Nhà thi đấu là một khu nhà tách biệt nằm cạnh sân bóng, là nơi diễn ra các cuộc thi đấu thể thao, cũng là nơi các lớp học bộ môn thể dục. Cũng sẽ không có vấn đề gì nếu như muốn dọn dẹp nhà thi đấu thì phải đợi các lớp thể dục tan học, như vậy sẽ khá trễ.
Và không còn cách nào khác.
Phong Linh đứng chống hông nhìn sàn nhà đầy dấu chân, dụng cụ cũng quăng mỗi món mỗi nơi..
"Đúng là sợ mình nhàn quá đây mà."
Cô chống hông cảm thán một câu, sau đó lao vào dọn dẹp. Ban đầu là mang dụng cụ để gọn một nơi, quét dọn một hồi, rồi lau sàn, lau bóng. Vừa làm vừa mở một bài hát yêu thích của mình rồi cứ thế lẩm bẩm hát theo để quên đi sự bức xúc, bực bội trong lòng, Trần Phong Linh không nhận ra có môt đôi mắt đang dõi theo từng hành động của cô từ khi vừa bước vào.
Mỗi khi bận rộn thì thời gian thường trôi qua nhanh hơn khi chúng ta nhàn rỗi.
Cuối cùng thì mọi chuyện xong xuôi, nhìn đồng hồ cũng gần 7 giờ tối, Phong Linh mang ba lô chuẩn bị rời đi. Tới khi mở cửa thì tay nắm cứng ngắc..
Vặn mãi không được.
Nhanh chóng chạy đến cửa phụ, cô nhanh tay nắm lấy tay nắm cửa để vặn, nhưng nó cũng không nhúc nhích.
Chết tiệt! Bị khóa từ bên ngoài rồi.
Rồi đèn cũng vụt tắt.
Một không gian tăm tối bao trùm, Phong Linh hoảng hốt hét lớn:
"Có ai không? Có ai bên ngoài không?" Vừa la hét vừa đập mạnh vào cửa chỉ với một hy vọng ai đó đi ngang có thể nghe thấy được và cứu mình.
"Điện thoại.."
Chợt nhớ ra chiếc điện thoại, cô lục nhanh trong ba lô nhưng không có, lục đi lục lại, cũng chả thấy đâu.
"Điện thoại đâu rồi.."
Rõ ràng là vừa mở nhạc lúc nãy mà..
Đột nhiên ở một góc nhà thi đấu loé lên một ánh đèn pin.
"Á!"
Phong Linh hoảng hồn hét lên một tiếng rồi vì giật mình và quá sợ mà cấm khẩu luôn. Cô ngồi thụp xuống sàn, mắt mở to nhìn về nơi phát ra ánh sáng, nhưng vì bị chiếu thẳng vào mắt nên cô phải nheo lại nên không nhìn ra được bên đó là người hay.. ma.
Phong Linh chậm rãi lết xuống gầm bàn.
Lúc vào đây cô chỉ có một mình, vậy ai là người bật đèn pin nơi đó?
Là ma?
Hay là biến thái?
Lạy chúa trên cao, lạy phật tổ như lai, lạy cả quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn..
Đứng hình nhìn ánh sáng càng ngày càng tiến lại gần, Phong Linh nheo mắt nhìn thấy lờ mờ hình dáng một người con trai..
"Cứu.. cứu với.." Miệng cô run run lắp bắp kêu cứu trong vô thức.
Đột nhiên tiếng nói từ phía ấy phát ra:
"Chuông gió! Nín cái miệng lại! Ồn ào quá!"
Giọng nói này?
Phong Linh nín thở lắng nghe, đầu óc cô bắt đầu phân tích, giọng nói này rất quen. Còn đang hồn vía lên mây thì hắn lại tiếp tục:
"Chui xuống đó làm cái gì?"
Là Đỗ Đăng Khoa?
Sau vài giây định thần lại, Phong Linh chắc chắn là hắn. Cô vẫn cứ ngồi chết dí dưới gầm bàn không chịu ra, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
"Sợ tôi ăn thịt hay gì?" Đăng Khoa ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào chân bàn, trên tay vẫn cầm cái điện thoại của cô đang mở đèn pin lắc qua lắc lại làm ánh sáng chớp chớp lay động trên tường.
Liếc mắt nhìn một cục đang ngồi dưới gầm bàn, hắn buồn cười nhưng cố kìm lại, vừa rồi định dọa một phen nhưng thấy đối phương sợ sắp ngất đến nơi nên hắn mới ngửa bài. Nhưng chả hiểu sao từ nãy đến giờ, con nhỏ vẫn cứ ngồi im trong đó.
"Đừng nói là sợ quá rồi làm cái gì bậy bạ trong đó rồi nhé!"
"Vô duyên!" Cô buột miệng mắng hai tiếng.
Hắn cười khẩy một cái, Phong Linh còn nghe thấy rõ ràng. Cô không chui ra nhưng vẫn lên tiếng:
"Cậu mở cửa cho tôi còn về!"
"Tôi còn bị nhốt ở đây thì làm sao mà mở cửa cho cậu?"
Hắn nghiêng đầu, sườn mặt hiện lên mờ ảo trong ánh sáng le lói. Cô không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cô có cảm giác hắn đang cười.
Hắn bị nhốt? Chắc cô tin? Nhưng cô không nói thẳng mà lại đi đường vòng:
"Vậy cậu gọi điện cho ai đó đến mở cửa đi!"
"Điện thoại tôi hết pin rồi."
"Điện thoại tôi còn, đưa đây!" Cô đưa một cánh tay ra ngoài, ý muốn lấy lại điện thoại.
"Ai bảo?"
Hắn vừa nói xong là điện thoại trên tay tắt ngúm luôn.
"Hết pin luôn rồi."
Đăng Khoa trả lời, nhưng cũng "tốt bụng" trả lại điện thoại cho cô. Phong Linh quờ quạng cầm lấy, thử mở nguồn lên thì thấy nó hết pin thật. Cô thở dài một hơi, nheo mắt nhìn bóng lưng phía trước, tuy không thấy mặt, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác hắn vẫn đang cười.
Chết tiệt!
Cái tình tiết oái ăm gì thế này?
Đây là lần thứ hai cô ở riêng cùng với hắn. Lần trước là ở con hẻm, lần này là ở nhà thi đấu, và trùng hợp là lần nào thì nó cũng tối tăm u ám như nhau. Cô còn đang tự hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở đây thì đối phương đã lên tiếng trước:
"Ra đây đi! Không mỏi cổ mỏi lưng à?"
"Kệ tôi!"
"Không ăn thịt đâu mà sợ. Làm như ngon lắm." Hắn lại cười bằng cái điệu cười cợt nhả quen thuộc.
Dù không nhìn thấy mặt nhau nhưng hắn biết là cô đang liếc mình trắng mắt.
"Tôi đang ngủ, bị cậu làm phiền, tôi không nói cậu thì thôi, cậu thái độ cái gì?"
"Ai thèm thái độ với cậu? Đừng có tỏ vẻ thân thiết như thế.." Phong Linh nói tới đây, đột nhiên im bặt.
Tự nhiên thấy mình như đang làm nũng vậy trời!
Đăng Khoa nhận ra đây là câu nói mà hắn đã nói với cô hôm trước..
Nghe cũng giống như làm nũng thật.
Hắn phì cười.
Không gian lại trở nên im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở cùng tiếng tim đập thình thịnh mà cả hai đều nghe rõ của nhau. Trai đơn gái chiếc cùng nhau ở một nơi như thế này, nghĩ sao cũng hơi.. ám muội.
"Ra đây!" Hắn lại lên tiếng bức bối.
"Kệ tôi!" Phong Linh nhất quyết chui gầm bàn.
Bất lực nhìn một cục cuộn tròn nơi đó, hắn định mặc kệ. Nhưng qua một hồi lại hỏi tiếp:
"Sao lại vào đây dọn dẹp? Trường mình có nhân viên tạp vụ mà."
"Bị cô phạt."
"Sao lại phạt?"
"Cậu đi mà hỏi Rita bạn thân của cậu ý!" Cô đột ngột cao giọng.
Thế nhưng hắn lại rất bình tĩnh hỏi lại:
"Rita lại bày trò à?"
Thấy hắn nói nhẹ nhàng như chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến, cô như muốn nổi cáu:
"Tôi chả làm gì nó nhưng nó cứ kiếm chuyện với tôi. Bây giờ bị nhốt ở đây tôi dám cá cũng là nó bày đầu."
Hắn nhún vai:
"Tôi không thích xen vào chuyện của đám con gái nên cậu cũng đừng mong tôi ngăn cản con nhỏ đó cho cậu. Trừ khi.."
"Trừ khi làm sao?"
"Nó chẳng dám động đến bạn gái của Đỗ Đăng Khoa này đâu."
Ý ở trong lời, hắn luôn thẳng thắn như vậy, nhưng đối diện với hắn, Phong Linh vẫn có cảm giác không muốn quá thân thiết.
"Cậu đừng có mơ!"
"Tôi nói thế thôi, tuỳ cậu."
Phong Linh nghe tiếng sột soạt, rồi thấy bóng hắn đứng lên, cô vội chui ra vì sợ mình bị bỏ lại. Nhưng vì ngồi lâu một tư thế dưới gầm bàn, chân của cô bị cứng, vừa đứng lên thì đầu gối đã khuỵa xuống, Đăng Khoa đưa tay tóm lấy cô theo phản xạ.
Một lần nữa, cơ thể cả hai lại tiếp xúc với một tư thế vô cùng ám muội.
"Cậu.. bỏ ra!" Cô lắp bắp.
Tự nhiên lại muốn trêu con nhỏ trước mặt, Đăng Khoa chồm tới, nói nhỏ:
"Tôi lại không muốn bỏ ra, làm thế nào bây giờ? Nhỉ?"
"Cậu đừng có.. điên! Bỏ ra!" Phong Linh không ngừng vùng vẫy nhưng hai tay hắn như cái gọng kìm ghì cứng ngắt nơi eo của cô.
Trong bóng tối mờ mịt, Phong Linh không thấy được gương mặt đắc chí khi trêu con gái người ta của hắn, đột nhiên cô dùng đầu húc một phát ngay giữa mặt cái tên họ Đỗ đang "dê xồm" mình..
"Á!"
Đỗ Đăng Khoa buông ra, đưa tay bịt lấy mũi:
"Gãy mũi rồi! Con nhỏ này!"
Và không còn cách nào khác.
Phong Linh đứng chống hông nhìn sàn nhà đầy dấu chân, dụng cụ cũng quăng mỗi món mỗi nơi..
"Đúng là sợ mình nhàn quá đây mà."
Cô chống hông cảm thán một câu, sau đó lao vào dọn dẹp. Ban đầu là mang dụng cụ để gọn một nơi, quét dọn một hồi, rồi lau sàn, lau bóng. Vừa làm vừa mở một bài hát yêu thích của mình rồi cứ thế lẩm bẩm hát theo để quên đi sự bức xúc, bực bội trong lòng, Trần Phong Linh không nhận ra có môt đôi mắt đang dõi theo từng hành động của cô từ khi vừa bước vào.
Mỗi khi bận rộn thì thời gian thường trôi qua nhanh hơn khi chúng ta nhàn rỗi.
Cuối cùng thì mọi chuyện xong xuôi, nhìn đồng hồ cũng gần 7 giờ tối, Phong Linh mang ba lô chuẩn bị rời đi. Tới khi mở cửa thì tay nắm cứng ngắc..
Vặn mãi không được.
Nhanh chóng chạy đến cửa phụ, cô nhanh tay nắm lấy tay nắm cửa để vặn, nhưng nó cũng không nhúc nhích.
Chết tiệt! Bị khóa từ bên ngoài rồi.
Rồi đèn cũng vụt tắt.
Một không gian tăm tối bao trùm, Phong Linh hoảng hốt hét lớn:
"Có ai không? Có ai bên ngoài không?" Vừa la hét vừa đập mạnh vào cửa chỉ với một hy vọng ai đó đi ngang có thể nghe thấy được và cứu mình.
"Điện thoại.."
Chợt nhớ ra chiếc điện thoại, cô lục nhanh trong ba lô nhưng không có, lục đi lục lại, cũng chả thấy đâu.
"Điện thoại đâu rồi.."
Rõ ràng là vừa mở nhạc lúc nãy mà..
Đột nhiên ở một góc nhà thi đấu loé lên một ánh đèn pin.
"Á!"
Phong Linh hoảng hồn hét lên một tiếng rồi vì giật mình và quá sợ mà cấm khẩu luôn. Cô ngồi thụp xuống sàn, mắt mở to nhìn về nơi phát ra ánh sáng, nhưng vì bị chiếu thẳng vào mắt nên cô phải nheo lại nên không nhìn ra được bên đó là người hay.. ma.
Phong Linh chậm rãi lết xuống gầm bàn.
Lúc vào đây cô chỉ có một mình, vậy ai là người bật đèn pin nơi đó?
Là ma?
Hay là biến thái?
Lạy chúa trên cao, lạy phật tổ như lai, lạy cả quan thế âm bồ tát cứu khổ cứu nạn..
Đứng hình nhìn ánh sáng càng ngày càng tiến lại gần, Phong Linh nheo mắt nhìn thấy lờ mờ hình dáng một người con trai..
"Cứu.. cứu với.." Miệng cô run run lắp bắp kêu cứu trong vô thức.
Đột nhiên tiếng nói từ phía ấy phát ra:
"Chuông gió! Nín cái miệng lại! Ồn ào quá!"
Giọng nói này?
Phong Linh nín thở lắng nghe, đầu óc cô bắt đầu phân tích, giọng nói này rất quen. Còn đang hồn vía lên mây thì hắn lại tiếp tục:
"Chui xuống đó làm cái gì?"
Là Đỗ Đăng Khoa?
Sau vài giây định thần lại, Phong Linh chắc chắn là hắn. Cô vẫn cứ ngồi chết dí dưới gầm bàn không chịu ra, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm lạ kỳ.
"Sợ tôi ăn thịt hay gì?" Đăng Khoa ngồi xuống bên cạnh, dựa lưng vào chân bàn, trên tay vẫn cầm cái điện thoại của cô đang mở đèn pin lắc qua lắc lại làm ánh sáng chớp chớp lay động trên tường.
Liếc mắt nhìn một cục đang ngồi dưới gầm bàn, hắn buồn cười nhưng cố kìm lại, vừa rồi định dọa một phen nhưng thấy đối phương sợ sắp ngất đến nơi nên hắn mới ngửa bài. Nhưng chả hiểu sao từ nãy đến giờ, con nhỏ vẫn cứ ngồi im trong đó.
"Đừng nói là sợ quá rồi làm cái gì bậy bạ trong đó rồi nhé!"
"Vô duyên!" Cô buột miệng mắng hai tiếng.
Hắn cười khẩy một cái, Phong Linh còn nghe thấy rõ ràng. Cô không chui ra nhưng vẫn lên tiếng:
"Cậu mở cửa cho tôi còn về!"
"Tôi còn bị nhốt ở đây thì làm sao mà mở cửa cho cậu?"
Hắn nghiêng đầu, sườn mặt hiện lên mờ ảo trong ánh sáng le lói. Cô không nhìn rõ mặt hắn, nhưng cô có cảm giác hắn đang cười.
Hắn bị nhốt? Chắc cô tin? Nhưng cô không nói thẳng mà lại đi đường vòng:
"Vậy cậu gọi điện cho ai đó đến mở cửa đi!"
"Điện thoại tôi hết pin rồi."
"Điện thoại tôi còn, đưa đây!" Cô đưa một cánh tay ra ngoài, ý muốn lấy lại điện thoại.
"Ai bảo?"
Hắn vừa nói xong là điện thoại trên tay tắt ngúm luôn.
"Hết pin luôn rồi."
Đăng Khoa trả lời, nhưng cũng "tốt bụng" trả lại điện thoại cho cô. Phong Linh quờ quạng cầm lấy, thử mở nguồn lên thì thấy nó hết pin thật. Cô thở dài một hơi, nheo mắt nhìn bóng lưng phía trước, tuy không thấy mặt, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác hắn vẫn đang cười.
Chết tiệt!
Cái tình tiết oái ăm gì thế này?
Đây là lần thứ hai cô ở riêng cùng với hắn. Lần trước là ở con hẻm, lần này là ở nhà thi đấu, và trùng hợp là lần nào thì nó cũng tối tăm u ám như nhau. Cô còn đang tự hỏi tại sao hắn lại xuất hiện ở đây thì đối phương đã lên tiếng trước:
"Ra đây đi! Không mỏi cổ mỏi lưng à?"
"Kệ tôi!"
"Không ăn thịt đâu mà sợ. Làm như ngon lắm." Hắn lại cười bằng cái điệu cười cợt nhả quen thuộc.
Dù không nhìn thấy mặt nhau nhưng hắn biết là cô đang liếc mình trắng mắt.
"Tôi đang ngủ, bị cậu làm phiền, tôi không nói cậu thì thôi, cậu thái độ cái gì?"
"Ai thèm thái độ với cậu? Đừng có tỏ vẻ thân thiết như thế.." Phong Linh nói tới đây, đột nhiên im bặt.
Tự nhiên thấy mình như đang làm nũng vậy trời!
Đăng Khoa nhận ra đây là câu nói mà hắn đã nói với cô hôm trước..
Nghe cũng giống như làm nũng thật.
Hắn phì cười.
Không gian lại trở nên im lặng, chỉ còn nghe tiếng thở cùng tiếng tim đập thình thịnh mà cả hai đều nghe rõ của nhau. Trai đơn gái chiếc cùng nhau ở một nơi như thế này, nghĩ sao cũng hơi.. ám muội.
"Ra đây!" Hắn lại lên tiếng bức bối.
"Kệ tôi!" Phong Linh nhất quyết chui gầm bàn.
Bất lực nhìn một cục cuộn tròn nơi đó, hắn định mặc kệ. Nhưng qua một hồi lại hỏi tiếp:
"Sao lại vào đây dọn dẹp? Trường mình có nhân viên tạp vụ mà."
"Bị cô phạt."
"Sao lại phạt?"
"Cậu đi mà hỏi Rita bạn thân của cậu ý!" Cô đột ngột cao giọng.
Thế nhưng hắn lại rất bình tĩnh hỏi lại:
"Rita lại bày trò à?"
Thấy hắn nói nhẹ nhàng như chuyện nhỏ không đáng để nhắc đến, cô như muốn nổi cáu:
"Tôi chả làm gì nó nhưng nó cứ kiếm chuyện với tôi. Bây giờ bị nhốt ở đây tôi dám cá cũng là nó bày đầu."
Hắn nhún vai:
"Tôi không thích xen vào chuyện của đám con gái nên cậu cũng đừng mong tôi ngăn cản con nhỏ đó cho cậu. Trừ khi.."
"Trừ khi làm sao?"
"Nó chẳng dám động đến bạn gái của Đỗ Đăng Khoa này đâu."
Ý ở trong lời, hắn luôn thẳng thắn như vậy, nhưng đối diện với hắn, Phong Linh vẫn có cảm giác không muốn quá thân thiết.
"Cậu đừng có mơ!"
"Tôi nói thế thôi, tuỳ cậu."
Phong Linh nghe tiếng sột soạt, rồi thấy bóng hắn đứng lên, cô vội chui ra vì sợ mình bị bỏ lại. Nhưng vì ngồi lâu một tư thế dưới gầm bàn, chân của cô bị cứng, vừa đứng lên thì đầu gối đã khuỵa xuống, Đăng Khoa đưa tay tóm lấy cô theo phản xạ.
Một lần nữa, cơ thể cả hai lại tiếp xúc với một tư thế vô cùng ám muội.
"Cậu.. bỏ ra!" Cô lắp bắp.
Tự nhiên lại muốn trêu con nhỏ trước mặt, Đăng Khoa chồm tới, nói nhỏ:
"Tôi lại không muốn bỏ ra, làm thế nào bây giờ? Nhỉ?"
"Cậu đừng có.. điên! Bỏ ra!" Phong Linh không ngừng vùng vẫy nhưng hai tay hắn như cái gọng kìm ghì cứng ngắt nơi eo của cô.
Trong bóng tối mờ mịt, Phong Linh không thấy được gương mặt đắc chí khi trêu con gái người ta của hắn, đột nhiên cô dùng đầu húc một phát ngay giữa mặt cái tên họ Đỗ đang "dê xồm" mình..
"Á!"
Đỗ Đăng Khoa buông ra, đưa tay bịt lấy mũi:
"Gãy mũi rồi! Con nhỏ này!"