau có lại trông có vẻ rất đau đớn.
Hàn Vi lấy khăn lau đi vết mồ hôi, khoảng cách gần như vậy khiến cô không kìm lòng mà đưa tay lên chạm vào mặt anh. Gương mặt mà suốt 4 năm qua không bao giờ cô ngừng mong nhớ. Mắt Hàn Vi đỏ hoe, ước gì lúc nào mình cũng có thể ở gần anh như lúc này.
Tay cô bị Mặc Đình Khâm giữ chặt lấy, anh mê sảng, luôn miệng lẩm bẩm một câu gì đó. Lòng bàn tay anh lạnh toát, Hàn Vi bắt đầu thấy lo lắng hơn, cô nằm xuống cạnh bên, ôm chặt lấy anh. Như vậy, hơi ấm từ người cô sẽ giúp anh đỡ lạnh đi phần nào.
Quả nhiên một lúc sau, cả người Mặc Đình Khâm dần ấm trở lại, hàng mày từ từ dãn ra. Hàn Vi chạy đến tủ thuốc, tìm thuốc hạ sốt và lấy nước.
Cô suy nghĩ một hồi, quyết định bỏ thuốc vào miệng Mặc Đình Khâm. Miệng cô ngậm một ngụm nước lớn, áp vào môi anh truyền vào. Chỉ có cách này, là thuốc mới không bị rơi ra ngoài.
---
Mặc Đình Khâm tỉnh dậy đã là 10 giờ trưa ngày hôm sau. Đầu anh đau như búa bổ, có cánh tay choàng ngang lên ngực. Hàn Vi vẫn ôm chặt lấy anh và ngủ say, cả chân còn gác ngang qua người anh. Anh lờ mờ nhớ được lúc cô thay đồ lau người và đút thuốc cho anh. Nhìn khuôn mặt tựa như thiên sứ đang ngủ ngon trên vai mình.
Hàn Vi thấy nhúc nhích, đôi mắt cô lờ mờ mở ra, thấy gương mặt anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô giật mình tung chăn ngồi phắt dậy, chạy vội vào phòng tắm.
Mình ngủ từ khi nào vậy chứ! Ôi! Ngủ với tư thế kì cục như thế, thật là không biết giấu mặt vào đâu mà! Cô lấy tay tự vỗ vỗ vào hai má mình cho tỉnh táo lại.
Cô vừa tắm xong, lấy khăn bông lau khô người. Lúc này Hàn Vi mới phát hiện ra mình quên lấy đồ mang vào. Cô gõ mạnh vào cái đầu hậu đậu của mình một cái, đẩy cửa phòng tắm ló đầu ra nhìn xung quanh, thấy không còn anh ở trên giường nữa, cô mới lấy khăn quấn quanh người bước ra.
Bỗng có cánh tay từ đằng sau ôm lên chắn trước ngực Hàn Vi, nhấc bổng lên, đặt cô ngồi lên chiếc tủ thấp trưng bày đồng hồ và trang sức phía dưới. Cô lấy hai tay ngăn miệng mình suýt nữa phát ra tiếng hét.
"Chồng cô vẫn còn đang bệnh mà sáng ra cô đã bày trò quyến rũ rồi?" Mặc Đình Khâm mang ý cười bỡn cợt, giọng nói có chút khàn và trầm ấm, hơi thở nóng phả sát vào bên tai Hàn Vi.
"Tối qua là cô thay đồ cho tôi?" Mặc Đình Khâm vẫn kề sát cổ cô, ngửi thấy hương thơm sữa tắm vẫn còn thoang thoảng trên thân người nuột nà ấy.
Anh bắt đầu càng quấy, đặt bàn tay nóng rát của mình lên đùi cô, từ từ trượt lên cao hơn.
"Có cần thiết phải cởi luôn quần lót của tôi không? Cô thích nó à?" Giọng anh càng khàn đặc xuống. Lấy tay cô đặt lên thứ đang nổi cộm lên sau lớp quần, to lớn và đang nóng rực...
Bộ ghế sofa bằng nhung dài màu xanh navy được đặt giữa. Xung quanh trưng bày một số mẫu váy cầu kì đến từng chi tiệt với sự góp ý của thầy cô- nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu Amber.L.
Nghiên Thế Đàm ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Hàn Vi. Cô rót ra 2 ly sâm panh trắng thượng hạng, ra hiệu mời anh dùng.
"Thật ra tôi không muốn phải tiết lộ sớm như vậy, nhưng cơ hội này tôi không muốn bỏ lỡ!"
Nghiên Thế Đàm nâng ly sâm panh lên nơi đầu mũi, lắc nhẹ ly rượu chuyển động, nhấp môi một ngụm.
"Phu nhân Mặc, cô làm tôi bất ngờ đấy!"
"Tôi sẽ bàn qua một lượt ý tưởng tôi muốn cho dự án hợp tác này. Còn cụ thể hơn và hợp đồng kí kết thì phải phiền cô lên văn phòng của Venus rồi!" Nghiên Thế Đàm tỏ ra khá thích thú với ly sâm panh.
"Trong công việc, Nghiên tổng có thể gọi tôi là Havis. Dù sao tôi vẫn chưa muốn lộ diện, trong quá trình trao đổi với Venus, vẫn là xin anh hãy giữ kín."
"Kể cả chồng cô- ngài Mặc?"
"Đúng! Tôi là Havis, anh ấy hoàn toàn không biết! Còn về hợp đồng, tôi sẽ đến đúng lịch hẹn!" Hàn Vi khoanh hai tay, ánh mắt nghiêm túc nhìn anh ta.
"Nếu cô đã nói vậy thì tôi sẵn sàng, không vấn đề! Hẹn gặp lại ở Venus!" Nghiên Thế Đàm tỏ ý cười, anh cảm thấy thật tò mò về cô gái này.
...----------------...
Sân bay Bắc Kinh.
"Phu nhân, ngài Mặc đang đợi cô!"
Vừa lấy hành lý ra khỏi cửa an ninh, trợ lý Kim đã đợi sẵn từ bao giờ. Anh ta ra hiệu mời cô theo sau. Một chiếc Maybach đậu sẵn ở phía trước.
Hàn Vi vừa ngồi vào trong xe, phát hiện bên cạnh có một người nữa.
"Làm sao anh biết chuyến bay của em về lúc mấy giờ?" Hàn Vi không khỏi ngạc nhiên.
Mặc Đình Khâm vẫn ung dung dáng ngồi bắt chéo đôi chân thon dài, trên người vẫn mặc bộ âu phục thẳng thớm như thường ngày, trên người thoang thoảng mùi rượu.
"Tôi còn biết nhiều chuyện khác nữa!" Sắc mặt anh không tốt lắm, có chút lạnh như băng, đôi mắt dài nhìn thẳng vào mắt cô.
Hàn Vi chột dạ, cô ngây ngốc suy nghĩ một hồi lâu. Không hiểu ý tứ sâu xa anh ám chỉ là gì.
"Cô thật sự làm ra chuyện gì lén lút không muốn để tôi biết à?" Mặc Đình Khâm thấy phản ứng bất ngờ của cô, khoé môi cong lên. Anh nằm dựa ra ghế, nhắm mắt lại, tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra, cởi hai khuy áo.
Về đến phòng, Mặc Đình Khâm ngồi ngay xuống giường, lắc lắc cổ vài cái. Cởi áo vest và tháo cà vạt vứt xuống giường và ngả người xuống.
Hàn Vi chú ý đến biểu cảm của anh khi nãy đến giờ. Bình thường về đến phòng là anh sẽ tắm ngay, không bao giờ nằm hẳn lên giường như vậy. Cô do dự giây lát rồi lên giường, quỳ hai gối bên cạnh, một tay sờ lên trán anh, một tay sờ trán mình.
"Anh bị sốt rồi!"
Cả người Mặc Đình Khâm nóng dần lên, đầu óc bắt đầu quay cuồng. Anh cảm thấy thân thể mình dường như mất hết sức lực, vô cùng mệt mỏi.
Hàn Vi chạy nhanh vào phòng tắm, cô lấy khăn mới trên kệ, nhúng nước ấm rồi vắt kiệt nước, vội vàng chạy ra. Cô khó khăn lắm mới có thể đỡ người anh ngồi dậy, cởi áo sơ mi anh ra, rồi đỡ anh nằm xuống gối. Tới thắt lưng, mặt Hàn Vi bắt đầu đỏ bừng bừng, cố gắng cởi chiếc quần tây xuống.
Cô lấy khăn ấm lau qua người anh, sau đó chạy lại phía tủ lấy bộ đồ thường ở nhà mặc vào. Lúc này, cô mới để ý kỹ, trên cơ ngực rắn chắc đó có vài vết sẹo mờ, ngay cả dưới phần bụng cũng có. Cô sờ nhẹ lên nó, không biết những vết sẹo này từ đâu mà ra.
Hàn Vi đắp chăn cho anh, cô kéo hết cửa sổ và rèm cửa lại, sợ gió lạnh bên ngoài sẽ lùa vào. Cả người Mặc Đình Khâm bỗng dưng lạnh lên, trán anh rịn đầy mồ hôi, mắt nhắm nghiền nhưng hàng mày cau có lại trông có vẻ rất đau đớn.
Hàn Vi lấy khăn lau đi vết mồ hôi, khoảng cách gần như vậy khiến cô không kìm lòng mà đưa tay lên chạm vào mặt anh. Gương mặt mà suốt 4 năm qua không bao giờ cô ngừng mong nhớ. Mắt Hàn Vi đỏ hoe, ước gì lúc nào mình cũng có thể ở gần anh như lúc này.
Tay cô bị Mặc Đình Khâm giữ chặt lấy, anh mê sảng, luôn miệng lẩm bẩm một câu gì đó. Lòng bàn tay anh lạnh toát, Hàn Vi bắt đầu thấy lo lắng hơn, cô nằm xuống cạnh bên, ôm chặt lấy anh. Như vậy, hơi ấm từ người cô sẽ giúp anh đỡ lạnh đi phần nào.
Quả nhiên một lúc sau, cả người Mặc Đình Khâm dần ấm trở lại, hàng mày từ từ dãn ra. Hàn Vi chạy đến tủ thuốc, tìm thuốc hạ sốt và lấy nước.
Cô suy nghĩ một hồi, quyết định bỏ thuốc vào miệng Mặc Đình Khâm. Miệng cô ngậm một ngụm nước lớn, áp vào môi anh truyền vào. Chỉ có cách này, là thuốc mới không bị rơi ra ngoài.
---
Mặc Đình Khâm tỉnh dậy đã là 10 giờ trưa ngày hôm sau. Đầu anh đau như búa bổ, có cánh tay choàng ngang lên ngực. Hàn Vi vẫn ôm chặt lấy anh và ngủ say, cả chân còn gác ngang qua người anh. Anh lờ mờ nhớ được lúc cô thay đồ lau người và đút thuốc cho anh. Nhìn khuôn mặt tựa như thiên sứ đang ngủ ngon trên vai mình.
Hàn Vi thấy nhúc nhích, đôi mắt cô lờ mờ mở ra, thấy gương mặt anh đang nhìn mình chằm chằm. Cô giật mình tung chăn ngồi phắt dậy, chạy vội vào phòng tắm.
Mình ngủ từ khi nào vậy chứ! Ôi! Ngủ với tư thế kì cục như thế, thật là không biết giấu mặt vào đâu mà! Cô lấy tay tự vỗ vỗ vào hai má mình cho tỉnh táo lại.
Cô vừa tắm xong, lấy khăn bông lau khô người. Lúc này Hàn Vi mới phát hiện ra mình quên lấy đồ mang vào. Cô gõ mạnh vào cái đầu hậu đậu của mình một cái, đẩy cửa phòng tắm ló đầu ra nhìn xung quanh, thấy không còn anh ở trên giường nữa, cô mới lấy khăn quấn quanh người bước ra.
Bỗng có cánh tay từ đằng sau ôm lên chắn trước ngực Hàn Vi, nhấc bổng lên, đặt cô ngồi lên chiếc tủ thấp trưng bày đồng hồ và trang sức phía dưới. Cô lấy hai tay ngăn miệng mình suýt nữa phát ra tiếng hét.
"Chồng cô vẫn còn đang bệnh mà sáng ra cô đã bày trò quyến rũ rồi?" Mặc Đình Khâm mang ý cười bỡn cợt, giọng nói có chút khàn và trầm ấm, hơi thở nóng phả sát vào bên tai Hàn Vi.
"Tối qua là cô thay đồ cho tôi?" Mặc Đình Khâm vẫn kề sát cổ cô, ngửi thấy hương thơm sữa tắm vẫn còn thoang thoảng trên thân người nuột nà ấy.
Anh bắt đầu càng quấy, đặt bàn tay nóng rát của mình lên đùi cô, từ từ trượt lên cao hơn.
"Có cần thiết phải cởi luôn quần lót của tôi không? Cô thích nó à?" Giọng anh càng khàn đặc xuống. Lấy tay cô đặt lên thứ đang nổi cộm lên sau lớp quần, to lớn và đang nóng rực...