• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tịch Dã khóc.

Nhưng trong ống kính đang rung chuyển lay động, y lại hoàn toàn vô pháp khiến người dâng lên tâm tư thương tiếc bảo hộ linh tinh gì đó, gương mặt dính máu, một vết vẩn đục màu đỏ được nước mắt chậm rãi rửa sạch, mơ hồ khiến người sợ hãi.

Chỉ có thiếu niên ở bên cạnh y vẫn như bình thường, chịu đựng cơn đau, cố ý cường điệu mà trêu ghẹo: "Oa, thầy Tịch, mặt anh nhỏ ghê, một bàn tay của em đã có thể bao trọn."

Mảnh thủy tinh vỡ vụn làm mu bàn tay của hắn bị trầy xước, chảy ra từng dòng chất lỏng ấm dính, nhưng Cố Tông vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nâng đầu ngón tay, muốn lau đi nước mắt của Tịch Dã.

"Ở yên đó." Bởi vì mũi bị va phải, thanh âm Tịch Dã hơi run rẩy, âm cuối phảng phất nghe như được kéo ra mềm mại, tương phản với động tác dứt khoát của y, gọn gàng, lưu loát, một bên nắm lấy tay Cố Tông, không cho đối phương lộn xộn, một bên quay đầu lại yêu cầu: "Băng gạc với hộp sơ cứu, mau."

Ôm trán đứng dậy, thấy rõ tình cảnh trước mắt, nhân viên công tác bị dọa cho kinh hãi, không đợi anh ta kịp ngây người, thanh niên tóc đen lạnh lùng nhìn sang: "Nhanh lên."

Con ngươi đen nghìn nghịt sâu không thấy đáy, giống như đang trong cơn hoảng loạn còn gặp phải nỗi sợ khủng bố hơn, nhân viên công tác đầu óc trống rỗng, hai tay vô thức ngừng run rẩy, theo bản năng đưa hộp sơ cứu tới theo lời đối phương.

Tài xế ngồi ở phía trước nghĩ mà sợ: "Cừu... có cừu ở trên đường."

Cũng may ông ta tay mắt lanh lẹ, nếu thật sự đụng phải, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Trong xe một lần nữa khôi phục lại ổn định, ngoại trừ Cố Tông, những khách mời còn lại đều không có việc gì, mãi đến khi nghe thấy Tịch Dã hỏi hộp sơ cứu, mọi người mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra.

"Tiểu Cố?"

"Chảy nhiều máu quá."

"Bác sĩ đâu? Bác sĩ!"

Để đảm bảo hiệu quả của buổi phát sóng trực tiếp, bác sĩ đi cùng và một số thiết bị cồng kềnh đều ở trong chiếc xe phía sau, tổng đạo diễn vội vàng chạy tới, gấp đến độ choáng váng, đã thấy Tịch Dã đặt chai cồn sát khuẩn xuống, cầm lấy chiếc nhíp đã được khử trùng: "Sẽ hơi đau."

"Cố chịu đựng."

Khớp xương cuối của ngón giữa vô tình va vào giữa tâm làm vỡ thấu kính, những mảnh vỡ nhỏ li ti không thể tránh khỏi mà găm vào da thịt, nhưng thanh niên tóc đen dường như đã quen nhìn những cảnh tượng máu me đầm đìa như vậy, nhìn không ra bất kỳ sự hoảng loạn hay sợ hãi nào, đôi tay ổn định, lau máu, lấy ra mảnh vỡ, bôi thuốc và băng bó, liền mạch lưu loát.

1101 có hơi sợ hãi.

Người khác không thể biết, nhưng nó lại có thể cảm nhận được cảm xúc sâu trong tiềm thức như gió bắc lạnh thấu xương, vừa mãnh liệt vừa lạnh lẽo, như thể muốn xé nát hết thẩy, thổi đến mức toàn bộ hệ thống của nó không đứng vững nổi.

Thận trọng nép vào một góc, 1101 tự bảo vệ mình, nhỏ giọng nói: [Ừm... Thật ra vết thương này thoạt nhìn đáng sợ, nhưng sẽ không tổn thương đến gân cốt, không ảnh hưởng đến việc Cố Tông chơi đàn hay nhạc cụ khác đâu.]

[Thế giới này vẫn còn dư điểm tích phân, đủ đổi thuốc mỡ không để lại sẹo, hoặc nếu cậu không yên tâm, có thể viết giấy nợ, chúng ta đổi loại cao cấp hơn, thế nào?]



[Ký chủ? Tịch Dã? Cậu nói gì đi mà.]

[...Không phải do tôi lười biếng ham chơi, là do ý thức thế giới này làm ăn xằng bậy, đám người Tô Thanh Duyệt vẫn còn ở trên xe, cũng may mà có Cố Tông ở đây, nếu không cậu chắc chắn bị hủy dung rồi, lại không có cơ hội quay lại.]

Ước chừng là bởi vì hai chữ Cố Tông, cơn cuồng phong đang tàn sát bừa bãi trong tiềm thức cuối cùng cũng dịu đi, thanh niên theo đó bình tĩnh lại, không hề dao động dò hỏi: [Hệ thống.]

[Cậu có biết vì sao tôi lại thức tỉnh không?]

1101 không biết.

Tư liệu nhiệm vụ chỉ viết Tịch Dã là một NPC tự thức tỉnh, nhưng không đề cập đến phương thức để thức tỉnh của đối phương.

Nó linh tính rằng có điều gì đó không ổn, nhưng chờ rồi lại chờ, Tịch Dã vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời, lúc này, đối phương đã xử lý xong miệng vết thương cho Cố Tông, hai người thay đổi chỗ ngồi.

Rõ ràng bị thương, đau đến trán toát mồ hôi lạnh, nhưng hắn lại giống như tìm được kho báu gì đó vậy, hướng về ánh sáng mặt trời, vẫn luôn nhìn chằm chằm băng vải được thắt nơ bướm ở trên tay:

"Tay nghề của thầy Tịch thật tốt."

"Em thích lắm."

"Im lặng." Đổi sang chỗ ngồi mới không kéo rèm, thanh niên tóc đen hậu tri hậu giác mà dùng khăn giấy lau đi vết máu trên mặt, làn da được tia nắng chiếu rọi như thể trong suốt.

Vừa mới đây còn trầm ổn đáng tin cậy giúp đỡ đồng đội của mình, nhưng không biết vì sao, giờ phút này không ai dám tiến đến tiếp cận Tịch Dã, giọng điệu không cho phép cự tuyệt, y nói: "Xuống xe liền đi bệnh viện."

Giống như một con dã thú đánh dấu lãnh địa của mình, y ngồi ở ghế ngoài vo một viên giấy trắng đỏ lẫn lộn, đám người Tần Thành dù có muốn tiến đến tỏ vẻ quan tâm, cũng chỉ dám bí mật dùng ánh mắt nhìn xung quanh. _Truyện chỉ đăng duy nhất tại wattpad @chomchomngonnhut, các trang khác đều là reup_

Tiếng động mạnh đến mức khiến các phòng phát sóng trực tiếp bị đóng băng rốt cuộc đã bình thường trở lại:

[Hào quang hoàn toàn bùng nổ.]

[Tịch Dã trước kia từng đóng vai bác sĩ sao?]

[Oa oa oa, thương Tiểu Cố, cách một cái màn hình đau lòng muốn chết.]

[...Tịch Dã chăm sóc đầu tiên, anh dâu này tui nhận.]

[Tuy rằng nhưng mà, anh dâu?]

[Các chị em ơi gáy lên! Bị thương còn muốn dỗ vợ, bé Tông làm sao có thể làm nũng như vậy nha!]

Đồng thời, "Cùng nhau du hành" trên đường gặp phải tai nạn ngoài ý muốn nhờ vậy trực tiếp nhanh chóng xuất hiện trên hot search, quần chúng ăn dưa rất nhanh đã tìm ra ngọn nguồn thông qua các cảnh quay hỗn loạn khác nhau.

[Đột nhiên xuất hiện cừu ở trên đường, lý do này cũng buồn cười quá quá đi, hoài nghi sâu sắc là do tổ tiết mục tự biên tự diễn.]

[Thuyết âm mưu vừa thôi, ai lại nói dối những thứ có thể được camera hành trình chứng minh chứ?]

[Có sao nói vậy, Tịch Dã thật sự quá xui xẻo, lần trước suýt chút nữa bị sóng đánh úp cũng là anh ta.]

[Chắc là do làm vài chuyện trái với lương tâm.]

[Quả táo nhãn lồng, đáng đời.]

[Đen đủi, thiếu chút nữa liên lụy cả xe luôn rồi.]

Người suýt chút nữa bị hủy dung, không hiểu sao lại trở thành đối tượng bị chỉ trích, lúc này, người qua đường chân chính cũng đều không thể nhìn nỗi nữa:

[Việc nào ra việc đó, sự đồng cảm cơ bản nhất cũng phải có chứ?]

[Trên đường có cừu thì liên quan gì đến Tịch Dã vậy?]



[Không thể nào không thể nào, sẽ không có ai mê tín đến mức này đâu nhỉ.]

[Chính chủ nhà mấy người vẫn còn chưa nói gì cả nha.]

[Đã kiểm tra trang chủ, tôi cũng không phải fan của Cố Tông, chẹp chẹp, rốt cuộc là thành phần gì, hiểu được đều hiểu.]

Tịch Dã và Tô Thanh Duyệt đối đầu với nhau, chuyện này những ai gần đây lên mạng đều biết, Tô Thanh Duyệt vẫn luôn chiếm thứ hạng cao về mặt đạo đức, những fan đã quen với chiến thắng khó tránh khỏi có những người không lý trí:

[Thủy quân nhiều ghê, không phải là cũng không bị thương tích gì hay sao?]

[Ai không biết còn tưởng anh ta sắp chết tới nơi.]

[Kỹ nữ tâm cơ, đoạt xong nam nhân đoạt luôn ống kính, hạ tiện.]

[Fan của Cố Tông cũng mắc cười ghê, nổi giận cũng không dám, cả fan lẫn chính chủ cùng nhau la liếm.]

[Vẫn còn người chưa nhìn ra sao? Chương trình mời Tô Thanh Duyệt chỉ để cho người nào đó ké fame hút máu thôi.]

Chỉ vài câu đã đắc tội tất cả những gì có thể đắc tội, vận mệnh đã định cán cân luôn nghiêng về phía nhân vật chính, lần đầu tiên đã có chút xê dịch, này khó tránh khỏi mà ảnh hưởng đến duyên với người qua đường vẫn luôn tốt đẹp từ khi mới ra mắt đến nay của Tô Thanh Duyệt.

1101 vui mừng như điên đến trào nước mắt:

Tám thế giới! Tám thế giới! Ký chủ của nó rốt cuộc chịu từ bỏ làm cá mặn một chút rồi sao?

Nhưng mà, bất luận nội tâm kích động cỡ nào, 1101 trong tiềm thức vẫn an tĩnh như gà, Tịch Dã đang cùng Cố Tông nói chuyện, không biết vì sao, nó có hơi không dám quấy rầy.

"Thầy Tịch, anh Tịch, Tịch Dã," ỷ vào chỗ ngồi mới không có máy quay, Cố Tông nghiêng đầu nhìm chằm chằm sườn mặt của thanh niên, không lớn không nhỏ nói, "Đã nói em không sao cả mà, cười một cái?"

Nghi ngờ sâu sắc người này thiếu mất dây thần kinh cảm giác đau, Tịch Dã bóc một viên thuốc giảm đau từ vỉ thuốc, vặn bình giữ nhiệt đối phương cứ khăng khăng giữ lấy: "Há miệng ra."

Cố Tông không nhúc nhích.

"Đắng lắm, thầy Tịch..." Nửa câu sau còn chưa kịp nói đã bị thanh niên liếc bằng ánh mắt hình viên đạn, Cố Tông lập tức nghiêng người sang trái, thút thít, vóc dáng cao lớn mà dựa vào vai Tịch Dã: "Ui da, đau quá đi."

Sợi tóc có hơi cứng lướt qua, vành tai Tịch Dã ngứa ngáy: "...Dây an toàn."

"Tay đau quá, thầy Tịch giúp em với." Ỷ bản thân còn nhỏ tuổi, Cố Tông làm nũng không chút nào kiêng kỵ, về phần những khách mời khác nghĩ như thế nào, đều không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.

Sau khi Tịch Dã theo lời hắn giúp thắt dây an toàn, lại tự mình nâng ly nước giúp hắn uống thuốc, Cố Tông vẫn còn chưa hài lòng, làm bộ làm tịch nhăn mày: "Đắng quá đi."

"Thầy Tịch cười một cái đi."

Tịch Dã có hơi muốn đẩy người này ra.

Nhưng còn chưa thật sự động thủ, y quay sang, nhìn thấy sắc môi của thiếu niên nhạt hơn so với ngày thường rất nhiều.

Cố Tông tuổi trẻ, da mặt căng bóng, gần đây trạng thái lại tốt, trước khi quay chương trình chỉ trang điểm đơn giản, thậm chí son môi cũng không đánh.

Cho nên, cho dù lúc này hắn có đang chơi trò bịp bợm, nhìn cũng chỉ giống một chú chó lớn yếu ớt.

"Cười." Khóe miệng nhếch lên một nụ cười thương mại tiêu chuẩn, Tịch Dã lấy lại ly nước, đem chăn đắp ở trên đùi mình chia cho đối phương, "Từ giờ trở đi, nghỉ ngơi thật tốt, không cho nói nữa."

Cố Tông đang ngửa đầu nhìm chằm chằm người nọ: "Đáng yêu quá."

Vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.

Hơn phân nửa lực chú ý đều dồn về hàng ghế phía sau ở dãy bên kia, Tần Thành tuy không nghe rõ hai người cụ thể đang nói cái gì, nhưng vẫn có thể rõ ràng cảm giác được, hàn khí bao trùm quanh người Tịch Dã khiến người muốn cách xa ba thước đã dần dịu đi.

. Truyện Kiếm Hiệp

Sau khi từng người một báo cáo an toàn, tổ tiết mục liền tắt phát sóng trực tiếp, radar hóng hớt đang kêu bíp bíp, Vệ Nghiên nhỏ giọng: "Hai người họ... không phải là thật chứ?"

Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô rằng, bầu không khí này, những bong bóng màu hồng này, tuyệt đối không thể nào là diễn được.

Huống hồ máy quay đều tắt cả rồi.

Tần Thành nhất thời lúng túng, nói thế nào nhỉ, mặc dù anh ta cũng muốn hùa theo phỏng đoán của Vệ Nghiên, nhưng người kia là Tịch Dã đó, trong tay cầm cúp vàng ảnh đế, có quỷ mới biết là thật hay giả.

Hãi hùng hơn chính là, Tiết Minh Lãng và Tô Thanh Duyệt ngồi ở phía trước bọn họ, thảo luận to tiếng như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?

Haiz Tu La tràng Tu La tràng.

Tô Thanh Duyệt cũng thực sự tức giận.

Cậu ta biết đêm đó Tiết Minh Lãng vội vã bỏ lại mình đi gặp ai rồi.

Tịch Dã.

Ngoại trừ Tịch Dã, còn ai có thể khiến đối phương mất bình tĩnh như vậy?

Cậu ta đồng ý tham gia "Cùng nhau du hành", ý nghĩ ban đầu chính là muốn cùng Tiết Minh Lãng ra ngoài giải sầu, thuận tiện tìm cơ hội thích hợp để thổ lộ, nhưng Tịch Dã? Tịch Dã cũng cố tình muốn bám theo.

Có đôi khi, Tô Thanh Duyệt thậm chí còn nghi ngờ rằng, Tịch Dã đối tốt với Cố Tông, thân cận với Cố Tông đều là cố ý, lạt mềm buộc chặt, khiến cho Tiết Minh Lãng ban đầu thất vọng với Tịch Dã lại một lần nữa dao động.

Nhưng khi những suy nghĩ đó qua đi, Tô Thanh Duyệt lại cảm thấy buồn cho bản thân mình, nội tâm rối rắm phiền muộn, tự nhiên cũng mất đi nụ cười trên khuôn mặt.


Tiết Minh Lãng khom lưng cúi đầu dỗ dành mấy ngày qua cũng không thoải mái: Về việc bỏ lại Thanh Duyệt một mình, hắn đã xin lỗi, cũng đã hứa sẽ không có lần sau, nên khi Tịch Dã hôm nay suýt nữa bị hủy dung, hắn không hề nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, thà rằng hy sinh ấn tượng của người xem dành cho mình.


"Thanh Duyệt," tự nhận giữa hai bên chỉ còn cách một lớp giấy chưa đâm thủng, Tiết Minh Lãng vươn tay chạm vào mu bàn tay của Tô Thanh Duyệt, "Đừng làm loạn được không?"


Làm loạn?


Sự thất vọng tích tụ từ khi bị bỏ lại một mình ở hội trường đã dần lên đến đỉnh điểm, Tô Thanh Duyệt hỏi: "Tiết Minh Lãng, anh thật sự thích em sao?"


"Thích hơn cả Tịch Dã sao?"


______________


Đôi lời ê đích tơ: Sao tui ứa gan cha nội Tiết Minh Lãng wé 눈_눈

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK