"Bà không thương cháu gì cả, toàn gắp cho chị dâu."
Vị Trạch ngồi đối diễn bật cười, nhìn qua một lượt bàn thức ăn, ánh mắt anh tìm được món mình thích gắp một đũa lớn bỏ vào bát Vị Nguyên.
"Anh à, em không thích ăn cà rốt."
Bà nội cười vui vẻ nhìn hai đứa cháu đang trêu chọc nhau qua lại.
"Anh gắp cho nhưng em đâu chịu ăn."
Tiếng cười vang lên, bóng người từ cửa bước vào nhìn thấy bầu không khí bên trong Cố Vị Lan từ từ đi lại, cố lặn ra một nụ cười.
"Cả nhà ăn cơm mà không chờ con với sao."
Bà nội quay mặt đi chỗ khác khẽ xoa bàn tay Hạ Hạ rồi rời đi. Bàn ăn vũng nhạt dần, Cố Vị Trạch nhìn khuôn mặt không tí biểu cảm nào của bà ta khẽ cười.
"Bà thảnh thơi thế sao."
Cố Vị Lan gắp thức ăn lên rồi đặt xuống bát.
"Cũng không gây chuyện gì sao phải suy nghĩ nhiều."
Nhìn hai người đang đấu khẩu với nhau, Hạ Hạ ra hiệu cho Vị Nguyên cùng kéo bọn họ rời đi. Cố Vị Trạch đành đi theo Hạ Hạ dù vẫn còn chuyện phải nói.
Ra bên ngoài, An Hạ trầm cư nghĩ cách để phơi bày tội ác của Vị Lan. Cố Vị Trạch tái mặt cầm lấy bàn tay ấm áp của cô, giọng nói hớt hải nói.
"Anh không cho em nhúng tay vào chuyện này."
Hạ Hạ xoa nhẹ vào lưng anh, ánh mắt kiên định dùng lời nói của mình để thuyết phục.
"Anh còn nhớ vụ ăn cắp bản quyền chứ, em có chứng cứ do bà ta làm."
Vị Trạch tròn mắt nhìn vợ mình, Nhận Y lần này về nước cũng là do chủ ý của bà ta, sắp tới e là có thêm nhiều chuyện khác xảy ra. Cố Vị Trạch cũng cùng suy nghĩ, buổi họp ban quản trị sắp tới bà ta sẽ làm ra chuyện gì đây.
......................
Vị Nguyên nhìn mẹ mình, cậu bất lực trước những câu nói ban nãy của bà.
"Mẹ, dù sao công ty cũng là của nhà mình sao lại phải cố lấy làm gì."
Cố Vị Lan cười khẩy.
"Của nhà mình, thật nực cười."
Vị Lan đã xem trộm bản di chúc của bà nội, công ty sẽ chuyển nhượng cho Cố Vị Trạch, còn con trai bà chỉ được một phần nhỏ. Nhìn sắc mặt u ấm của mẹ, Vị Nguyên lo lắng lần nào mặt mẹ như thế thì sẽ sảy ra chuyện không hay.
Vài ngày sau, trước buổi họp bổ nhiệm mới, Cố Vị Lan bí mật tìm các cổ đông lớn theo phe mình, buổi họp bí mật ấy đã được Vị Nguyên theo dõi. Những bức ảnh chụp lại với một túi va li nặng, cùng vẻ mặt tham lam của các cổ đông, cậu khẽ nhíu mày lại.
Cố Vị Lan cười khẩy gọi một cuộc điện thoại lạ, người bên kia nghe lệnh bắt đầu hành động. An Hạ ngồi làm việc, một đoạn tin nhắn của Giang Nhi gọi cô xuống nhà, Hạ Hạ có chút nghi ngờ.
"Hôm nay cậu ấy đi với Vị Nguyên mà nhỉ."
Hạ Hạ bán tính bán nghi cẩn thận đi xuống dưới nhà, một chiếc xe ô tô lạ đi lại cánh cửa nhanh chóng mở ra, một chiếc khăn đã tẩm thuốc bịt lấy mũi. An Hạ ngất đi được đưa lên xe, chiếc điện thoại cũng nhanh chóng ném xuống đường.
"Hạ Hạ em còn bận sao."
Cố Vị Trạch bước ra phòng khách, bên ngoài không có ai, anh hốt hoảng vội lấy điện thoại gọi nhưng máy báo bận. Khuôn mặt anh cứng đờ lại, chân tay bủn rủn, đầu óc không suy nghĩ được gì nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Giang Nhi, Hạ Hạ mất tích rồi."
Trong xe, Vị Nguyên cùng Giang Nhi sững người quay đầu xe lại, Cố Vị Lan nhìn qua gương chiếu hậu cười khẩy.
"Tính bắt thóp bà đây sao không dễ đến thế đâu."
Khuôn mặt đắc ý, đưa tay ra mở bài nhạc yêu thích của mình.
Cố Vị Trạch mặt mày tái nhợt chạy ra ngoài, tiếng chuông điện thoại reo lên, anh từ từ đi gần lại bụi cỏ, bọn chúng đã vứt xuống. Dòng tin nhắn lạ của Giang Nhi làm anh càng tin chắc cô đã bị Cố Vị Lan bắt đi.
Ba người đến phòng bảo vệ xem camera, bóng người cô đứng trước sảnh, một chiếc xe ô tô kéo cô lên, biển số xe được ghi lại cũng là biển giả.
Cố Vị Trạch cầm máy tính viết một dòng code, các camera trên toàn tỉnh đều hiện lên màn hình, di chuyển từng ngõ ngách, Vị Nguyên vội hét lên.
"Ở gần bưu điện Gia Nguyên."
Cố Vị Trạch nhanh chóng phóng to lên, ba người bắt đầu xuất phát đi đến đó. Cánh cửa ô tô mở ra nhưng bên trong không có một bóng người, anh nhìn thấy một vệt máu ở ghế lòng càng đau hơn.
Điện thoại đổi chuông, Cố Vị Trạch vội vàng bắt máy.
"Muốn gặp Dương An Hạ, buổi họp ngày mai cháu phải xin từ chức và chuyển nhượng lại công ty cho dì."
Cố Vị Trạch nhíu mày quát lớn.
"Bà đừng làm hại cô ấy, công ty mà muốn lấy thì bà lấy đi."
Vị Nguyên bên cạnh cầm lấy điện thoại.
"Mẹ đừng làm chuyện có lỗi nữa, giờ quay đầu vẫn kịp."
Cố Vị Lan cười phá lên.
"Mẹ sắp thắng rồi, con cố chờ mấy tiếng nữa thôi."
Điện thoại tắt máy, Cố Vị Trạch đập mạnh tay vào cửa kính ô tô, là người sẽ bảo vệ cô ấy nhưng giờ cô ấy ra sao bản thân cũng không biết.