Tình huống gì thế này?
Đó là một người bệnh sắp chết!
Sao lại cứu về được chứ?
Hay nói giỡn vậy!
Mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo vừa rồi mà trong mắt chỉ còn lại khiếp sợ và khó tin, họ đứng dậy lao vào trong phòng.
Liêu Phi Lãng giành trước một bước, đầu tiên là kiểm tra thiết bị chữa bệnh, tất cả đều bình thường, lại làm một loạt kiểm tra sức khoẻ cho Thượng Quan Nhược Hoa, tất cả chỉ tiêu đều đã khôi phục bình thường.
Khi đám lão chuyên gia kia đi vào phòng thì Thượng Quan Nhược Hoa đã có thể dựa vào đầu giường mà ngồi dậy.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Nếu không phải Liêu Phi Lãng và Vân Trung Sơn ở trong này thì bọn họ còn nghĩ đến chuyện Thượng Quan Nhược Hoa là xác chết vùng dậy!
Thượng Quan Nhược Minh mừng rỡ bổ nhào đến trước giường em mình để hỏi han ân cần. Mà Thượng Quan Nam lại đứng cách đó thật xa, hơi nhíu mày lại.
"Sao lại thế này?" Ông ta trách mắng: “Sao đang yên đang lành mà con lại ngã bệnh? Lớn rồi chẳng lẽ không biết chăm sóc bản thân sao?”
"Cha!" Thượng Quan Nhược Minh có chút không vui: “Em gái vừa tỉnh lại, có gì muốn nói thì chờ nó khoẻ lại rồi hỏi đi!"
Thượng Quan Nam tạm dừng rồi nói với Hạ Hầu Thanh: "Tuy Nhược Hoa đã tỉnh lại, nhưng sức khoẻ có thể khôi phục như lúc ban đầu hay không còn chưa biết. Nếu Nhược Hoa có tổn thương gì mà Lý Cảnh Thiên không chữa trị được thì Hạ Hầu gia vẫn phải bồi thường."
Hạ Hầu Thanh lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nam, trong lòng đã sớm bất mãn một vạn lần.
Từ trước đến nay ông ta đã sớm coi trọng tài sản của Hạ Hầu gia, không dám trắng trợn giành giật nên dùng chuyện này làm cái cớ.
Xấu người không chỉ xấu nết mà mặt cũng dày lên, ông ta không biết xấu hổ công khai há mồm đòi bồi thường của một vãn bối như cô!
Thượng Quan Nhược Hoa hơi ngơ ra, cô yếu ớt hỏi: "Bồi thường gì?"
Hạ Hầu Thanh lo lắng cho sức khoẻ của Nhược Hoa nên trừng Thượng Quan Nam một cái rồi không nói tiếp.
Nhưng Thượng Quan Nam lại rất sốt ruột muốn xác định chuyện này, vì thế cứ đuổi theo Hạ Hầu Thanh mà đòi bồi thường.
"Cô suy nghĩ cho kỹ trước xem rốt cuộc nên dùng cái gì để bồi thường tổn thất của tôi đi!"
Phì.
Trong lúc mọi người không hiểu ra sao thì Lý Cảnh Thiên lại phì cười.
"Thượng Quan gia chủ, ông khẳng định Nhược Hoa không thể khỏi bệnh như vậy sao?”
Giọng nói của anh đầy khinh miệt, ánh mắt kia như có thể thấy rõ lòng người. Thượng Quan Nam thầm hoảng hốt.
"Nhược Hoa là con gái của tôi, tất nhiên tôi hy vọng nó khoẻ lại hơn”
"Phải không?" Lý Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng: "Người còn chưa chết mà đã bảo người phía dưới bắt đầu chuẩn bị tang sự."
"Tôi có cách cứu chữa cho cô ấy mà ông lại đuổi theo Hạ Hầu gia đòi bồi thường."
"Bệnh tình của Nhược Hoa nguy kịch, ông không đưa đến bệnh viện mà lại tìm nhiều lão chuyên gia tới nhà khám bệnh như vậy."
"Nhiều chuyện không hợp lý đến thế, ông nói với tôi là ông thật lòng hy vọng Nhược Hoa khỏe lại? Tôi thấy ông ước gì cô ấy chết mới đúng!"
Lý Cảnh Thiên ép sát từng bước, câu sau lợi hại hơn câu trước, đến cuối cùng không giống đang vặn hỏi mà như một phán quan thẩm vấn một tiểu quỷ phạm sai lầm.
Bởi vậy đừng nói là Hạ Hầu Thanh, cả Liêu Phi Lãng và Vân Trung Sơn cũng bắt đầu hoài nghỉ.
Từ lúc Thượng Quan Nhược Hoa mới xuất hiện triệu chứng bệnh thì bọn họ đã khuyên Thượng Quan Nam mau đến bệnh viện, lại bị ông ta lấy lý do "Trong nhà có đầy đủ dược liệu dụng cụ" để từ chối.
Nếu thật sự quan tâm bệnh của con gái thì tại sao còn kéo dài không đi bệnh viện chứ?
Thượng Quan Nam cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người chuyển về hướng mình thì sảc mặt không khỏi trầm xuống.
"Cậu có ý gì? Chẳng lẽ tôi lại đi hại con gái của mình sao?"
Đó là một người bệnh sắp chết!
Sao lại cứu về được chứ?
Hay nói giỡn vậy!
Mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo vừa rồi mà trong mắt chỉ còn lại khiếp sợ và khó tin, họ đứng dậy lao vào trong phòng.
Liêu Phi Lãng giành trước một bước, đầu tiên là kiểm tra thiết bị chữa bệnh, tất cả đều bình thường, lại làm một loạt kiểm tra sức khoẻ cho Thượng Quan Nhược Hoa, tất cả chỉ tiêu đều đã khôi phục bình thường.
Khi đám lão chuyên gia kia đi vào phòng thì Thượng Quan Nhược Hoa đã có thể dựa vào đầu giường mà ngồi dậy.
Tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Nếu không phải Liêu Phi Lãng và Vân Trung Sơn ở trong này thì bọn họ còn nghĩ đến chuyện Thượng Quan Nhược Hoa là xác chết vùng dậy!
Thượng Quan Nhược Minh mừng rỡ bổ nhào đến trước giường em mình để hỏi han ân cần. Mà Thượng Quan Nam lại đứng cách đó thật xa, hơi nhíu mày lại.
"Sao lại thế này?" Ông ta trách mắng: “Sao đang yên đang lành mà con lại ngã bệnh? Lớn rồi chẳng lẽ không biết chăm sóc bản thân sao?”
"Cha!" Thượng Quan Nhược Minh có chút không vui: “Em gái vừa tỉnh lại, có gì muốn nói thì chờ nó khoẻ lại rồi hỏi đi!"
Thượng Quan Nam tạm dừng rồi nói với Hạ Hầu Thanh: "Tuy Nhược Hoa đã tỉnh lại, nhưng sức khoẻ có thể khôi phục như lúc ban đầu hay không còn chưa biết. Nếu Nhược Hoa có tổn thương gì mà Lý Cảnh Thiên không chữa trị được thì Hạ Hầu gia vẫn phải bồi thường."
Hạ Hầu Thanh lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nam, trong lòng đã sớm bất mãn một vạn lần.
Từ trước đến nay ông ta đã sớm coi trọng tài sản của Hạ Hầu gia, không dám trắng trợn giành giật nên dùng chuyện này làm cái cớ.
Xấu người không chỉ xấu nết mà mặt cũng dày lên, ông ta không biết xấu hổ công khai há mồm đòi bồi thường của một vãn bối như cô!
Thượng Quan Nhược Hoa hơi ngơ ra, cô yếu ớt hỏi: "Bồi thường gì?"
Hạ Hầu Thanh lo lắng cho sức khoẻ của Nhược Hoa nên trừng Thượng Quan Nam một cái rồi không nói tiếp.
Nhưng Thượng Quan Nam lại rất sốt ruột muốn xác định chuyện này, vì thế cứ đuổi theo Hạ Hầu Thanh mà đòi bồi thường.
"Cô suy nghĩ cho kỹ trước xem rốt cuộc nên dùng cái gì để bồi thường tổn thất của tôi đi!"
Phì.
Trong lúc mọi người không hiểu ra sao thì Lý Cảnh Thiên lại phì cười.
"Thượng Quan gia chủ, ông khẳng định Nhược Hoa không thể khỏi bệnh như vậy sao?”
Giọng nói của anh đầy khinh miệt, ánh mắt kia như có thể thấy rõ lòng người. Thượng Quan Nam thầm hoảng hốt.
"Nhược Hoa là con gái của tôi, tất nhiên tôi hy vọng nó khoẻ lại hơn”
"Phải không?" Lý Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng: "Người còn chưa chết mà đã bảo người phía dưới bắt đầu chuẩn bị tang sự."
"Tôi có cách cứu chữa cho cô ấy mà ông lại đuổi theo Hạ Hầu gia đòi bồi thường."
"Bệnh tình của Nhược Hoa nguy kịch, ông không đưa đến bệnh viện mà lại tìm nhiều lão chuyên gia tới nhà khám bệnh như vậy."
"Nhiều chuyện không hợp lý đến thế, ông nói với tôi là ông thật lòng hy vọng Nhược Hoa khỏe lại? Tôi thấy ông ước gì cô ấy chết mới đúng!"
Lý Cảnh Thiên ép sát từng bước, câu sau lợi hại hơn câu trước, đến cuối cùng không giống đang vặn hỏi mà như một phán quan thẩm vấn một tiểu quỷ phạm sai lầm.
Bởi vậy đừng nói là Hạ Hầu Thanh, cả Liêu Phi Lãng và Vân Trung Sơn cũng bắt đầu hoài nghỉ.
Từ lúc Thượng Quan Nhược Hoa mới xuất hiện triệu chứng bệnh thì bọn họ đã khuyên Thượng Quan Nam mau đến bệnh viện, lại bị ông ta lấy lý do "Trong nhà có đầy đủ dược liệu dụng cụ" để từ chối.
Nếu thật sự quan tâm bệnh của con gái thì tại sao còn kéo dài không đi bệnh viện chứ?
Thượng Quan Nam cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của mọi người chuyển về hướng mình thì sảc mặt không khỏi trầm xuống.
"Cậu có ý gì? Chẳng lẽ tôi lại đi hại con gái của mình sao?"