Y Thư và Lưu Khải trở về phòng ăn tối. Mọi người quây quần bên nhau kể về những chuyện xảy ra trong ngày. Nhất Phóng và Ly Ly thích thú kể hai người làm quen được với rất nhiều người bạn mới, thầy cô rất dễ thương lại vui tính làm Y Thư càng thêm mong chờ vào ngày nhập học của mình. Đến lượt Lưu Khải anh có vẻ không được vui lắm nhưng lại gượng cười một cái rồi nói
- Bây giờ anh đã là sinh viên năm hai rồi chứ có phải năm nhất đâu. Cũng không có gì đặc biệt cả.
- Cũng đúng thôi Lưu Khải lúc nào cũng bận rộn với đống bài tập đâu có nhiều thời gian như chúng ta chứ! - Ly Ly đáp
Đến lượt Y Thư mọi người cứ tưởng hôm nay cô ở nhà sẽ chẳng có gì để kể. Y Thư khuyên mọi người bình tĩnh, Y Thư đi lấy cốc nước uống một hơi cạn ly lấy hơi rồi bắt đầu kể lại một ngày phong ba bão táp của mình. Khiến mọi người kinh ngạc,Nhất Phóng cảm thán
- Y Thư cậu đúng là cô gái ồn ào. Muốn cậu im lặng cũng khó xã hội đen mà cậu cũng không tha.
Lưu Khải khi nghe Y Thư nói lại gặp mấy tên côn đồ trong quán ăn sắc mặt Lưu Khải bỗng trầm xuống.
- Bọn họ là người như nào chúng ta không thể biệt được. Tốt nhất là đừng tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, dây vào đám người đấy không tốt đâu. Lần sau gặp thì tránh xa họ ra
Y Thư thấy Lưu Khải phản ứng như vậy cũng không phản đối nữa. Y Thư khá thân thiện cô cũng không quan tâm xuất thân của người khác ai ai cô cũng đối xử rất tốt. Y Thư cũng ý thức được nhược điểm khuyết điểm của mình nên không nói gì tuy nhiên cô cũng cảm thấy có chút buồn còn tưởng sẽ được Lưu Khải và mọi người khen vì biệt giúp đỡ người khác.
- Nhưng mà thật ra nghe cũng hay đấy chứ? Ác bá mặt lạnh đẹp trai lạnh lùng tàn ác với cả thế giới nhưng chỉ dịu dàng với một mình em. Haz nghe như một bộ ngôn tình lãng mạn ý
- Thôi đi cậu đừng hâm giống mấy tên thuộc hạ của anh ta nhé. Bọn họ tự dưng còn gọi tớ là chị dâu rõ ràng họ lớn tuổi hơn tớ mà.
- Thật sao? (Ly Ly vô cùng thích thú)
Lưu Khải lại cảm thấy có chút khó chịu, anh nói
- Thôi nhé ăn cơm đi còn nghỉ ngơi sớm. Không bàn về vấn đề này nữa.
Đến sáng hôm sau Y Thư dậy từ sớm bởi cô háo hức đến không ngủ được. Y Thư mong chờ ngày nhập học này đã lâu, Y Thư mong sẽ vui và thú vị như Nhất Phóng và Ly Ly nói.
Y Thư choáng ngợp với ngôi trường mới nó to hơn rất nhiều với những ngôi trường ở dưới quê. Y Thư như một chú dê con ngơ ngác thích thú với mọi thứ xung quanh.
Y Thư nhìn thấy có bạn học bị rơi ví, Y Thư gọi nhắc nhở nhưng dường như cô gái ấy không nghe thấy. Y Thư bèn nhặt lên đem trả lại cho cô bạn đó
- Bạn gì ơi bạn làm rơi ví này.
Cô gái ngơ ngác lấy tay lục tìm trong cặp sách thì đúng là mất ví thật.
- Ôi! thật là làm rơi lúc nào cũng không biết nữa cảm ơn cậu nha.
- Hì hì. Không có gì đâu lúc nãy cậu bỏ ví ở túi nào mà quên không khóa nên nó rơi ra đó. Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé. Tớ đi đây
- À mà cậu ơi khoan đi đã. Cậu tên gì thế?
- Tớ tên Y Thư là học sinh năm nhất.
- Tớ tên Lạc Lạc cũng là học sinh năm nhất.
Bỗng đằng sau có tiếng xê ô tô kêu inh ỏi cắt ngang cuộc nói chuyện.
Các bạn học trong trường đều trầm trồ bàn tán. Một chiếc siêu xe màu đen đi vào trường chiếm mọi ánh nhìn
- Woa, chiếc xe kia đẹp quá.
- Nghe nói dòng xe này đắt lắm đấy. Không biết vị đại gia nào trong xe nữa.
( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa không sát chân dung lắm mong mọi người thông cảm)
Một cô gái xinh đẹp bước xuống xe. Từ đầu đến chân khoác trên mình toàn những món đồ hiệu xa hoa đắt đỏ, toát lên thần thái sang chảnh đúng nghĩa một tiểu thư đài cát. Y Thư hỏi Lạc Lạc
- Cô gái này là ai thế?
- Cậu không biết sao? cô ấy là Uyển Thanh là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn nhất nhì thành phố này. Chị ấy là học sinh năm 2 đó không những nhà giàu mà thành tích học tập cũng vô cùng xuất sắc. Tớ nói có khi cậu sẽ sốc đấy chiếc xe kia không dưới 20 tỉ đâu.
- Không thể tin được mà.
- Nghe nói chị ấy có cả một bộ sưu tập xe cơ còn có những chiếc đắt hơn thế này nhiều. Tớ chỉ ước sẽ có một ngày được ngồi trong những chiếc xe như vậy.
- Bây giờ anh đã là sinh viên năm hai rồi chứ có phải năm nhất đâu. Cũng không có gì đặc biệt cả.
- Cũng đúng thôi Lưu Khải lúc nào cũng bận rộn với đống bài tập đâu có nhiều thời gian như chúng ta chứ! - Ly Ly đáp
Đến lượt Y Thư mọi người cứ tưởng hôm nay cô ở nhà sẽ chẳng có gì để kể. Y Thư khuyên mọi người bình tĩnh, Y Thư đi lấy cốc nước uống một hơi cạn ly lấy hơi rồi bắt đầu kể lại một ngày phong ba bão táp của mình. Khiến mọi người kinh ngạc,Nhất Phóng cảm thán
- Y Thư cậu đúng là cô gái ồn ào. Muốn cậu im lặng cũng khó xã hội đen mà cậu cũng không tha.
Lưu Khải khi nghe Y Thư nói lại gặp mấy tên côn đồ trong quán ăn sắc mặt Lưu Khải bỗng trầm xuống.
- Bọn họ là người như nào chúng ta không thể biệt được. Tốt nhất là đừng tiếp xúc quá nhiều với bọn họ, dây vào đám người đấy không tốt đâu. Lần sau gặp thì tránh xa họ ra
Y Thư thấy Lưu Khải phản ứng như vậy cũng không phản đối nữa. Y Thư khá thân thiện cô cũng không quan tâm xuất thân của người khác ai ai cô cũng đối xử rất tốt. Y Thư cũng ý thức được nhược điểm khuyết điểm của mình nên không nói gì tuy nhiên cô cũng cảm thấy có chút buồn còn tưởng sẽ được Lưu Khải và mọi người khen vì biệt giúp đỡ người khác.
- Nhưng mà thật ra nghe cũng hay đấy chứ? Ác bá mặt lạnh đẹp trai lạnh lùng tàn ác với cả thế giới nhưng chỉ dịu dàng với một mình em. Haz nghe như một bộ ngôn tình lãng mạn ý
- Thôi đi cậu đừng hâm giống mấy tên thuộc hạ của anh ta nhé. Bọn họ tự dưng còn gọi tớ là chị dâu rõ ràng họ lớn tuổi hơn tớ mà.
- Thật sao? (Ly Ly vô cùng thích thú)
Lưu Khải lại cảm thấy có chút khó chịu, anh nói
- Thôi nhé ăn cơm đi còn nghỉ ngơi sớm. Không bàn về vấn đề này nữa.
Đến sáng hôm sau Y Thư dậy từ sớm bởi cô háo hức đến không ngủ được. Y Thư mong chờ ngày nhập học này đã lâu, Y Thư mong sẽ vui và thú vị như Nhất Phóng và Ly Ly nói.
Y Thư choáng ngợp với ngôi trường mới nó to hơn rất nhiều với những ngôi trường ở dưới quê. Y Thư như một chú dê con ngơ ngác thích thú với mọi thứ xung quanh.
Y Thư nhìn thấy có bạn học bị rơi ví, Y Thư gọi nhắc nhở nhưng dường như cô gái ấy không nghe thấy. Y Thư bèn nhặt lên đem trả lại cho cô bạn đó
- Bạn gì ơi bạn làm rơi ví này.
Cô gái ngơ ngác lấy tay lục tìm trong cặp sách thì đúng là mất ví thật.
- Ôi! thật là làm rơi lúc nào cũng không biết nữa cảm ơn cậu nha.
- Hì hì. Không có gì đâu lúc nãy cậu bỏ ví ở túi nào mà quên không khóa nên nó rơi ra đó. Lần sau nhớ cẩn thận hơn nhé. Tớ đi đây
- À mà cậu ơi khoan đi đã. Cậu tên gì thế?
- Tớ tên Y Thư là học sinh năm nhất.
- Tớ tên Lạc Lạc cũng là học sinh năm nhất.
Bỗng đằng sau có tiếng xê ô tô kêu inh ỏi cắt ngang cuộc nói chuyện.
Các bạn học trong trường đều trầm trồ bàn tán. Một chiếc siêu xe màu đen đi vào trường chiếm mọi ánh nhìn
- Woa, chiếc xe kia đẹp quá.
- Nghe nói dòng xe này đắt lắm đấy. Không biết vị đại gia nào trong xe nữa.
( hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa không sát chân dung lắm mong mọi người thông cảm)
Một cô gái xinh đẹp bước xuống xe. Từ đầu đến chân khoác trên mình toàn những món đồ hiệu xa hoa đắt đỏ, toát lên thần thái sang chảnh đúng nghĩa một tiểu thư đài cát. Y Thư hỏi Lạc Lạc
- Cô gái này là ai thế?
- Cậu không biết sao? cô ấy là Uyển Thanh là đại tiểu thư của một tập đoàn lớn nhất nhì thành phố này. Chị ấy là học sinh năm 2 đó không những nhà giàu mà thành tích học tập cũng vô cùng xuất sắc. Tớ nói có khi cậu sẽ sốc đấy chiếc xe kia không dưới 20 tỉ đâu.
- Không thể tin được mà.
- Nghe nói chị ấy có cả một bộ sưu tập xe cơ còn có những chiếc đắt hơn thế này nhiều. Tớ chỉ ước sẽ có một ngày được ngồi trong những chiếc xe như vậy.