• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý trí mỏng manh của Diệp Cố rất nhanh đã bị dược tính phát tác đến không còn sót lại chút gì. Dọc đường đi cậu càng không ngừng cọ vào Kiều Mặc, bàn tay nóng bỏng cùng lúc vuốt ve nơi mẫn cảm của Kiều Mặc. Đến khi bế Diệp Cố ra đến đại sảnh, Kiều Mặc đã bị cậu sờ đến nhũn chân thiếu chút nữa thì té ngã.

Nếu không phải nhìn thấy Diệp Cố vì dược vật mà chịu đủ dày vò, Kiều Mặc đã cho rằng cậu đang cố ý nhân cơ hội ăn đậu hũ của hắn.

Phải mất một phen công sức mới đưa được Diệp Cố lên xe, Kiều Mặc thẳng lưng lại, ánh mắt lạnh băng nhìn Diệp Cố giãy dụa trong dục vọng.

Ánh mắt hắn lạnh đến nỗi cơ hồ sắp đóng băng, vươn tay lấy từ tủ lạnh trong xe ra một chai nước khoáng, một tay mở nắp, đổ toàn bộ nước trong chai xuống người Diệp Cố.

"Ư..." Nước lạnh đổ xuống thân thể đang nóng lên của Diệp Cố, kích thích mạnh mẽ khiến cơ thể cậu run lên, ý thức mới dần khó khăn trở lại.

Kiều Mặc chăm chăm nhìn cậu: "Tỉnh chưa?"

Diệp Cố vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt đào hoa đỏ bừng của Kiều Mặc, thần trí mới vừa thanh tỉnh suýt nữa lại rơi vào trầm mê.

"Kiều Mặc, em khó chịu." Diệp Cố nâng chân cọ cọ vào Kiều Mặc.

Kiều Mặc nắm chặt lấy cổ tay cậu, ôm cậu vào lòng, như là trấn an đặt lên trán cậu một nụ hôn: "Không sao... Cố nhịn một chút, sẽ đến nơi nhanh thôi."

Nụ hôn nhẹ bẫng lúc này hiển nhiên không thể thỏa mãn Diệp Cố, nhưng hành động này của Kiều Mặc lại khiến Diệp Cố kinh ngạc nhìn hắn mà ngẩn người hồi lâu.

Kiều Mặc rất ít khi chủ động hôn cậu.

Vậy nên cho dù chỉ là một nụ hôn đơn thuần, cũng khiến Diệp Cố cảm thấy trân quý vô cùng.

Sau khi trở lại căn phòng Kiều Mặc mua ở thành phố N, gần như là vừa đóng cửa lại, Kiều Mặc đã bị Diệp Cố đẩy tựa lưng vào cửa.

Lý trí Diệp Cố đã không còn sót lại chút gì, động tác thô bạo hung dữ đè Kiều Mặc dưới thân mình.

Lưng Kiều Mặc đập mạnh vào cánh cửa, thần kinh mẫn cảm với cảm giác đau khiến hắn gần như đau đến nóng mắt, giây tiếp theo thân thể liền bị Diệp Cố gắt gao giữ lấy.

Lúc vào phòng chưa kịp bật đèn, trong bóng đêm, Kiều Mặc nhìn về phía hai mắt Diệp Cố.

Đỏ ửng, hung ác.

Giống như dã thú săn mồi, dựng thẳng đồng tử hồng rực lăm lăm nhìn hắn.

Quần áo ướt dính nhanh chóng bị kéo xuống thô bạo, Kiều Mặc bỗng nhiên nhoẻn miệng cười không phát ra tiếng, bàn tay giữ chặt lấy eo Diệp Cố.

Hắn nhìn Diệp Cố gần như phát cuồng trước mắt, thầm nghĩ: Em là của tôi.

Chỉ thuộc về tôi.

Một đêm này bọn họ trải qua cực kì điên cuồng.

Từ cửa chính một đường làm tới phòng ngủ, lúc tẩy rửa Diệp Cố không nhịn được, lại làm thêm một lần trong phòng tắm.

Diệp Cố trong cơn điên cuồng lần đầu tiên làm tổn thương cơ thể cùng ý muốn của Kiều Mặc, một lần lại một lần làm Kiều Mặc đến mức tan vỡ mới thôi.

Hắn vì thế mới nhận ra Diệp Cố trước nay ở trên giường đối với hắn dịu dàng khắc chế bao nhiêu.

Nhưng không thể phủ nhận Diệp Cố như vậy cũng khiến hắn cảm nhận được khoái cảm cùng vui thích chưa từng có.

Đến tận khi rơi vào bóng đêm, tay Kiều Mặc vẫn gắt gao đặt trên người Diệp Cố, không để cho cậu có một chút khả năng trốn thoát nào.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Cố mở mắt ra, di chứng say rượu và túng dục quá độ khiến đầu cậu đau nhức từng cơn.

Cậu vươn tay xoa xoa huyệt thái dương, khi ý thức phần nào tỉnh táo lại, cả người đều cứng đờ.

Căn phòng xa lạ giờ đã loạn thành một đống, đâu đâu cũng là dấu vết điên cuồng của bọn họ tối hôm qua.

Đại não Diệp Cố đứng hình một lúc lâu, mới run rẩy quay đầu nhìn sang Kiều Mặc bên cạnh.

Kiều Mặc mệt đến cực kì vẫn còn đang ngủ, hai hàng lông mày nhíu chặt, chăn phủ lên cơ thể trải rộng vệt đỏ, Diệp Cố nhớ rõ những thứ này đều là dấu vết cậu đêm qua dùng sức quá lớn mà để lại.

Càng nhiều ký ức ào ạt tràn vào đầu óc, sắc mặt Diệp Cố một mảng trắng bệch.

Cậu vậy mà trong lúc Kiều Mặc khóc lóc xin tha cũng không buông tha hắn, còn làm Kiều Mặc đến mức hôn mê.

Nếu lúc này vẫn còn trong thời hạn bao dưỡng bảy năm của bọn họ, cậu hiện giờ khẳng định đã bị Kiều Mặc đuổi ra khỏi phòng.

Tối hôm qua cậu ôm Kiều Mặc đến phòng tắm tẩy rửa đơn giản qua, nhưng tắm xong lại làm, vậy nên trên người Kiều Mặc trừ từng mảng lớn dấu hôn, đùi và bụng còn dính loang lổ vệt nước màu trắng đục, khiến cho Diệp Cố nhìn vào yết hầu phát khô, bộ phận nào đó dưới thân lại rục rịch đứng lên.

Diệp Cố đã hồi phục lý trí rất nhanh áp chế cơn động tình xuống, ngồi dậy xuống giường định bụng đến phòng tắm chuẩn bị nước nóng, lại tẩy rửa cho Kiều Mặc lần nữa.

Động tác của cậu vô ý quấy nhiễu đến Kiều Mặc vốn đang ngủ đến cực kì an ổn, cánh tay lập tức bị giữ lấy.

Diệp Cố quay lại nhìn hắn, thấp giọng nói: "Tỉnh rồi?"

Hai mắt Kiều Mặc nhắm nghiền, tựa như đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lại vẫn nắm chặt lấy tay Diệp Cố không để cậu rời đi.

Diệp Cố thử cựa quậy một chút, rút không ra, cử động này ngược lại khiến Kiều Mặc hoàn toàn bừng tỉnh.

"Không cho đi." Kiều Mặc nói giọng khản đặc, "Không cho phép rời khỏi tôi."

Thanh âm hắn khàn khàn trầm thấp, mang theo tình dục còn chưa tan đi, cùng âm thanh khi hắn bị bắt nạt thật sự giống nhau như đúc, nhanh chóng gợi lên cho Diệp Cố hồi ức tối hôm qua.

Diệp Cố trấn an nói: "Em không đi, em chỉ là muốn lấy nước ấm lau cho anh thôi."

Ánh mắt cậu không dám dừng trên người Kiều Mặc, sợ bản thân không nhịn được lại hóa thành cầm thú, hiện tại Kiều Mặc nhất định không chịu nổi cậu tác oai tác quái.

Nhưng Kiều Mặc vẫn như trước giữ lấy tay cậu không buông.

Diệp Cố không còn cách nào, đành phải cố nén dục vọng, trực tiếp ôm Kiều Mặc đến phòng tắm tẩy rửa.

Trong quá trình cọ rửa, Diệp Cố một bên phỉ nhổ chính mình, sao lại có thể quá phận như vậy hung tàn như vậy, vậy mà lại đối xử với Kiều Mặc thô bạo như thế, một bên lại mãn nguyện hồi tưởng lại tư vị hoan ái tối qua, tựa như dục vọng cùng tình yêu cuối cùng cũng được thỏa mãn.

Trong làn hơi nước bốc lên, cậu trông thấy Kiều Mặc đã triệt để tỉnh táo mặt không chút thay đổi nhìn cậu, đáy mắt dày đặc hàn ý khiến lòng cậu run lên.

"Em, em..." Diệp ảnh đế nổi danh ngang ngược hống hách không sợ trời không sợ đất vậy mà luống cuống tay chân, thật cẩn thận lau khô những giọt nước còn dính trên người Kiều Mặc. Chiếc giường trong phòng ngủ cũng tràn ngập vết tích khó coi, Diệp Cố thay ga trải giường xong mới ôm Kiều Mặc trở lại.


"Xin lỗi." Cậu cúi đầu ủ rũ đứng yên trước giường, giống như một đứa trẻ phạm lỗi chờ đợi Kiều Mặc tha thứ.


Kiều Mặc lẳng lặng nhìn cậu một lúc lâu, rồi bỗng vươn tay kéo Diệp Cố đến bên giường.


Diệp Cố bị nhìn đến lạnh người vốn tưởng sẽ bị trừng phạt, hồn phách lên mây mà trèo lên giường.


"Tôi hơi mệt, để tôi dựa vào ngủ một lát." Kiều Mặc tựa vào lòng cậu, nhắm mắt lại nói.


"A." Diệp Cố sửng sốt, "Được, được ạ."


Cậu mất hồn mất vía ôm lấy Kiều Mặc, tầm mắt dừng trên gương mặt Kiều Mặc đang nhắm mắt ngủ say, thật lâu cũng không dời đi.


Một buổi sáng ấm áp như vậy, giống như đã từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK