Lưu Khải nắm lấy đôi tay đang run rẩy của Y Thư, bình thường trong mắt Lưu Khải Y Thư là một cô bé dễ thương ấm áp vui vẻ luôn lan tỏa năng lượng tích cực đến mọi người xung quanh đó cũng là lí do Lưu Khải bị Y Thư cuốn hút. Nhìn cô đau buồn lòng trong lòng Lưu Khải cảm thấy trống trải. Anh nhẹ nhàng dìu cô lại ghế bên đường Lưu Khải dịu dàng nói
- Buồn tức hay có bất cứ bất mãn nào cứ nói đi cứ thỏa sức bộc lộ . Muốn khóc thì cứ khóc không cần dấu diếm nhưng Y Thư em phải hứa với anh ngày mai em hãy trả lại cho mọi người một Y Thư vui vẻ hồn nhiên như trước đây có được không ?
Ly Ly cũng động viên
- Anh Lưu Khải nói đúng đấy mọi nỗi buồn đau gì thì cũng sẽ qua thôi mà . Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Y Thư òa khóc thật to ôm trầm lấy Ly Ly, Ly Ly vỗ vai an ủi
- Không sao, không sao mà
Khi về đến nhà Y Thư thẫn thờ đi vào phòng, thấy những tấm ảnh mình bỏ dưới chân bàn Y Thư bình tĩnh cầm lên xé những bức ảnh chụp chung của Y Thư và Hàn Phong rồi ném vào sọt rác. Y Thư cố kiềm chế để bản thân không khóc, cô chạy vào nhà tắm úp mặt vào chậu nước để bản thân bình tĩnh lại. Y Thư mệt mỏi nằm lên giường cảm giác như có vật gì đè nặng lên người khó chịu vô cùng nhưng chẳng thể làm gì, do quá mệt dần dần Y Thư chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó Hàn Phong hẹn gặp Ly Ly, anh không yên tâm về Y Thư, anh lo cô làm chuyện ngu ngốc khiến bản thân bị thương. Ly Ly cảm thấy bất bình thay cho bạn hỏi Hàn Phong
- Anh giả vờ quan tâm gì chứ anh khiến bạn tôi bị tổn thương rồi giờ lại mang bộ mặt quan tâm giả dối này để lấy lòng thương hại của ai ? Anh nói đi gia đình anh muốn chuyển đi đâu thì anh cũng phải nói cho Y Thư một tiếng chứ sao lại đối xử với Y Thư như vậy hả ?
- Anh không muốn cô ấy buồn vì anh, anh không xứng đáng. Lần này đi có thể chẳng bao giờ về nữa lần này đi cũng chẳng vẻ vang gì. Thà để cô ấy ghét anh hận anh ghét rồi hận rồi sẽ mau quên thôi, còn nhung nhớ nuối tiếc một người thì đến bao giờ.
Ly Ly dường như phác giác ra được những lời Hàn Phong nói cô lo lắng hỏi han. Hàn Phong cũng chẳng muốn giấu nữa kể hết cho Ly Ly nghe. Hàn Phong còn căn dặn Ly Ly
- Anh mong em giữ kín bí mật này đừng để Y Thư biết, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi cứ để nó đi đi. Ly Ly à em có thể hứa với anh chăm sóc Y Thư hộ anh có được không ?
- Em chỉ chăm sóc Y Thư tạm thời thôi đó. Anh liệu hồn mà quay về chăm sóc Y Thư, em chờ anh đấy. Anh mà không về thì em mặc kệ.
- Anh cảm ơn em trước nhé !
Hàn Phong về nhà chuẩn bị đồ đạc gia đình anh rời đi ngay trong đêm hôm đó. Hàn Phong không dám quay lại anh sợ quay lại rồi sẽ không còn đủ can đảm để rời đi nữa. Đêm hôm đó Y Thư nằm mơ một cơn ác mộng.
Trong giác mơ Y Thư gặp Hàn Phong ở một không gian toàn màu trắng, anh nói với cô rất nhiều điều kì lạ rồi sau đó quay người rời đi. Y Thư muốn đuổi theo thì bị những cây leo không biết từ đâu mọc lên quấn lấy Y Thư khiến cô không thể cử động cô bất lực nhìn về hướng của Hàn Phong gào thét trong vô vọng
- Hàn Phong đừng đi, anh đừng đi mà quay lại đây đi. Em cầu xin anh đó Hàn Phong..... Hàn Phong.....
Y Thư bất ngờ tỉnh giấc mồ hôi nhễ nhại nước mắt vẫn còn lăn dài trên má , ngay cả gối cũng ướt đẫm. Y Thư mệt mỏi không biết bản thân đang nghĩ gì, cô lật đật đi xuống dưới nhà. Cơn ác mộng đã qua nhưng dư âm của nó thì vẫn còn, cô nằm gục trên bàn ăn. Mẹ mang ra một bát cháo gà nóng hổi
- Hôm nay con gái mẹ dậy sớm vậy ta, bình thường đi học thì không bẩy nổi con dậy hôm nghỉ thì lại sáng xuất lạ thường. Cháo của con này ăn đi
Y Thư cứ nằm lì ra không trả lời mẹ, mẹ lo lắng rờ chán thì phát hiện Y Thư đang sốt cao. Mẹ nhanh chóng đỡ cô lên phòng cho cô ăn ít cháo rồi uống thuốc nhưng Y Thư chỉ ăn được có mấy miếng rồi thôi. Y Thư ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, Y Thư đến trước cửa nhìn về phía nhà của Hàn Phong.
Ngôi nhà đóng cửa kín mít không có nổi một bóng đèn sáng , trong lòng cô nôn nao sự trống trải . Y Thư ngồi ở đó một lúc rất lâu
Bố của Y Thư biết hôm nay con gái bị ốm nên về sớm mua chút bánh kẹo con. Nghe thấy tiếng xe bố trở về Y Thư đứng dậy định xuống dưới nhà cố thể hiện cho bố mẹ thấy rằng mình rất khỏe để bố mẹ đỡ lo. Nhưng không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của 2 người
- Buồn tức hay có bất cứ bất mãn nào cứ nói đi cứ thỏa sức bộc lộ . Muốn khóc thì cứ khóc không cần dấu diếm nhưng Y Thư em phải hứa với anh ngày mai em hãy trả lại cho mọi người một Y Thư vui vẻ hồn nhiên như trước đây có được không ?
Ly Ly cũng động viên
- Anh Lưu Khải nói đúng đấy mọi nỗi buồn đau gì thì cũng sẽ qua thôi mà . Thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả.
Y Thư òa khóc thật to ôm trầm lấy Ly Ly, Ly Ly vỗ vai an ủi
- Không sao, không sao mà
Khi về đến nhà Y Thư thẫn thờ đi vào phòng, thấy những tấm ảnh mình bỏ dưới chân bàn Y Thư bình tĩnh cầm lên xé những bức ảnh chụp chung của Y Thư và Hàn Phong rồi ném vào sọt rác. Y Thư cố kiềm chế để bản thân không khóc, cô chạy vào nhà tắm úp mặt vào chậu nước để bản thân bình tĩnh lại. Y Thư mệt mỏi nằm lên giường cảm giác như có vật gì đè nặng lên người khó chịu vô cùng nhưng chẳng thể làm gì, do quá mệt dần dần Y Thư chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó Hàn Phong hẹn gặp Ly Ly, anh không yên tâm về Y Thư, anh lo cô làm chuyện ngu ngốc khiến bản thân bị thương. Ly Ly cảm thấy bất bình thay cho bạn hỏi Hàn Phong
- Anh giả vờ quan tâm gì chứ anh khiến bạn tôi bị tổn thương rồi giờ lại mang bộ mặt quan tâm giả dối này để lấy lòng thương hại của ai ? Anh nói đi gia đình anh muốn chuyển đi đâu thì anh cũng phải nói cho Y Thư một tiếng chứ sao lại đối xử với Y Thư như vậy hả ?
- Anh không muốn cô ấy buồn vì anh, anh không xứng đáng. Lần này đi có thể chẳng bao giờ về nữa lần này đi cũng chẳng vẻ vang gì. Thà để cô ấy ghét anh hận anh ghét rồi hận rồi sẽ mau quên thôi, còn nhung nhớ nuối tiếc một người thì đến bao giờ.
Ly Ly dường như phác giác ra được những lời Hàn Phong nói cô lo lắng hỏi han. Hàn Phong cũng chẳng muốn giấu nữa kể hết cho Ly Ly nghe. Hàn Phong còn căn dặn Ly Ly
- Anh mong em giữ kín bí mật này đừng để Y Thư biết, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi cứ để nó đi đi. Ly Ly à em có thể hứa với anh chăm sóc Y Thư hộ anh có được không ?
- Em chỉ chăm sóc Y Thư tạm thời thôi đó. Anh liệu hồn mà quay về chăm sóc Y Thư, em chờ anh đấy. Anh mà không về thì em mặc kệ.
- Anh cảm ơn em trước nhé !
Hàn Phong về nhà chuẩn bị đồ đạc gia đình anh rời đi ngay trong đêm hôm đó. Hàn Phong không dám quay lại anh sợ quay lại rồi sẽ không còn đủ can đảm để rời đi nữa. Đêm hôm đó Y Thư nằm mơ một cơn ác mộng.
Trong giác mơ Y Thư gặp Hàn Phong ở một không gian toàn màu trắng, anh nói với cô rất nhiều điều kì lạ rồi sau đó quay người rời đi. Y Thư muốn đuổi theo thì bị những cây leo không biết từ đâu mọc lên quấn lấy Y Thư khiến cô không thể cử động cô bất lực nhìn về hướng của Hàn Phong gào thét trong vô vọng
- Hàn Phong đừng đi, anh đừng đi mà quay lại đây đi. Em cầu xin anh đó Hàn Phong..... Hàn Phong.....
Y Thư bất ngờ tỉnh giấc mồ hôi nhễ nhại nước mắt vẫn còn lăn dài trên má , ngay cả gối cũng ướt đẫm. Y Thư mệt mỏi không biết bản thân đang nghĩ gì, cô lật đật đi xuống dưới nhà. Cơn ác mộng đã qua nhưng dư âm của nó thì vẫn còn, cô nằm gục trên bàn ăn. Mẹ mang ra một bát cháo gà nóng hổi
- Hôm nay con gái mẹ dậy sớm vậy ta, bình thường đi học thì không bẩy nổi con dậy hôm nghỉ thì lại sáng xuất lạ thường. Cháo của con này ăn đi
Y Thư cứ nằm lì ra không trả lời mẹ, mẹ lo lắng rờ chán thì phát hiện Y Thư đang sốt cao. Mẹ nhanh chóng đỡ cô lên phòng cho cô ăn ít cháo rồi uống thuốc nhưng Y Thư chỉ ăn được có mấy miếng rồi thôi. Y Thư ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, Y Thư đến trước cửa nhìn về phía nhà của Hàn Phong.
Ngôi nhà đóng cửa kín mít không có nổi một bóng đèn sáng , trong lòng cô nôn nao sự trống trải . Y Thư ngồi ở đó một lúc rất lâu
Bố của Y Thư biết hôm nay con gái bị ốm nên về sớm mua chút bánh kẹo con. Nghe thấy tiếng xe bố trở về Y Thư đứng dậy định xuống dưới nhà cố thể hiện cho bố mẹ thấy rằng mình rất khỏe để bố mẹ đỡ lo. Nhưng không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện của 2 người