Sau khi xong việc, Phong Linh được cô chủ tóc xoăn làm cho một bát bún thịt nướng đặt biệt. Vừa cho vào miệng được một miếng, bà ấy lại hỏi:
"Thằng Khoa nó chọc giận cháu à?"
"Sao cô lại hỏi vậy ạ?"
"Nhìn cháu không được vui, lại đi một mình giờ này, cô đoán."
Phong Linh lắc đầu, vừa ăn vừa nói:
"Cháu không được vui thật, nhưng không liên quan đến cậu ấy đâu."
Cô chủ nghiêng đầu, cười nói:
"Thế là có chuyện gì? Cháu có thể chia sẻ nếu muốn. Đôi khi nói ra sẽ khiến con người ta thoải mái hơn."
Suy nghĩ một chút, Phong Linh nói lãng qua chuyện khác:
"Đỗ Đăng Khoa có thường nói chuyện với cô không?"
"Thỉnh thoảng thôi. Cô thấy vui và khá bất ngờ khi nó đưa cháu đến đây, trước giờ ngoài đám bạn của nó, cô chưa thấy nó đi với bất kỳ đứa con gái nào."
Phong Linh không trả lời, cô cúi mặt tập trung với bát bún của mình.
Bà ấy lại cười và nói tiếp:
"Nó không phải là đứa để lộ nhiều tâm tư, trừ viêc thích cháu là nó viết thẳng lên trên mặt."
Cô ngẩng đầu lên, một lát sau mới nhỏ giọng:
"Liệu cháu có thể thích cậu ấy không?"
"Ơ hay, sao lại không?"
"Bạn bè cháu.. Bọn họ không thích cậu ấy.." Cô nàng ngập ngừng.
Cô chủ tóc xoăn nghiêng đầu nhìn Phong Linh:
"Nếu bạn cháu biết nghĩ cho cháu thì sẽ không bao giờ bắt cháu phải lựa chọn."
"Không phải họ bắt cháu lựa chọn, chỉ là cháu vô tình nghe được những lời không hay thôi."
Bà ấy cười nhẹ, lắc đầu:
"Vậy là do cháu nghĩ nhiều rồi?"
"Ý cô là xem như cháu chưa nghe chưa biết gì ạ?"
"Biết ít một chút cũng tốt mà."
"Nhưng ai cũng biết, có mình không biết thì chẳng khác gì đồ ngốc cả."
"Ngốc nhưng tâm an còn hơn biết nhiều mà phiền não. Đó là lý do những người vô tâm vô tư họ sẽ hạnh phúc hơn những người cứ lo được lo mất và suy nghĩ xa xôi tất cả mọi chuyện mặc dù nó còn chưa xảy ra."
Phong Linh đưa mắt chằm chằm nhìn cô chủ tóc xoăn sau những lời vừa rồi. Phong thái bà ấy lúc này không giống một người phụ nữ buôn bán bình thường, hằng ngày tiếp xúc với tầng lớp lao động cũng như những con nhậu say xỉn..
"Trước giờ cô vẫn buôn bán thế này ạ? Cô có từng làm việc gì khác không?"
"Không, cô vẫn thế này. Sao? Thấy cô nói đạo lý lạ quá hả? Haha! Chắc cháu nghĩ những người như cô chỉ biết ăn to nói lớn à?" Bà ấy cười lớn.
"Dạ.."
"Con bé này! Cháu nghĩ nhiều quá đấy."
Phong Linh chưa biết đáp lời thế nào thì bà ấy lại nói tiếp:
"Khoa không phải là đứa trẻ tệ như mọi người vẫn nghĩ đâu."
Phong Linh bĩu môi. Cô biết, không rõ cậu ấy có tệ với ai, nhưng đối với cô thì Đỗ Đăng Khoa chưa bao giờ làm điều gì có lỗi. À không, trừ lần trước mặc kệ để cô bị con nhỏ Rita kia bắt nạt, nhưng chung quy cũng do mình từ chối người ta..
Thở dài, vỗ đùi cái bép, Phong Linh gọi lớn:
"Cho cháu một chai vodka ạ!"
Cô chủ tóc xoăn lại cười ha hả:
"Ui cha mạnh dữ! Đã đủ tuổi uống rượu chưa?"
"Đỗ Đăng Khoa kia còn uống rượu từ khi 8 tuổi, sao cháu lại không uống được chứ?"
Cô chủ tóc xoăn cũng chẳng ngăn cản, đưa cho cô bé một chai vodka Hà Nội kèm một cái ly nhỏ.
Phong Linh rót nửa ly, đưa lên miệng uống cạn.
Cái vị đắng cay xè nơi đầu lưỡi làm cô như muốn tỉnh hồn.
Cô chủ phì cười:
"Trông cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt thế kia. Không uống được thì đừng có mà cố."
Hơi mất mặt nên ai kia cũng mạnh miệng lắm:
"Mọi người uống được, tại sao cháu lại không uống được?"
Rồi không hiểu bằng thế lực nào đó mà chai vodka cũng cạn dần. Cô chủ một phần phải lo phục vụ khách nên cũng không để ý con bé mặc đồng phục học sinh đang ngồi uống rượu như người lớn. Cho tới khi bà ấy quay lại đã thấy chai rượu cạn tới đáy, mặt mũi của con bé thì đỏ lên, giật mình bà ấy khuyên:
"Cháu đừng uống nữa. Uống cho biết vậy đủ rồi."
"Cháu không có say." Phong Linh lắc đầu.
"Thế đây là số mấy?" Cô chủ tóc xoăn đưa hai ngón tay trước mặt cô nàng.
Ban đầu chỉ định trêu, nhưng cô nàng lên tiếng trả lời làm bà ấy muốn té ngửa:
"Cô đứng yên thì cháu mới thấy được, cô cứ đưa qua đưa lại chóng cả mặt."
Thôi không xong rồi.
"Cháu gọi thằng Khoa đến đưa về đi! Say rồi mà cứ chối."
"Cháu không có say." Vẫn chối.
"Không say thì gọi thằng Khoa đến đây xem nào!"
"Gọi thì gọi.."
Rồi Trần Phong Linh lôi điện thoại ra gọi thật. Nhưng có tiếng chuông, lại chả có ai bắt máy.
* * *
Rita thấy điện thoại của Đỗ Đăng Khoa có cuộc gọi đến, đã gọi đến lần thứ ba rồi. Chủ nhân của chiếc điện thoại đi vệ sinh mãi chưa quay lại, chắc lại tranh thủ đi làm điếu thuốc.
Tiếng nhạc cứ xập xình, đèn thì chớp nháy, đám bạn thì nói chuyện nhảy nhót ồn ào, nhưng chiếc điện thoại cứ rung và sáng liên tục làm nó cũng tò mò.
Nó cứ nhìn cái tên trên màn hình mà không biết là ai.
"Chuông gió" là ai? Sao lại lưu cái tên kỳ cục như vậy nhỉ?
Suy nghĩ một vài giây, nó đưa tay bắt máy luôn, cũng vì muốn biết chuông gió kia là đứa nào.
"Alo!"
"Này Đỗ Đăng Khoa! Cậu.."
"Phong Linh?"
"Ai đó? Đỗ Đăng Khoa đâu?"
Rita nhíu mày. Hai người này có vẻ thân mật hơn nó nghĩ.
"Mày tìm anh Khoa làm gì?"
"Liên quan gì đến mày? Đỗ Đăng Khoa đâu?" Phong Linh có rượu vô thì vô cùng mạnh miệng, thường ngày tuy không đến mức sợ nhưng thật sự cũng hơi rén nhỏ Rita vì không muốn dính đến phiền phức. Nhưng bây giờ không phải là Phong Linh bình thường mà là Phong - ma men - Linh, sẵn sàng quát lại con nhỏ từng bắt nạt mình.
Rita cũng hơi bất ngờ, nó cười khẩy:
"Mày bị điên à?"
"Phải! Tao điên đó! Đỗ Đăng Khoa đâu?" Đầu dây bên kia lại gào lên.
Rita há hốc mồm. Con nhỏ này hôm nay bị ma nhập à?
Nó còn chưa trả lời thì điện thoại bị giật lấy. Ngước lên theo phản xạ thì bắt gặp ngay gương mặt lạnh tanh của chủ nhân chiếc điện thoại, Rita có chút chột dạ, chớp mắt đánh mắt đi nơi khác, chống chế:
"Thấy gọi đến nhiều lần nên em nghe hộ anh thôi."
Đăng Khoa nhìn cái tên hiện trên màn hình, cuộc gọi vẫn còn kết nối, hắn liếc nhìn Rita một cái rồi đi ra ngoài.
Đầu bên kia vẫn còn la làng:
"Mày kêu Đỗ Đăng Khoa ra cho tao! Đỗ Đăng Khoa đâu rồi?"
"Quậy cái gì?" Hắn phải lớn tiếng một chút mới át được giọng của cô nàng nào đó.
"Đỗ Đăng Khoa! Cậu đến đây ngay đi! Cậu phải đến đây thì cô tóc xoăn mới công nhận là tôi không say." Nói như thật.
"Đến đâu?"
"Quán nhậu cô Hảo tóc xoăn."
"Em dám uống rượu à?" Hắn nhíu mày, quát một câu.
"Có mỗi một chai, không say được."
Quậy nãy giờ mà cứ bảo là không say.
"Ở yên đấy! Em chạy lung tung coi chừng tôi đánh gãy chân!" Hắn dọa một câu, sau đó vội vàng đi vào lấy áo khoác rồi đi thẳng, mặc kệ đang là tiệc sinh nhật của một đứa trong đám.
Tụi nó ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng nhìn qua Rita, nó nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
"Đừng nhìn tao!"
Bên này Phong Linh cúp máy, nhìn cô chủ tóc xoăn cười đắc ý:
"Cháu đã bảo là cháu không say mà. Đỗ Đăng Khoa sắp đến rồi đấy ạ."
* * *
Đỗ Đăng Khoa đến đón con "ma men" họ Trần đã say đến nỗi hai mắt mở không lên nhưng vẫn chối đây chối đẩy, mồm thì cứ nói lung tung, mắng Rita, mắng sang hắn, rồi mắng đến bà cô chủ nhiệm.
Không thể đưa cô về Ký túc xá vì đã quá giờ, cộng với tình trạng say xỉn như hiện tại, "đại bản doanh" của hắn thì tụi đó đang tụ tập, mà đi khách sạn thì không ổn. Hết cách, hắn đưa cô về nhà riêng.
Vừa bước vào nhà, Phong Linh đã khựng lại, có dấu hiệu muốn nôn. Đỗ Đăng Khoa không chần chừ đưa tay bịt chặt miệng của cô, sau đó nhanh chóng vừa lôi vừa kéo vừa bê cả người cô vào nhà vệ sinh.
Và chuyện gì đến cũng đến.
Con ma men nào đó bắt đầu nôn oẹ.
Cơn nôn làm Phong Linh gần như nôn sạch những thứ khiến cô khó chịu, vậy nên tuy còn hơi đau đầu nhưng ý thức đã dần dần tỉnh táo lại.
Lúc này mới thấy hơi nhục nhục.
Cũng may là chưa làm ra chuyện gì quá xấu hổ.
Sau khi rửa mặt súc miệng, cô nàng mon men đi ra ngoài. Không khỏi đưa mắt nhìn ngắm căn nhà, không quá to nhưng nó khá đẹp, tuy nhiên từ những vật dụng cho đến rèm cửa đều mang một gam màu lạnh, khiến cho căn nhà không khỏi có cảm giác lạnh lẽo.
"Lại đây!"
Tiếng nói của hắn đột ngột cất lên phía sau làm Phong Linh giật thót.
"Uống cái này đi!" Hắn đưa cho cô một cái bát, trong đó có thứ nước màu vàng nhạt.
Thấy bản mặt cô chưng hửng, hắn giải thích ngắn gọn:
"Giải rượu."
Phong Linh cầm lấy, đưa lên miệng nhấp thử một ngụm nhỏ, cảm thấy dễ uống mới nốc một hơi cạn sạch.
Hắn đứng một bên nhìn cảnh đó, nhếch mép cười đểu:
"Uống nhanh vậy? Không sợ tôi bỏ thuốc à?"
Ừ nhỉ!
Cô quên mất, hay nói cách khác là cô không hề nghĩ đến khả năng hắn sẽ làm hại mình.
Phải nói là cô ngây thơ hay là ngốc đây?
Cô nàng lại trưng ra cái mặt chưng hửng, sau đó nhìn hắn, khẳng định:
"Sẽ không."
Hắn phì cười:
"Đồ ngốc! Em vừa uống xong 3 viên thuốc kích thích đấy."
"Thằng Khoa nó chọc giận cháu à?"
"Sao cô lại hỏi vậy ạ?"
"Nhìn cháu không được vui, lại đi một mình giờ này, cô đoán."
Phong Linh lắc đầu, vừa ăn vừa nói:
"Cháu không được vui thật, nhưng không liên quan đến cậu ấy đâu."
Cô chủ nghiêng đầu, cười nói:
"Thế là có chuyện gì? Cháu có thể chia sẻ nếu muốn. Đôi khi nói ra sẽ khiến con người ta thoải mái hơn."
Suy nghĩ một chút, Phong Linh nói lãng qua chuyện khác:
"Đỗ Đăng Khoa có thường nói chuyện với cô không?"
"Thỉnh thoảng thôi. Cô thấy vui và khá bất ngờ khi nó đưa cháu đến đây, trước giờ ngoài đám bạn của nó, cô chưa thấy nó đi với bất kỳ đứa con gái nào."
Phong Linh không trả lời, cô cúi mặt tập trung với bát bún của mình.
Bà ấy lại cười và nói tiếp:
"Nó không phải là đứa để lộ nhiều tâm tư, trừ viêc thích cháu là nó viết thẳng lên trên mặt."
Cô ngẩng đầu lên, một lát sau mới nhỏ giọng:
"Liệu cháu có thể thích cậu ấy không?"
"Ơ hay, sao lại không?"
"Bạn bè cháu.. Bọn họ không thích cậu ấy.." Cô nàng ngập ngừng.
Cô chủ tóc xoăn nghiêng đầu nhìn Phong Linh:
"Nếu bạn cháu biết nghĩ cho cháu thì sẽ không bao giờ bắt cháu phải lựa chọn."
"Không phải họ bắt cháu lựa chọn, chỉ là cháu vô tình nghe được những lời không hay thôi."
Bà ấy cười nhẹ, lắc đầu:
"Vậy là do cháu nghĩ nhiều rồi?"
"Ý cô là xem như cháu chưa nghe chưa biết gì ạ?"
"Biết ít một chút cũng tốt mà."
"Nhưng ai cũng biết, có mình không biết thì chẳng khác gì đồ ngốc cả."
"Ngốc nhưng tâm an còn hơn biết nhiều mà phiền não. Đó là lý do những người vô tâm vô tư họ sẽ hạnh phúc hơn những người cứ lo được lo mất và suy nghĩ xa xôi tất cả mọi chuyện mặc dù nó còn chưa xảy ra."
Phong Linh đưa mắt chằm chằm nhìn cô chủ tóc xoăn sau những lời vừa rồi. Phong thái bà ấy lúc này không giống một người phụ nữ buôn bán bình thường, hằng ngày tiếp xúc với tầng lớp lao động cũng như những con nhậu say xỉn..
"Trước giờ cô vẫn buôn bán thế này ạ? Cô có từng làm việc gì khác không?"
"Không, cô vẫn thế này. Sao? Thấy cô nói đạo lý lạ quá hả? Haha! Chắc cháu nghĩ những người như cô chỉ biết ăn to nói lớn à?" Bà ấy cười lớn.
"Dạ.."
"Con bé này! Cháu nghĩ nhiều quá đấy."
Phong Linh chưa biết đáp lời thế nào thì bà ấy lại nói tiếp:
"Khoa không phải là đứa trẻ tệ như mọi người vẫn nghĩ đâu."
Phong Linh bĩu môi. Cô biết, không rõ cậu ấy có tệ với ai, nhưng đối với cô thì Đỗ Đăng Khoa chưa bao giờ làm điều gì có lỗi. À không, trừ lần trước mặc kệ để cô bị con nhỏ Rita kia bắt nạt, nhưng chung quy cũng do mình từ chối người ta..
Thở dài, vỗ đùi cái bép, Phong Linh gọi lớn:
"Cho cháu một chai vodka ạ!"
Cô chủ tóc xoăn lại cười ha hả:
"Ui cha mạnh dữ! Đã đủ tuổi uống rượu chưa?"
"Đỗ Đăng Khoa kia còn uống rượu từ khi 8 tuổi, sao cháu lại không uống được chứ?"
Cô chủ tóc xoăn cũng chẳng ngăn cản, đưa cho cô bé một chai vodka Hà Nội kèm một cái ly nhỏ.
Phong Linh rót nửa ly, đưa lên miệng uống cạn.
Cái vị đắng cay xè nơi đầu lưỡi làm cô như muốn tỉnh hồn.
Cô chủ phì cười:
"Trông cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt thế kia. Không uống được thì đừng có mà cố."
Hơi mất mặt nên ai kia cũng mạnh miệng lắm:
"Mọi người uống được, tại sao cháu lại không uống được?"
Rồi không hiểu bằng thế lực nào đó mà chai vodka cũng cạn dần. Cô chủ một phần phải lo phục vụ khách nên cũng không để ý con bé mặc đồng phục học sinh đang ngồi uống rượu như người lớn. Cho tới khi bà ấy quay lại đã thấy chai rượu cạn tới đáy, mặt mũi của con bé thì đỏ lên, giật mình bà ấy khuyên:
"Cháu đừng uống nữa. Uống cho biết vậy đủ rồi."
"Cháu không có say." Phong Linh lắc đầu.
"Thế đây là số mấy?" Cô chủ tóc xoăn đưa hai ngón tay trước mặt cô nàng.
Ban đầu chỉ định trêu, nhưng cô nàng lên tiếng trả lời làm bà ấy muốn té ngửa:
"Cô đứng yên thì cháu mới thấy được, cô cứ đưa qua đưa lại chóng cả mặt."
Thôi không xong rồi.
"Cháu gọi thằng Khoa đến đưa về đi! Say rồi mà cứ chối."
"Cháu không có say." Vẫn chối.
"Không say thì gọi thằng Khoa đến đây xem nào!"
"Gọi thì gọi.."
Rồi Trần Phong Linh lôi điện thoại ra gọi thật. Nhưng có tiếng chuông, lại chả có ai bắt máy.
* * *
Rita thấy điện thoại của Đỗ Đăng Khoa có cuộc gọi đến, đã gọi đến lần thứ ba rồi. Chủ nhân của chiếc điện thoại đi vệ sinh mãi chưa quay lại, chắc lại tranh thủ đi làm điếu thuốc.
Tiếng nhạc cứ xập xình, đèn thì chớp nháy, đám bạn thì nói chuyện nhảy nhót ồn ào, nhưng chiếc điện thoại cứ rung và sáng liên tục làm nó cũng tò mò.
Nó cứ nhìn cái tên trên màn hình mà không biết là ai.
"Chuông gió" là ai? Sao lại lưu cái tên kỳ cục như vậy nhỉ?
Suy nghĩ một vài giây, nó đưa tay bắt máy luôn, cũng vì muốn biết chuông gió kia là đứa nào.
"Alo!"
"Này Đỗ Đăng Khoa! Cậu.."
"Phong Linh?"
"Ai đó? Đỗ Đăng Khoa đâu?"
Rita nhíu mày. Hai người này có vẻ thân mật hơn nó nghĩ.
"Mày tìm anh Khoa làm gì?"
"Liên quan gì đến mày? Đỗ Đăng Khoa đâu?" Phong Linh có rượu vô thì vô cùng mạnh miệng, thường ngày tuy không đến mức sợ nhưng thật sự cũng hơi rén nhỏ Rita vì không muốn dính đến phiền phức. Nhưng bây giờ không phải là Phong Linh bình thường mà là Phong - ma men - Linh, sẵn sàng quát lại con nhỏ từng bắt nạt mình.
Rita cũng hơi bất ngờ, nó cười khẩy:
"Mày bị điên à?"
"Phải! Tao điên đó! Đỗ Đăng Khoa đâu?" Đầu dây bên kia lại gào lên.
Rita há hốc mồm. Con nhỏ này hôm nay bị ma nhập à?
Nó còn chưa trả lời thì điện thoại bị giật lấy. Ngước lên theo phản xạ thì bắt gặp ngay gương mặt lạnh tanh của chủ nhân chiếc điện thoại, Rita có chút chột dạ, chớp mắt đánh mắt đi nơi khác, chống chế:
"Thấy gọi đến nhiều lần nên em nghe hộ anh thôi."
Đăng Khoa nhìn cái tên hiện trên màn hình, cuộc gọi vẫn còn kết nối, hắn liếc nhìn Rita một cái rồi đi ra ngoài.
Đầu bên kia vẫn còn la làng:
"Mày kêu Đỗ Đăng Khoa ra cho tao! Đỗ Đăng Khoa đâu rồi?"
"Quậy cái gì?" Hắn phải lớn tiếng một chút mới át được giọng của cô nàng nào đó.
"Đỗ Đăng Khoa! Cậu đến đây ngay đi! Cậu phải đến đây thì cô tóc xoăn mới công nhận là tôi không say." Nói như thật.
"Đến đâu?"
"Quán nhậu cô Hảo tóc xoăn."
"Em dám uống rượu à?" Hắn nhíu mày, quát một câu.
"Có mỗi một chai, không say được."
Quậy nãy giờ mà cứ bảo là không say.
"Ở yên đấy! Em chạy lung tung coi chừng tôi đánh gãy chân!" Hắn dọa một câu, sau đó vội vàng đi vào lấy áo khoác rồi đi thẳng, mặc kệ đang là tiệc sinh nhật của một đứa trong đám.
Tụi nó ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng nhìn qua Rita, nó nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
"Đừng nhìn tao!"
Bên này Phong Linh cúp máy, nhìn cô chủ tóc xoăn cười đắc ý:
"Cháu đã bảo là cháu không say mà. Đỗ Đăng Khoa sắp đến rồi đấy ạ."
* * *
Đỗ Đăng Khoa đến đón con "ma men" họ Trần đã say đến nỗi hai mắt mở không lên nhưng vẫn chối đây chối đẩy, mồm thì cứ nói lung tung, mắng Rita, mắng sang hắn, rồi mắng đến bà cô chủ nhiệm.
Không thể đưa cô về Ký túc xá vì đã quá giờ, cộng với tình trạng say xỉn như hiện tại, "đại bản doanh" của hắn thì tụi đó đang tụ tập, mà đi khách sạn thì không ổn. Hết cách, hắn đưa cô về nhà riêng.
Vừa bước vào nhà, Phong Linh đã khựng lại, có dấu hiệu muốn nôn. Đỗ Đăng Khoa không chần chừ đưa tay bịt chặt miệng của cô, sau đó nhanh chóng vừa lôi vừa kéo vừa bê cả người cô vào nhà vệ sinh.
Và chuyện gì đến cũng đến.
Con ma men nào đó bắt đầu nôn oẹ.
Cơn nôn làm Phong Linh gần như nôn sạch những thứ khiến cô khó chịu, vậy nên tuy còn hơi đau đầu nhưng ý thức đã dần dần tỉnh táo lại.
Lúc này mới thấy hơi nhục nhục.
Cũng may là chưa làm ra chuyện gì quá xấu hổ.
Sau khi rửa mặt súc miệng, cô nàng mon men đi ra ngoài. Không khỏi đưa mắt nhìn ngắm căn nhà, không quá to nhưng nó khá đẹp, tuy nhiên từ những vật dụng cho đến rèm cửa đều mang một gam màu lạnh, khiến cho căn nhà không khỏi có cảm giác lạnh lẽo.
"Lại đây!"
Tiếng nói của hắn đột ngột cất lên phía sau làm Phong Linh giật thót.
"Uống cái này đi!" Hắn đưa cho cô một cái bát, trong đó có thứ nước màu vàng nhạt.
Thấy bản mặt cô chưng hửng, hắn giải thích ngắn gọn:
"Giải rượu."
Phong Linh cầm lấy, đưa lên miệng nhấp thử một ngụm nhỏ, cảm thấy dễ uống mới nốc một hơi cạn sạch.
Hắn đứng một bên nhìn cảnh đó, nhếch mép cười đểu:
"Uống nhanh vậy? Không sợ tôi bỏ thuốc à?"
Ừ nhỉ!
Cô quên mất, hay nói cách khác là cô không hề nghĩ đến khả năng hắn sẽ làm hại mình.
Phải nói là cô ngây thơ hay là ngốc đây?
Cô nàng lại trưng ra cái mặt chưng hửng, sau đó nhìn hắn, khẳng định:
"Sẽ không."
Hắn phì cười:
"Đồ ngốc! Em vừa uống xong 3 viên thuốc kích thích đấy."