Thân phận ở thế giới này là diễn viên, trong đầu Tịch Dã có rất nhiều đoạn ngắn ký ức về cảnh hôn môi, kinh nghiệm của y lẽ ra phải phong phú, thành thạo, nhưng hiện tại không cái nào dùng được cả, thậm chí còn quên phải đẩy người nọ ra.
Trong phòng bệnh, hơi thở của thiếu niên cùng là mùi hương bạc hà giống y, một chạm tựa như chuồn chuồn lướt nước, nóng bỏng, sạch sẽ, cả dáng vẻ hoảng loạn do sau một lúc vẫn chưa nhận được đáp lại, đều không hề khiến người sinh ra bất kỳ sự phản cảm nào.
"Râu."
Bàn tay muốn tránh thoát vừa muốn động liền dừng lại, Tịch Dã ngước mắt lên, dùng ánh mắt ra hiệu đối phương lùi lại, vốn định nói đây chỉ là hiểu lầm, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành câu oán giận mơ hồ: "Nhột quá."
Thân thể của thiếu niên rất tốt, hai ngày nay không có tâm tình chăm sóc, trên cằm quả nhiên đã mọc lên vài sợi râu cưng cứng, rõ ràng là đang ghét bỏ, nhưng Cố Tông một giây trước còn uể oải tâm tình đã lại nở hoa, do thanh niên phát ra âm thanh khi hắn vẫn chưa hoàn toàn lùi lại, môi chạm môi, dù lạnh lẽo đến đâu vẫn có thể cọ đến ấm áp.
Rửa mặt cạo râu bằng tốc độ nhanh nhất trong đời, thiếu niên từ phòng vệ sinh đi ra, tóc mái còn hơi ướt, quy củ ngồi xuống bên mép giường, nhắm mắt lại, bày ra một tư thế muốn được hôn môi.
___ Làm nũng quá giỏi.
Tịch Dã nghĩ vậy.
Trên đời này tại sao lại có người làm nũng giỏi như thế?
Y hiển nhiên không định có bất cứ ràng buộc gì cùng với bất cứ ai ở bất cứ thế giới nào, nhưng giờ phút này lại ma xui quỷ khiến mà giơ tay lên, dùng ngón trỏ chạm vào môi đối phương.
Ngay lúc này Chu Minh vào cửa.
Sớm đã cam chịu hai người là kiểu quan hệ từng ngủ với nhau, anh ta hắng giọng một cái, không chút kinh ngạc mà xoay người: "Cần tôi ra ngoài không?"
1101 trợn mắt há hốc mồm.
Nếu anh ta vài phút nữa mới xuất hiện, nó không chút nghi ngờ ký chủ nhà mình thật sự sẽ hôn lên, cho nó vào chế độ riêng tư, che một lớp mosaic.
"Không cần." Vẫn chưa để ý số liệu đang hỗn loạn của hệ thống trong tiềm thức, Tịch Dã thu tay về, bình tĩnh nói: "Vừa lúc có việc muốn cùng nói với anh."
Cố Tông ở bên cạnh thì ngược lại, từ vành tai xuống đến gáy đều đã đỏ thành một mảng, nhưng hai mắt của hắn lại không chút nào né tránh, cũng không muốn né tránh, lại nắm lấy tay Tịch Dã, như thể đang sờ bảo bối mà vuốt ve nốt ruồi nho nhỏ bên sườn ngón giữa của thanh niên.
Chu Minh vừa quay đầu lại đã bị bạo kích:...
Chẹp, người trẻ tuổi đúng là dính người.
"Nói gì thì nói, chuyện yêu đương tôi cũng mặc kệ, dù sao fan của cậu đều biết cậu thích đàn ông." Huống chi bây giờ fan CP Kính Nghiệp còn nhiều như vậy.
Sau khi những bức ảnh chụp Tịch Dã ở bữa tiệc tối bị truyền ra, siêu thoại có liên quan thực sự uể oải một trận, nhưng sau đó có người qua đường từ phía xa chụp được cảnh Cố Tông đưa Tịch Dã lên xe cứu thương đến bệnh viện, đại bộ phận fan CP lại lần nữa vực dậy tinh thần, ngay cả fan của Cố Tông cũng đều bởi vì "Tin tưởng ánh mắt của chính chủ" mà tắt tiếng.
Từ trước đến nay, fan only của hai bên và fan CP luôn như nước với lửa, thế nhưng dưới loại tình huống đặc thù này lại đạt thành một loại hài hòa quỷ dị nào đó, nhất trí trong việc đối ngoại.
Tịch Dã nằm trên giường bệnh vài ngày cũng không nghĩ tới dư luận lại bởi vì việc y sinh bệnh phải nhập viện có chuyển biến tốt đẹp, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, cho dù y có hộc máu té xỉu trước mặt mọi người, cũng sẽ bị gắn cho cái mác trà xanh bị trừng phạt đúng người đúng tội.
"Ai bảo duyên với người qua đường của Cố Tông tốt, lại cũng chưa diễn bộ phim nào, lúc đó cậu ấy sắp khóc tới nơi, còn ai không tin cơ chứ?" Liếc nhìn khuôn mặt không chút máu của Tịch Dã, Chu Minh thả chậm ngữ khí, "Cậu đó, cuối cùng cũng vận khí đổi thay rồi."
Khóc?
Thật sự rất khó để tưởng tượng khuôn mặt anh khí bừng bừng của Cố Tông khi khóc sẽ là cái dạng gì, Tịch Dã rất có hứng thú mà nhìn chằm chằm đối phương, nhìn đến nỗi hắn phải giật mình một cái.
1101 chỉ chú ý đến câu phía sau: Vận khí đổi thay? Không sai, từ sau khi gặp được Cố Tông, Tịch Dã tuy vẫn hướng tới việc làm cá mặn như cũ, chỉ ngẫu nhiên giãy giụa vài cái, nhưng tình huống đã tốt hơn rất nhiều so với trong nguyên tác, ngay cả chứng mất ngủ vốn được cho là sẽ dần dần khoét rỗng cơ thể đối phương đến chết, cũng "may mắn" mà tìm được phương pháp giải quyết rồi.
Bằng không, sau khi vai thụ chính rời khỏi chương trình tạp kỹ, Tịch Dã làm sao có thể giống như hiện tại, nằm viện mấy ngày đã tung tăng nhảy nhót, vẫn còn tâm lực mà đùa giỡn chó con.
Nhìn bề ngoài, Cố Tông có vẻ như cái gì cũng chưa làm, thậm chí còn thường xuyên được Tịch Dã quan tâm chăm sóc, nhưng nếu tinh tế quan sát, mỗi lần danh tiếng Tịch Dã chuyển biến tốt đẹp, nhân khí tăng trở lại, sau lưng đều có bóng dáng của đối phương.
Tác dụng của việc ghép CP thực sự lớn như vậy sao?
"Em không có khóc." Cho dù rất thích cảm giác được Tịch Dã toàn tâm nhìn chăm chú, Cố Tông vẫn yếu ớt biện hộ cho bản thân: "Nam nhi đổ máu không đổ lệ."
Tất cả là do góc chụp bị sai, ánh sáng quá chói thôi.
Tịch Dã chợt nổi lên ý xấu: "Nếu là tôi muốn xem thì sao?"
Thiếu niên đang liều mạng chứng minh suy nghĩ bản thân là một người thành thục nam tính lập tức sửa miệng: "...Cái đó, cũng không phải không được."
"Tôi xin hai vị, vẫn còn một người đang sống sờ sờ ở đây đó," ăn cơm chó no căng bụng, Chu Minh lấy ra một bản kế hoạch trong túi văn kiện, "Ý tứ của công ty là xử lý lạnh, không đáp lại, cậu cứ tiếp tục đóng phim, dù sao ngay từ ban đầu cũng đã không tính phương hướng hoạt động cho cậu theo hướng lưu lượng."
Duy nhất một chương trình tạp kỹ kia vẫn là đối phương lén nhận.
"Nhưng cuối cùng có thể đóng được thể loại phim nào, đạo diễn có bằng lòng nhận cậu hay không, đều cần cậu phải tự mình giành lấy."
"Công ty giải trí Tô thị tài đại khí thô, nhưng chưa đến mức một tay che trời, nếu cậu có thể giành thêm một cúp vàng ảnh đế, những đạo diễn và biên kịch bị gắn mosaic trong những tấm ảnh đó, tự nhiên sẽ có người đứng ra nói thay cậu, hiện tại bọn họ không dám hé răng, cậu hẳn là biết vì cái gì."
Đơn giản là vì Tịch Dã ở trong nước còn chưa đứng vững gót chân, tùy tiện xuất đầu sẽ không có tác dụng gì, còn dễ bị xem là cá mè một lứa khiến cho cả người cũng tanh theo.
Biết rõ trong xương cốt đối phương có bao nhiêu tâm cao khí ngạo, Chu Minh dứt khoát bắt đầu giảng thuyết: "Tịch Dã, giới giải trí chính là như vậy, sự trợ giúp công ty có thể cho cậu là hữu hạn, cứ yên lặng hay tranh đấu một phen, tự cậu chọn lấy."
Chọn cái gì mà chọn? 1101 nghĩ, ký chủ nhà nó sớm đã tính đến việc rời khỏi giới luôn rồi, lúc nào cũng sẵn sàng bán căn hộ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng rồi bỏ trốn, Chu Minh không phải đang tạo cơ hội cho Tịch Dã, tự dí súng vào đầu mình sao?
Nào ngờ, thanh niên đang lười nhác dựa vào giường bệnh lại nói: "Đóng phim cũng được, nhưng tôi có một yêu cầu."
Chu Minh: "Cậu nói đi."
Tịch Dã: "Ký với Cố Tông."
"Cậu ấy công khai hướng về tôi, tôi sợ cậu ấy sẽ bị công ty cũ bắt nạt," Tịch Dã giải thích thực tế, "Anh cũng đã từng ký ra nữ hoàng tình ca, hẳn là có thể nhìn ra được cậu ấy là một hạt giống tốt."
Nếu không Cố Tông cũng không có khả năng ra mắt với tư cách là một thực tập sinh cá nhân bối cảnh gần như chỉ có một mình.
Biết rõ những gì đối phương nói chính là sự thật, Chu Minh vẫn là có chút đắn đo không thoải mái: "Đừng quá tâng bốc tôi."
Tịch Dã: "Tiền vi phạm hợp đồng tôi..." Lời sắp nói ra khỏi miệng đột nhiên chuyển hướng, y dừng lại, "Tôi cho cậu ấy mượn."
___ Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi, y chỉ không muốn Cố Tông ở trước mặt người ngoài bị mang tiếng là được bao dưỡng.
Hồi lâu không nghe được lời phản bác nào, ánh mắt Chu Minh nhìn về phía Cố Tông tức khắc tràn ngập trìu mến: Đấy, lại thêm một kẻ ngốc bị tình yêu làm cho choáng váng đầu óc.
Thậm chí còn không bắt được bất cứ lợi ích nào.
Cố Tông vừa là một cổ phiếu tiềm năng, lại có thể đồng thời để mắt đến Tịch Dã, sau này chia tay cởi trói cũng không gây ồn ào đến quá khó coi, Chu Minh đương nhiên không có gì phải không vui, nói đến các chi tiết, anh ta lại trở thành một người cuồng công việc, vô cùng lo lắng mà trở về công ty.
1101 hóng hớt toàn bộ quá trình xì xầm: [Đóng phim? Sắp tới đâu có bộ phim điện ảnh nào tốt đâu?]
Tịch Dã: [Không phải có một bộ của Tiết Minh Lãng đó sao? Cái bộ đoạt giải ấy.]
1101: [Cậu muốn cướp vai chính?]
Tịch Dã vô tội: [Mỗi người đều dựa vào năng lực của mình, làm sao có thể gọi là cướp?]
1101 chịu cú sốc to lớn.
Nhiều năm như vậy, nó rốt cuộc nghe được ký chủ nói câu mà phản diện nên nói rồi.
Do đã ngủ quá lâu nên không mấy thèm ăn, Tịch Dã đang truyền dịch, an tĩnh nhìn Cố Tông ăn cơm.
Y nhìn đối phương, tựa như nhìn một chồi non đang sinh trưởng mạnh mẽ dưới ánh mặt trời, cho dù không làm gì cũng khiến người cảm thấy dễ chịu.
Nhưng Cố Tông hiển nhiên cũng không hoàn toàn thành thật giống chồi non như vậy, thỉnh thoảng hắn sẽ lựa ra những đồ ăn bản thân cảm thấy ngon, dùng một cái thìa mới múc đưa đến bên môi Tịch Dã một cách tự nhiên.
Nếu ăn liền đút nhiều thêm vài thìa, còn không ăn thì cũng không ép buộc, trong cơn hoảng hốt, 1101 cảm thấy đứa nhóc Cố Tông này đã xem Tịch Dã thành mèo mà chăm luôn rồi.
Cố tình y giống như còn rất hưởng thụ.
Đến khi ăn xong hộp cơm, sau đó mời y tá đến rút kim cho Tịch Dã, thiếu niên tràn đầy sức sống cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, há miệng ngáp một cái.
Vóc dáng của hắn cao lớn, ghế sô pha cỡ bình thường trong phòng bệnh đơn căn bản không đủ chỗ để nằm, Tịch Dã đang định nhờ người đưa đến thêm một chiếc giường phụ, Cố Tông đã cởi xong giày và tất, xốc chăn lên.
Trước lạ sau quen, lúc Tịch Dã còn đang ngây người, hắn cúi đầu hôn lên môi thanh niên, cánh tay dài duỗi ra, vòng qua bả vai đối phương, kéo người nằm xuống.
Chỉ xét về sức mạnh, Tịch Dã tuyệt đối so không lại Cố Tông, phía bên phải là lồng ngực ấm áp mềm mại áp sát vào người, hơi thở ấm nóng phả tới bên cổ, khiến y hoàn toàn không để ý đến nụ hôn trộm kia, khẽ nâng tay, vỗ một cái lên mặt Cố Tông.
"Đi xuống."
"Không chịu." Chóp mũi cọ cọ vào lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của thanh niên, Cố Tông đúng lý hợp tình, càng ôm người chặt hơn chút: "Muốn trả nợ."
Chim hoàng yến phải có ý thức của chim hoàng yến.
Hình thể áp chế, Cố Tông tay dài chân dài, Tịch Dã lại thon gầy, cả người tựa như bị khảm vào trong lồng ngực đối phương, nhưng điều này lại không khiến cho Tịch Dã cảm thấy bị giam cầm, ngược lại có cảm giác an tâm khi có thể sờ đến và cảm nhận được, cả người phảng phất như vừa lơ lửng trên không đã lại đáp xuống được mặt đất kiên định vững chãi.
Vì thế, Tịch Dã thỏa hiệp.
Thu tay lại, y cảnh cáo: "Không được lộn xộn."
"Ừm ừm." Chiếc cằm nhanh chóng vùi vào cổ y cọ xát.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tiếng hít thở của người bên cạnh cũng dần dần vững vàng, Tịch Dã nhàm chán mở mắt, suy nghĩ, người vừa ngủ thẳng một giấc hơn 30 tiếng đồ hồ, còn cần ngủ bù làm sao được.
Y cũng không phải heo.
...Nhưng hắn đã ngủ thiếp đi rồi.
Trong lúc mơ màng cảm thấy đuôi tóc cọ vào có hơi ngứa, tựa như đang bị cái gì chọc phá, Tịch Dã vừa cử động, cảm giác kia lập tức biến mất, một lúc sau, lại thử thăm dò tiến tới gần.
"Thầy Tịch."
Tịch Dã lười phát ra tiếng.
Thiếu niên phía sau y như thể cảm thấy nhẹ nhõm, cánh tay được một tấc lại muốn tiến một thước mà ôm lấy eo y, hai chân cũng quấn chặt, kẹp y lại ở giữa.
Ước chừng qua mấy chục giây sau, một luồng hơi ấm cẩn thận xoa lấy đuôi tóc, dán vào sau gáy Tịch Dã.
Giống như đang đối đãi với một trân bảo dễ vỡ thật vất vả mới có cơ hội đến gần, dù muốn bày tỏ sự hưng phấn cùng vui sướng của mình, nhưng lại phải cố gắng kiềm chế, sợ dọa đến đối phương, cũng sợ bản thân sẽ bị đối phương chán ghét.
Càng sợ đây là một giấc mộng, chạm vào sẽ liền tỉnh lại.
Cuối cùng chỉ có thể thừa dịp khi bảo bối đang ngủ, âm thầm trộm nỉ non:
"Tịch Dã, em thích anh lắm á."