Không để ý tới tiếng kêu sợ hãi của Lạc Mính Cầm, Giản Tiểu Tinh quyết đoán nhanh chóng dẫm chân ga tăng tốc. Là một tay đua xe chuyên nghiệp, cô có thể nhìn ra hơi thở tỏa ra từ chiếc xe, có thể nhanh chóng phân biệt được ngôn ngữ ẩn sau mỗi chiếc xe, là nhẹ nhàng vô hại hay không có ý tốt, là chậm rãi bình ổn hay có tính công kích, chiếc xe làm cô có cảm giác nguy hiểm.
Quả nhiên, chiếc xe kia sau khi thấy Giản Tiểu Tinh tăng tốc cũng tăng tốc theo, hơn nữa còn đuổi theo với tốc độ mà chỉ tay đua chuyên nghiệp mới có đuổi theo sát phía sau, Lạc Mính Cầm ngồi ở ghế điều khiển phụ bên cạnh, một tay nắm lấy đệm một tay bắt lấy tay vịn trên đầu, trừng mắt nhìn từng khung cảnh lướt qua vô cùng nhanh ở phía trước, không ngừng thét chói tai, tóc tai hỗn loạn, vẻ mặt điên dại, rất nhanh đã trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh, có thể nói là vô cùng mất hình tượng.
Giản Tiểu Tinh cau mày, thỉnh thoảng lướt qua kính chiếu hậu, trong kính chiếu hậu chiếc xe kia đang lao tới áp sát xe cô, kéo gần khoảng cách có thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong khi cô đang dốc toàn lực lên núi, ấy vậy mà đối phương có thể đuổi theo được, hơn nữa còn có vẻ thành thạo, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong sự nghiệp đua xe của Giản Tiểu Tinh. Mặc dù cách đây không lâu Trần Luật đã phải dốc toàn lực cũng không có thể làm được điều này.
Bàn tay cầm vô lăng siết chặt từ lúc nào không hay, hiện tại chiếc xe kia và xe của mình đều đang ở cùng làn đường bên trong, tốc độ vẫn còn chưa đạt tới mức tối đa, Giản Tiểu Tinh lập tức quyết định quay đầu xe xuống núi, nghĩ sao làm vậy, cô lập tức buông lỏng chân ga, đánh tay lái, chiếc xe rung lắc dữ dội, bánh sau xe cọ sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Trong tích tắc đó, đầu chiếc xe lạ kia gần như suýt chút nữa là hôn lên thân xe của Giản Tiểu Tinh, nhưng Giản Tiểu Tinh như thể con cá trạch trơn tuột không thể nắm bắt được, nháy mắt đã trốn thoát.
Giản Tiểu Tinh chớp mắt chuyển từ lên núi thành xuống núi, chiếc xe kia cũng không ngờ Giản Tiểu Tinh đột ngột thay đổi như vậy, chậm hơn nửa nhịp, nhưng cũng nhanh chóng đánh lái nửa vòng ở phía trước rồi quay đầu lại đuổi theo.
Khung cảnh lên núi lần nữa được tái hiện lại.
Núi Bàn Vân mười sáu khúc cua, cua trái, cua trai, cua gấp sang phải, cua trái, chỗ cua gấp sang trái, chỗ cua gấp sang phải, cua phải……
Dưới tình trạng không có người xem, hai chiếc xe rượt đuổi nhau với tốc độ như vũ bão trên đường núi quanh co tối đen, ánh đèn chiếu xa vừa lóe lên, xe cũng đã gần ngay trước mắt, mang theo cơn gió cuốn còn mạnh hơn cả gió núi thổi tới.
Tóm lại, rất nhanh…… Rất nhanh! Sao có thể làm được? Nhìn chiếc xe đang càng ngày càng áp sát đuôi xe của mình qua kính chiếu hậu, nội tâm Giản Tiểu Tinh chấn động mạnh mẽ. Không phải nhiều năm trôi qua như vậy cô chưa từng thất bại, tuy rằng cô là thiên tài nhưng cũng không phải chỉ một lần là có thể làm được, mồ hôi cô rơi xuống còn nhiều hơn gấp mấy lần người bình thường, cô đã từng nếm trải qua mùi vị thất bại, như đó đã là chuyện của mấy năm trước, năm ngoái cô xuất phát đến Hàn Thành đã tự cho rằng mình đã làm tốt công tác chuẩn bị, tin tưởng và cũng khẳng định bản thân đã đạt tới trình độ đứng đầu cả nước, ngay cả Lý Thanh Đình cũng chưa chắc đã thắng được cô.
Nhưng bây giờ sự tự tin này đang bị ngắm tới, áp lực lớn như ngũ chỉ sơn đè xuống này là có chuyện gì vậy? Cảm giác nôn nóng bất an mãnh liệt này là sao? Cái trán của cô đầm đìa mồ hôi, trong lúc thi đấu Giản Tiểu Tinh gần như sẽ không đổ mồ hôi, đặc biệt là trong những trận đấu có lịch thi đấu dày đặc, càng những trận đấu gay cấn, cô lại có thể càng bình tĩnh, nhưng bây giờ lòng bàn tay cô đang chảy đầm đìa mồ hôi. Cho đến lúc này, chiếc xe kia vẫn đuổi theo với một tư thái ổn định, còn cô lại cảm thấy mình giống một con gà đang mệt mỏi khi bị đuổi theo.
Còn có hai cái khúc cua nữa là sẽ đến được cửa của khu sinh thái, có lẽ hắn sẽ phải vượt qua cô ở khúc cua tiếp theo.
Giản Tiểu Tinh cảm nhận không sai, đúng là hắn vượt qua ở khúc cua đó, nhưng kì lạ là hắn lại không hoàn toàn vượt qua mà là đi song song cùng với Giản Tiểu Tinh song, Giản Tiểu Tinh đang nghi hoặc, chiếc xe kia đột nhiên áp sát xem mình, giống như muốn đâm sang bên này, Giản Tiểu Tinh né tránh theo bản năng —
“Phanh! Két –” đột nhiên không kịp đề phòng, thân xe va chạm cùng với vòng bảo vệ của đường núi, âm thanh ma sát dữ dội vang lên vô cùng chói tai, chậm chí còn có thể nhìn thấy tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Ngay lập tức Giản Tiểu Tinh cảm thấy vô cùng đau lòng, nhanh chóng tách xe cách ra khỏi vòng bảo vệ thì lại hoảng sợ phát hiện chiếc xe kia lại đang áp sát bên cạnh mình, một bên là xe của hắn, một bên là vành đai bảo vệ, gần như 2 cái thân xe đang dán chặt vào nhau làm xe cô bị kẹt ở giữa, đi trên đường tiến không được lùi cũng không xong, căn bản cô không có đường trốn thoát, gần như cô đang bị bắt cóc.
Mãi cho đến tận cửa khu sinh thái, xe Giản Tiểu Tinh ngừng lại, chiếc xe kia không dừng lại mà lướt qua người cô, nhanh chóng đi xa, biến mất khỏi tầm mắt của cô. Giản Tiểu Tinh ngồi ở bên trong xe vẫn không nhúc nhích.
Lạc Mính Cầm bất ngờ tỉnh lại, cởi bỏ đai an toàn, đẩy ra cửa xe đầu ra ngoài: “Nôn……”
Xì xào…… Xì xào……
……
Lạc Mính Cầm không khác gì cặp song sinh đêm qua, bò ra khỏi xe, quỳ trên mặt đất nôn mửa một trận, đúng là ba chị em có khác, tư thế phải nói là giống nhau như đúc.
Giản Tiểu Tinh đẩy cửa xe bước xuống, đứng ở bên cạnh Lạc Mính Cầm, nhìn xe của chính mình, chờ cho đến khi Chu Khải chạy tới từ bên kia nhìn thấy cũng bị hoảng sợ, “Voãi chưởng! Thế này là thế nào?!”
Chỉ thấy thân xe bên phải có một vết xước lớn do ma sát gây ra chạy dài từ đầu xe đến đuôi xe, vô cùng nghiêm trọng, thậm chí đầu xe còn bị lõm một mảng. Có thể nói là thương tích nặng nề.
Chu Khải vội vàng dò hỏi Giản Tiểu Tinh có làm sao không, Giản Tiểu Tinh nói không có việc gì, giọng nói rất bình tĩnh đã có gì đó không bình thường rồi. Chu Khải hiểu rõ về Giản Tiểu Tinh cho nên không phát hiện ra, lực chú ý của hắnlại chuyển tới Lạc Mính Cầm, nhìn cô ấy nàng nôn thành tình trạng như vậy thì lắc đầu ngao ngán, cô nói xem ngay từ đầu việc gì phải vậy?
Giản Tiểu Tinh gọi điện thoại cho Y Siêu Quần, để anh ta cử người đến đây mang xe vận chuyển đến nhà xưởng kiểm tra, sửa chữa, còn bản thân thì đi bộ trở về.
Lúc này cuối cùng Chu Khải cũng đã phát hiện ra Giản Tiểu Tinh không đúng lắm, gọi điện thoại cho Phong Đường kể hết lại tình hình một lượt cho hắn nghe.
Phong Đường ra ngoài đón người, từ xa đã nhìn thấy dáng vẻ Giản Tiểu Tinh vừa đi vừa lau nước mắt, đôi chân dài sải bước về phía trước, vài bước đã đến trước mặt cô. Đôi mắt Giản Tiểu Tinh ướt đẫm nước mắt, lông mi cũng ướt dầm dề, khóe mắt vương lại một giọt nước mắt lớn, nhìn rất đáng thương, nhưng cánh môi cô mím chặt, trong mắt lại có lửa giận hừng hực thiêu đốt. Không giống như là đang khổ sở đau lòng mà ngược lại giống như đang rất tức giận.
“Tức chết em! Đúng là tức chết em rồi!!” Nhìn thấy Phong Đường, cô khịt cái mũi thật mạnh, trong giọng nói tức giận mang theo giọng mũi: “Dám biến cái xe của em thành tình trạng này, em muốn, em muốn ngũ mã phanh thây hắn!! Phân thành tám mảnh!!”
Thù không báo không làm con gái! Giản Tiểu Tinh nằm mơ cũng sẽ nhớ rõ cảnh tên khốn đó từng bước ép sát cô vào vành đai an toàn, làm cho xe của cô ma sát với vành đai an toàn tới mức tóe tia lửa, âm thanh chói tai kia như thể tiếng kêu đau đớn của chiếc xe vậy! Xe là đồng đội thân thiết nhất của lái xe, bạn bè tốt nhất, là một nửa cơ thể của lái xe! Ra tay với chiếc xe của một tay đua xe, đã thế còn sử dụng loại thủ đoạn làm người ta không có bằng chứng không thể nào tìm hắn đòi tiền bồi thường được. Lần thiệt thòi này làm cô tức đến nổi nổ phổi, không thể tha thứ được, cô nhất định phải báo thù! Không được, thật sự quá tức giận, tức giận tới mức nước mắt muốn rơi xuống!
Phong Đường hơi kinh ngạc, ngay sau phải nói là vừa đau lòng lại vừa buồn cười, lại muốn ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.
“Trước đó, em lau sạch nước mũi của em trước đi.” ông tướng Phong Đường có thói quen sạch sẽ tỏ vẻ ghét bỏ cô.
“Ừ…… Nhưng mà em không có mang theo khăn giấy, đưa khăn tay của anh cho em mượn một chút.”
“Bẩn muốn chết.”
“Dùng xong sẽ trả lại cho anh.”
“……”
Sau khi trở về biệt thự, Giản Tiểu Tinh đi tắm rửa, Phong Đường gọi điện thoại để Chu Ninh đi điều tra theo dõi, núi Bàn Vân thượng không có theo dõi, ngược lại cửa khu sinh thái lại có, không giống thái độ khi nói chuyện với Giản Tiểu Tinh, khi đang nói chuyện điện thoại sắc mặt hắn lạnh băng, ánh mắt tối tăm.
Giản Tiểu Tinh rất quan tâm đến xe của cô, vừa tắm rửa xong đã vội vàng gọi điện thoại cho Y Siêu Quần hỏi tình hình.
“Khung xe bị biến dạng một chút xíu, bộ phận giảm xóc có bị hư hại một chút, có rất nhỏ biến hình, tránh chấn khí có điểm bị hao tổn, trục bánh xe bị hư hỏng cần phải điều chỉnh lại cân bằng một lần nữa động, đang kiểm tra khoang động cơ bên trong xem có bị hỏng hóc linh kiện gì không……” Y Siêu Quần rõ ràng cũng bị tình trạng xây xát của chiếc xe làm cho hoảng sợ, tuy rằng nói bây giờ bọn họ có nhà tài trợ, một chiếc xe hỏng rồi thì sẽ có xe mới, nhưng là một người cải tiến xe đua, xe muốn dùng đều phải được cải tiến lại, một chiếc xe cải tiến hao tốn rất nhiều sức người sức của, hơn nữa sẽ phải mất một thời gian để lái xe kết hợp nhuần nhuyễn với xe tới trình độ tự nhiên, đâu phải cứ nói đổi là đổi được đâu, tay đua xe chân chính đều coi xe là đồng đội quý trọng nhất. Cho nên chiếc xe này của Giản Tiểu Tinh sẽ được sửa chữa rồi sử dụng tiếp chứ không phải cứ thế đổi một cái khác.
Nghe Y Siêu Quần nói xong, Giản Tiểu Tinh thiếu chút nữa lại sắp tức đến mức hộc máu, sao lại có loại người như thế cơ chứ! Cô chỉ cần nghĩ đến việc nếu hiện tại mình ở thời điểm vẫn là một người chạy khắp nơi để làm công kiếm tiền mua linh kiện tự mình cải tiến xe, chỉ cần bị như vậy làm một chút, bao nhiêu năm làm lụng vất vả đều sẽ trở thành uổng phí, càng đừng nói còn có tình cảm đối với chiếc xe, thế mà người đó cứ nghênh ngang rời đi như vậy không khác gì ác bá! Nghĩ lại là thấy tức giận vì không thể đáng nổ cái đầu chó của hắn ta!
Y Siêu Quần hỏi đã xảy chuyện gì, Giản Tiểu Tinh nói gặp phải một chiếc xe kỳ quái ở trên núi Bàn Vân.
“Là một chiếc xe dẫn động bốn bánh. Kỹ thuật lái xe rất giỏi, toàn bộ quá trình đã thực hiện trôi bánh sau bốn lần.”
Xe dẫn động bốn bánh có động cơ được truyền đến cả bốn bánh xe, hiện tại trên thị trường chỉ có ba loại dẫn động ô tô, dẫn động cầu trước (động cơ dẫn động bánh trước), dẫn động cầu sau (động cơ dẫn động ở bánh sau) và dẫn động bốn bánh. Mỗi loại đều có ưu nhược điểm khác nhau, nói một cách đơn giản, lướt đuôi (lướt lốp) chính là kỹ thuật lợi dụng lực trượt của lốp xe, xe dẫn động bốn bánh nhờ có hệ thống dẫn động bốn bánh, trong khoảnh khắc lốp xe trượt bánh sẽ nhanh chóng bắt đầu dẫn động bánh trước, vì độ bám của bánh trước trở nên mạnh mẽ hơn nên sẽ nhanh chóng ngừng trượt, hoàn toàn không thể tiến hành thao tác trượt bánh (drift). Nói chung, khi vào khúc cua xe dẫn động bốn bánh có độ bám cao, phải nói là rất cao, không cần nhìn người lái xe, xe dẫn động bốn bánh thường được biết đến là nhanh hơn xe dẫn động cầu trước và dẫn động cầu sau.
* Dẫn động bốn bánh dùng để chỉ thiết kế mà mô-men xoắn do ô tô tạo ra được truyền đến cả bốn bánh
Nhưng người nắm giữ xe chính là lái xe, cũng có những lái xe có thể biến điều không thể thành có thể, có đủ kỹ năng thì cho dù có là xe dẫn động bốn bánh cũng có thể drift, Giản Tiểu Tinh cũng đã từng thử dùng xe dẫn động bốn bánh để thực hiện drift, phải mất rất nhiều thời gian để có thể học lái xe dẫn động bốn bánh thực hiện kỹ thuật drift, cuối cùng phát hiện dùng xe dẫn động bốn bánh để thực hiện kỹ thuật drift rất mất thời gian, lại còn lãng phí độ bám của xe với mặt đường, dẫn động bốn bánh chính là để vào khúc cua nhanh nhất.
Nói cách khác, cái người đuổi theo Giản Tiểu Tinh đêm nay, dùng dẫn động bốn bánh thực hiện drift là thể khoe khoang kỹ thuật của hắn, đồng thời dùng vài lần thực hiện drift tốn thời gian và hao mòn lốp xe nhưng vẫn có thể đuổi kịp Giản Tiểu Tinh.
Y Siêu Quần nghe vậy thì kinh hãi, hiện tại trong giới đua xe mà lại ẩn nấp một cao thủ như vậy sao? Hay là nói, người đó là cao thủ từ nước ngoài về giống như đám người của đội đua Giương Buồm Vạn Dặm kia?
Giản Tiểu Tinh đã có đối tượng nghi ngờ.
“Tiểu Tinh, cô phải cẩn thận, có người đang nhằm vào cô đó.” cách không lâu Hà Nhất Tâm mới nói những lời này với cô, “Những người đó, yêu cầu tôi bắt chước kỹ thuật của cô để so tài với bọn họ.”
“Vì sao?” Giản Tiểu Tinh rất khiếp sợ, bản thân đã đắc tội ai rồi ư? Vì sao lại muốn tìm cô để gây phiền toái? Đội đua Giương Buồm Vạn Dặm…… Quên đi, đội đua xe Giương Buồm Vạn Dặm không tính, ngay từ đầu người ta đã không nhắm tới mục tiêu là đội đua xe Hồng Tinh, mà là tìm Giản Tiểu Tinh đánh đòn phủ đầu. Không lẽ là bởi vì cô là phụ nữ nhưng lại nắm trong tay cúp quán quân của nước đã khiến người nào chướng mắt sao? Nếu thự sự là lý do này, vậy thì con m* nó đúng là nhiều kẻ mắc bệnh ung thư nam thẳng à?
* Ung thư nam thẳng là một thuật ngữ xúc phạm đàn ông và phân biệt giới tính bị coi là để mô tả những người đàn ông dị tính bảo thủ, những người không nao núng tuân thủ các giá trị Gia trưởng truyền thống mà thù địch, coi thường hoặc phớt lờ các phong trào của phụ nữ và bình đẳng giới, thường theo tinh thần chủ nghĩa dân tộc.
“Cháu cũng không biết lý do, nhưng cháu cảm nhận được thủ đoạn của những người đó…… Không giống những tay đua xe chuyên nghiệp bình thường. Thậm chí có mấy cháu có cảm giác họ muốn lấy mạng cháu.”
Giản Tiểu Tinh kinh ngạc, lập tức hiểu ra ý của Hà Nhất, cô ấy nói chính là những tay đua xe tử thần trong những mặt tối của giới đua xe, vì tiền mà tình nguyện trở thành con rối trong tay kẻ khác, coi thường mạng sống, xe trở thành công cụ giết người của bọn họ, mỗi một tay đua tử thần đều là hung thủ giết người, nhưng bởi vì giỏi giấu đầu giấu đuôi mà có thể thoát được cảnh tù tội, loại hình thi đấu này đã nhiều lần bị cấm tổ chức vì có sự tham gia của mấy nhân vật tai to mặt lớn phức tạp.
Giản Tiểu Tinh nghĩ tới La Mạn, người mà cô ngưỡng mộ, những người như La Mạn không thể không tham gia thi đấu tử thần vì phải chịu nhiều áp lực cuộc sống, nhưng chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn hèn hạ đê tiện để dồn đối thủ vào chỗ chết trong khi thi đấu như cô rất ít, những người có kỹ thuật như cô ấy thì lại không lương thiện giống cô ấy, người có tấm lòng lương thiện như cô thì lại không có kỹ thuật giỏi bằng cô.
“Còn nữa, tất cả bọn họ đều lái xe dẫn động bốn bánh, trong đội của họ có một tay đua nữ, bọn họ gọi cô ta là Mi Mi, về mặt ngoại hình khá giống tôi. Cô ta có năng lực rất giống tôi, nhưng giỏi hơn tôi, giống như phiên bản nâng cấp vậy, tôi chỉ là một hệ thống được lắp đặt một bộ phần mềm, còn cô ta có thể nâng cấp phần mềm cùng với chắp vá. Trong quá trình đấu cô ta cũng bắt chước kỹ thuật của cô, cuối cùng làm tôi thảm bại.” Hà Nhất Tâm tiếp tục tiết lộ những thông tin làm Giản Tiểu Tinh khiếp sợ.
Những tay đua tử thần đều là những kẻ liều lĩnh, có lẽ do hoàn cảnh sinh tồn khốc liệt nên không thể không sinh ra những quái vật, vốn dĩ bọn họ chỉ nên tồn tại trong bóng tối, cong những tay đua chuyên nghiệp chiến đấu vì danh dự như chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng lẽ bây giờ lại muốn chạy đến chỗ người ta sao?
“Hơn nữa, bọn họ có một huấn luyện viên, trong suốt cả quá trình đều ở trong xe nên tôi không nhìn thấy được, cảm giác rất thần bí. Bọn họ rất cung kính đối với hắn, cũng làm cho tôi cảm thấy rất nguy hiểm. Tin tức của tôi chỉ có vậy, bản thân cô phải cẩn thận, nếu nhóm người này khiêu chiến với các cô, yêu cầu tiến hành thi đấu giao lưu gì đó với đội đua xe Hồng Tinh, đến lúc đó cô phải biết đó là những kẻ tôi nói đến, tốt nhất là không nên đồng ý với bọn họ, chỉ sợ cái họ muốn không đơn giản là chiến thắng.”
Những gì Hà Nhất Tâm nói làm Giản Tiểu Tinh khiếp sợ, nghĩ lại cảnh vừa mới bị ép ra ngoài, nếu không có vành đai an toàn, nếu người nọ thật sự là tay đua xe tử thần thì đúng là muốn mạng người, nếu thật sự không có ý tốt thì là muốn ép cô ngã từ trên núi xuống sao?
Giản Tiểu Tinh hoang mang như lạc vào trong sương mù, một đội của những tay đua tử thần? Nhưng vấn đề là vì sao lại nhắm vào cô?
“Bọn họ có liên quan gì đến việc cô rút khỏi giới đua xe không??”
“Trên thực tế lý do tôi muốn rời khỏi giới đua xe không liên quan nhiều đến bọn họ, chẳng qua là họ xuất hiện đúng thời điểm đó thôi, tuy rằng việc thi đấu cùng với bọn họ làm tôi bị gãy xương một chân. Chỉ là nhờ vào một người mà tôi vừa mới nhìn rõ một vài chuyện, muốn theo đuổi thứ mà tôi thực sự yêu thích, có lẽ tôi sẽ ra nước ngoài xem sao. Tiểu Tinh, cô phải cố lên, cô là người trong sáng và thuần khiết nhất trong số ba chúng ta, trước kia rất thực xin lỗi. Vào ngày diễn ra trận chung kết Giải Vô Địch Thế Giới tôi sẽ đi Berlin, đến tận nơi để chứng kiến khoảnh khắc cô giành được chiếc cúp quán quân. Hẹn gặp lại.”
Tính ra thời gian phiền muộn vì chia tay bạn bè còn chưa kéo dài được bao lâu thì những người đó đã xuất hiện, thật bất ngờ.
Xem xét đến những hành động của tay đua tử thần, Giản Tiểu Tinh nói với Y Siêu Quần, hơn nữa đển ông ấy chuyển lời cảnh cáo đến đám người Lưu Lưu, thời gian tới khi ra ngoài cần phải cẩn thận, nếu có người khiêu chiến thì đừng đồng ý. Y Siêu Quần càng hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự việc hơn nhiều so với cô, đương nhiên sẽ không lơ là.
Cùng lúc đó, trong ga tàu hỏa ở Hàn Thành, một đoàn tàu hỏa chạy vào sân ga, mội người phụ nữ có dáng người cao gầy, đeo kính râm, trên đầu quấn lấy khăn quàng cổ xách theo một chiếc túi da bước xuống tàu. Cô ấy đưa tay tháo kính râm xuống, từ ống tay áo lộ ra dấu vết bị bỏng của da thịt, mà sau khi kính râm được tháo xuống lộ ra một đôi mắt phượng màu đỏ, trong ánh mắt phát lộ vẻ lãnh khốc mang tính công kích.