Mục lục
Mãnh Long Thiên Y (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng hình như Lão thiên y lại nhìn thấu ý đồ của anh, gõ thêm một cái nữa lên đầu anh.

“Lần này ngươi phải nhớ cho kĩ. Ngươi và bốn con bé kia thế nào ta mặc kệ. Nếu như ngươi có thể khiến cho bọn họ thích ngươi, ký được giấy đăng ký kết hôn thì đó là bản lĩnh của ngươi. Nhưng chuyện của gia tộc thì không được đụng vào! Đừng tưởng rằng Diêm vương chỉ ngồi không!”

Nói xong, không thèm xem Lý Cảnh Thiên có tiếp thu được không, ông ấy vung phất trần, cảnh vật xung quanh chợt mờ đi, ý thức của Lý Cảnh Thiên chậm rãi quay về hiện thực.

Lý Cảnh Thiên ngồi trên bồ đoàn luyện công từ từ mở mắt.

Đây không phải lần đầu tiên lão già cảnh cáo anh trước.

Từ khi bắt đầu chữa bệnh cho Âu Dương Thiến, đến việc nhà Thượng Quan đột nhiên quật khởi, rồi tới Thượng Quan Nhược Hoa đột nhiên ngã bệnh... Một loạt tình huống khiến Lý Cảnh Thiên có một suy nghĩ mơ hồ, những chuyện này quá trùng hợp.

Những chuyện này nhìn thì tưởng như không liên quan, nhưng từng chuyện một xảy ra để chứng minh y thuật của anh, cùng với sự thật anh không phải là kẻ ngu.

Hình như trong lúc vô tình có một sợi dây đang dắt anh đi từng bước một từ sau màn ra sân khấu phía trước.

Thảo nào lão già phải đưa ra cảnh báo cho anh...

Chẳng qua...

Lý Cảnh Thiên đứng dậy khỏi bồ đoàn, đi tới bên cửa sổ nhìn về phương xa. Anh không còn là Lý Cảnh Thiên lúc vừa mới xuống núi nữa rồi.

Anh của hiện tại, hiểu tu luyện, biết sử dụng chân khí, cũng bắt đầu bày mưu gây dựng thế lực của mình.

Thế giới của anh rồi sẽ có một ngày thoát ra khỏi cái thành phố Bạch nhỏ bé này, mở rộng ra hơn nữa.

Tới lúc đó Diêm vương có gan để lấy mạng anh thì cứ tới đi!

Từ sau khi bị Lão thiên y cảnh cáo, Lý Cảnh Thiên bèn để Quả Nhi ở khu dân cư gần trung tâm, chuẩn bị xong tất cả, sẵn sàng tiếp Hắc Bạch đánh lén. Thế nhưng đợi vài ngày liền cũng không có động tĩnh gì.

Sau chuyện ở khách sạn, Thượng Quan Nhược Hoa đã được Thượng Quan Nam đến tỉnh Giang Nam. Hạ Hầu Thanh vì thế mà đến cửa khẩu tìm anh vài lần, nhưng anh không gặp, để thím Lưu đuổi người về.

Trong lúc này, Âu Dương Thiến cũng lượn tới cửa khẩu không ít lần, không biết là tới tìm Quỷ diện thần y hay là Lý Cảnh Thiên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới trận đấu chính thức.

Trong ngày tổ chức cuộc thi, cửa đấu trường chật kín người, đại bộ phận là nhà báo và truyền thông, đều đang chờ kết quả của trận đấu để có thể công bố sớm nhất và giật tít đầu tiên.

Người của Chấn Thiên Môn, Long Sinh Môn và Quang Thịnh Môn đã tới từ sớm. Những năm qua, khi những người này xuất hiện đều khiến mọi người xôn xao và quan tâm. Thế nhưng bây giờ khi người của ba môn phái xuất hiện ở cửa vào đấu trường, người vây xem cũng chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi vội vàng đưa mắt nhìn về phía lối vào.

“Anh, sao không giống lời đồn cho lắm?” Một người mới vừa gia nhập Chấn Thiên Môn cất tiếng hỏi.

Người bị hỏi có vẻ hơi xấu hổ.

Anh ta cũng không thể nói là, ba môn phái ngầm tiếng tăm lẫy lừng, và danh tiếng của mọi người đều bị một người vừa xuất hiện ở mấy trận đấu không chính thức cướp đi rồi sao?

Như thế thì mặt mũi của bọn họ để ở nơi nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK