Nhưng cậu cũng hiểu rõ rằng cảnh tượng ấy vĩnh viễn có lẽ sẽ chỉ tồn tại trong tưởng tượng của cậu mà thôi. Mỗi lần Kiều Mặc muốn gặp cậu, đều sẽ chỉ là một cú điện thoại gọi tới, đêm đó Diệp Cố sẽ vui vẻ hứng khởi tự giác đến chờ ở Lục Thành.
Trông chờ vào chuyện Kiều Mặc sẽ đến đoàn làm phim tham ban không thực tế chút nào.
Cho nên khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc bước ra từ trong xe, Diệp Cố trong nháy mắt ngỡ mình gặp ảo giác.
Kiều Mặc thế mà cũng sẽ đến tham ban cậu!
Nhìn bộ dạng Diệp Cố ngơ ngác đứng một chỗ suy nghĩ xuất thần, mắt Kiều Mặc chợt lóe ý cười. Hắn đút hai tay vào túi quần, ung dung đi tới trước mặt cậu: "Nhìn đến ngốc luôn rồi à?"
Diệp Cố nhẹ giọng kêu tên Kiều Mặc: "Không phải em đang nằm mơ đấy chứ?"
Bộ dạng ngốc ngếch này của cậu rõ ràng rất lấy lòng Kiều Mặc, Kiều Mặc chủ động vươn tay cho cậu một cái ôm: "Tôi lần đầu biết em còn có thói quen nằm mơ giữa ban ngày đấy."
"Không phải thế... Em...." Hai người họ rõ là đã lăn giường đến trên dưới ngàn lần rồi, thế nhưng bị Kiều Mặc chủ động ôm lấy như vậy, Diệp Cố vẫn cứ như nhóc con ngây thơ mà luống cuống tay chân, thật lâu sau mới khôi phục tinh thần. Cậu dùng hai tay ôm ngược lại Kiều Mặc, siết chặt người hắn trong lòng mình.
Cửa ra vào của đoàn làm phim dù sao cũng không phải nơi riêng tư gì, may mà Diệp Cố còn chưa vui đến lú đầu, kìm lòng không đậu ôm một lúc liền kéo Kiều Mặc vào trong xe.
"Sao anh lại tới đây?" Cậu theo bản năng đè thấp giọng nói.
Kiều Mặc ngắm khuôn mặt không nhịn nổi vui vẻ của cậu, nghĩ nghĩ rồi đáp: "Vừa lúc có công chuyện cần đến thành phố N công tác, lại nhớ ra hình như cậu cũng đang quay phim ở chỗ này nên tiện đường ghé tới xem thử."
"À..." Hóa ra chỉ là tiện đường sao... Ánh sáng trong mắt Diệp Cố ảm đạm đi giây lát, nhưng ngay sau đó lại bừng sáng trở lại.
Cứ cho là chỉ vì thuận đường mới tới, tốt xấu gì Kiều Mặc còn nhớ tới đến gặp cậu, so với thái độ hờ hững trước kia của hắn đối với cậu đã tốt hơn nhiều lắm rồi.
Biểu tình sáng nắng chiều mưa luân phiên thay đổi trên mặt Diệp Cố rất lấy lòng Kiều Mặc. Đầu óc Diệp Cố lúc này hẳn đã bị chuyện "Kiều Mặc đến gặp cậu" nhồi chật kín rồi, thế nên mới tin lời Kiều Mặc nói là thật.
Trụ sở của đoàn làm phim trong giới giải trí thường được đặt ở nơi cực kì tách biệt, cách trung tâm nội thành một khoảng rất xa, làm sao có khả năng thuận đường thuận tới tận nơi này được chứ.
Trên danh nghĩa Kiều Mặc quả thật là đến thành phố N công tác, thế nhưng hạng mục kia có cũng được không có cũng chẳng sao, căn bản không có khả năng mời tổng tài tự mình tới thị sát, chẳng qua Kiều Mặc lấy việc công giải quyết chuyện tư, tự cho mình cái cớ để tới gặp Diệp Cố mà thôi.
Sau khi gọi Diệp Cố tới gặp Kiều Mặc, chị Bạch liền cực kì nhanh trí đến gặp đạo diễn Trịnh xin nghỉ cho cậu. Vừa hay trạng thái hôm nay của cậu vẫn không tốt lắm, Trịnh Hải Kính vốn cũng không có ý định quay tiếp, hỏi cũng không hỏi liền duyệt cho cậu nghỉ đi điều chỉnh tâm trạng.
Vì thế Diệp Cố không về đoàn làm phim nữa, sau khi lên xe liền bảo tài xế đưa bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi.
Đoàn phim [Ác Ý] lắm tiền nhiều của, bao nguyên một khách sạn ở thành phố giải trí bên cạnh cho diễn viên, đại minh tinh đóng vai nam chính như Diệp Cố đương nhiên được phân cho phòng xịn nhất. Khách sạn này chuyên tiếp đãi siêu sao đến thành phố giải trí quay phim, làm rất tốt khoản bảo an và bảo mật, nhóm nhân viên phục vụ nhìn thấy Diệp Cố cũng không kinh ngạc chạy đến vây xem, cùng lắm chỉ đứng từ xa vụng trộm nhìn cậu vài cái thôi.
Sau khi cậu và Kiều Mặc vào phòng liền song song ngồi trên sofa ngoài phòng khách. Thời gian dọc đường đi đã đủ khiến Diệp Cố từ tâm tình kích động phấn khởi tỉnh táo lại, nhờ đó cậu mới phát hiện Diêu Cảnh còn mang theo rương hành lí của Kiều Mặc vào trong khách sạn.
Không lẽ Kiều Mặc muốn qua đêm ở đây?
Diệp Cố nghĩ vậy, trực tiếp hỏi luôn: "Anh định ở lại thành phố N mấy ngày thế? Đã tìm được chỗ ở chưa?"
"Chắc là sẽ ở một thời gian." Ý cười trong mắt Kiều Mặc đậm thêm vài phần, "Về nơi ở em không phải lo, tôi mới mua một căn hộ ở thành phố N."
"Thế ạ...." Diệp Cố không khỏi có chút thất vọng.
Vẻ mặt mất mát của Diệp Cố thoạt nhìn giống như một cậu nhóc mất đi vật trân quý nhất, Kiều Mặc nhất thời không đành lòng nhìn cậu như vậy, cười khẽ ra tiếng rồi mới nói: "Có điều căn hộ kia vừa tu sửa lại, còn chưa tìm được người quét dọn, đồ dùng trong nhà cũng không đầy đủ, chưa thể ở được. Mấy ngày nay có lẽ phải để em thu nhận tôi một phen vậy."
Trái tim Diệp Cố không tự chủ được nhảy dựng lên.
"Ý anh là, ở đây ư?"
"Sao?" Kiều Mặc nhướn mày nhìn cậu, "Không chào đón tôi à?"
"Hoan nghênh mà hoan nghênh mà!" Diệp Cố liên thanh đáp, lập tức tìm được lý trí đã bỏ nhà đi xứ của mình.
Cậu nhìn Kiều Mặc bộ dạng phong trần mệt mỏi mà vẫn không mất tinh thần, hồi lâu sau mới bật cười thành tiếng: "Ban nãy anh lừa em chứ gì."
Kiều Mặc thích thú nhìn cậu.
Diệp Cố ghé lại gần bên người Kiều Mặc, lúc nói chuyện hơi thở phả lên mặt hắn: "Gì mà đi công tác tiện đường hả... Đồ điêu toa, anh chính là tới tham ban em."
"Ừ." Kiều Mặc không phủ nhận, da mặt bị hơi thở Diệp Cố quấn quýt làm cho hơi ngứa, "Tôi nhớ em, nên mới đến thăm em."
Kiều Mặc kiểu người này rất hiếm khi nói lời thẳng thẳn chân thành như vậy, ánh mắt Diệp Cố chợt lóe, không nhịn được rướn người lên hôn một cái trên môi hắn.
"Em cũng nhớ anh lắm." Cậu thấp giọng nói, trong giọng nói hơi khàn mang theo giận dỗi, "Anh nếu còn không đến nữa, em còn nghĩ sẽ bay về tìm anh luôn rồi."
Kiều Mặc bị hôn đến nỗi mặt hơi hồng lên, nhất thời không nhận ra trong giọng điệu Diệp Cố có điểm khác lạ: "Làm sao? Ở đoàn làm phim quay không thuận lợi?"
Diệp Cố không trả lời ngay, ngược lại đè hắn trên sofa hôn thật lâu, đến khi thấy đủ rồi mới nói: "Phải đó, yêu cầu của đạo diễn Trịnh Hải Kính không phải nghiêm khắc bình thường đâu, lòng tự tin của em sắp bị ông ấy đả kích gần hết rồi đây nè."
Giọng điệu đùa giỡn giống như một ổ khóa, khóa toàn bộ những suy nghĩ miên man lo được lo mất của Diệp Cố vào trong rương, không để Kiều Mặc phát hiện mảy may.
Kiều Mặc bị đè xuống hôn sâu làm hô hấp dồn dập, tay Diệp Cố thuận thế kéo khóa quần hắn duỗi vào trong, rất nhanh liền sờ hắn đến nổi hứng.
Lần này hắn đến tìm Diệp Cố chỉ đơn thuần là vì quá mức nhớ nhung, nhưng đối với Diệp Cố xem ra lại cho rằng hắn là vì dục cầu bất mãn. Quan hệ giữa hai người vốn dĩ bắt đầu từ giao dịch nhục thể, vậy nên mỗi lần gặp mặt Diệp Cố đều sẽ theo thói quen muốn trêu chọc kích động hắn.
Là làm mãi thành quen, cũng là bản năng Diệp Cố sinh ra khi đối diện với người trong lòng mình.
Khi ở cạnh bên người mình yêu, có ai mà không muốn kề cận đôi chút, có mà ai không muốn ôm lấy đối phương, hôn môi đối phương đâu chứ.
Thế chất mẫn cảm của Kiều Mặc không chịu nổi trêu ghẹo kiểu này nhất, Diệp Cố tùy ý vuốt ve nơi mẫn cảm của hắn hai cái liền khiến hắn hơi không nhịn nổi. Cơ thể theo bản năng nổi lên phản ứng, lọt vào mắt Diệp Cố, hiển nhiên là chuyện chứng thực suy nghĩ của cậu.
Nếu là bình thường, Kiều Mặc sẽ như mọi lần mặc cho Diệp Cố làm tới. Nhưng hôm nay hắn như có như không nhận ra cảm xúc Diệp Cố hơi không đúng, vậy nên lúc ý thức trên bờ vực sắp bị tình dục nuốt chửng, hắn bắt lấy bàn tay tác loạn của Diệp Cố; năm ngón tay luồn vào khe hở giữa tay đối phương, ngăn lại Diệp Cố đang muốn tiến thêm một bước.
"Không làm ạ?" Diệp Cố thật cẩn thận nhìn hắn.
Kiều Mặc im lặng một lát, rốt cuộc phát hiện ra điểm không thích hợp.
Diệp Cố đối với hắn, quá dè dặt rồi. Giống như sủng vật vốn bị vứt bỏ bất ngờ được nhặt lại, rất sợ bản thân sẽ bị bỏ rơi thêm lần nữa, cho nên lúc đối mặt với hắn không nhịn được xoắn xuýt tay chân.
Khi hắn xuống xe, nhìn bộ dạng Diệp Cố rõ ràng là giây sau liền muốn nhào đến ôm chầm lấy hắn, thế nhưng lại đứng khựng lại đợi hắn đến động tay trước, sau đó mới dám ôm lại hắn.
Khi muốn hôn hắn, cũng là dùng một nụ hôn thật khẽ như chuồn chuồn đạp nước thăm dò thái độ của hắn trước, thấy hắn không phản cảm mới dám hôn thật sự.
Khi vừa bị hắn ngăn lại động tác tiếp theo, thân thể cậu lập tức căng thẳng, ánh mắt nhìn hắn càng thêm thận trọng, còn có nơm nớp lo sợ.
Diệp Cố trước nay luôn là tính tình thoạt nắng thoạt mưa, nghĩ gì làm nấy, chưa từng có lúc nào tựa như đi trên băng mỏng, trái lo phải nghĩ như thế này.
Là vì lúc trước bọn họ tách ra một thời gian, cho nên Diệp Cố mới sinh ra cảm giác lo được lo mất sao?
Thế nhưng mấy ngày trước bọn họ hòa hảo thân cận, thái độ Diệp Cố cũng chưa đến mức như vậy.
Kiều Mặc hiển nhiên không lường trước được là vì việc của Mạc Gia Ninh, chỉ nghĩ có lẽ trong khoảng thời gian Diệp Cố ở thành phố N phát sinh chuyện gì: "Em hôm nay thoạt nhìn hơi kì lạ."
Thân thể Diệp Cố chớp mắt cứng lại.
"Không có gì ạ." Cậu dời tầm mắt, "Chỉ là không ngờ anh sẽ tới tìm em, vậy nên hơi... không thể tin nổi. Đây là lần đầu tiên anh tới tham ban em mà."
Kiều Mặc trầm ngâm nhìn cậu, dường như không nghĩ tới Diệp Cố còn vì việc này mà canh cánh trong lòng.
Hắn quả thật trước giờ chưa từng tham ban Diệp Cố.
"Lúc trước không phù hợp." Kiều Mặc nói, "Thân phận tôi đặc thù, xuất hiện ở đoàn làm phim không tốt cho em."
Diệp Cố hỏi hắn: "Vậy còn bây giờ?"
Kiều Mặc nhếch nhếch môi cười: "Giờ không giống, bây giờ tôi với em là người yêu."
Diệp Cố lập tức nín thở. Cậu tựa như đã hoàn toàn quên mất bản năng nguyên thủy nhất của con người là hô hấp, mãi đến khi mặt bị nghẹn tới mức đỏ bừng lên, cảm giác nghẹt thở đánh thức tâm tình vui sướng và kích động nhảy loạn trong đầu cậu, cậu mới vừa ho sặc sụa vừa nắm chặt lấy tay Kiều Mặc, nghẹn ngào nói: "Anh nói, chúng ta là, là người yêu ư?"
Kiều Mặc không đáp lại, trên mặt treo biểu tình như cười như không.
"Em vừa nghe thấy rồi." Diệp Cố nói, "Anh nói chúng ta là người yêu, anh... Anh sẽ không thể đổi ý nữa đâu."
"Tôi không định đổi ý." Kiều Mặc bảo, "Còn gì muốn hỏi nữa không?"
Diệp Cố lưỡng lự nửa ngày.
"....Anh muốn làm nữa không?" Cuối cùng cậu bật thốt hỏi.
Kỳ thực điều cậu muốn hỏi không phải cái này. Cậu muốn hỏi Mạc Gia Ninh kia là sao? Sao anh còn muốn đầu tư cho cậu ta [Huy Hoàng thuở ấy], sao còn muốn tiếp tục nâng đỡ cậu ta?
Nhưng cậu không dám.
Mọi thứ hôm nay đều quá mức đẹp đẽ, Kiều Mặc ngàn dặm xa xôi đến gặp cậu, đến tham ban cậu; Kiều Mặc nói nhớ cậu; Kiều Mặc trong lúc tỉnh táo thừa nhận quan hệ người yêu giữa bọn họ...
Cậu bây giờ tựa như đang đắm mình trong mộng cảnh, khó mà tin được, vậy nên cuống quýt cực kì, chỉ sợ một chút phong ba cũng có thể đánh vỡ giấc mộng tốt đẹp này.
Không liệu được Diệp Cố lại hỏi câu này, Kiều Mặc bất ngờ không kịp phòng bị đỏ bừng vành tai.
"Nếu tôi nói không làm thì sao?"
Diệp Cố mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: "Em nghe lời anh."
Kiều Mặc đầy mặt lạnh lùng: "Nếu lúc em nói những lời này rút tay khỏi quần tôi trước, có lẽ nghe sẽ thuyết phục hơn đấy."
Diệp Cố bị vạch trần thẹn quá hóa giận nhào lên, dùng phương thức cậu thích nhất chặn miệng Kiều Mặc lại.
Rốt cuộc quả nhiên vẫn biết thời biết thế mà làm tới.
_________________________________
Cảm ơn mọi người đã nghe mình lảm nhảm hơi dài, gõ xàm xàm thì lẹ mà edit thì có khi 1 câu mà đắn đo mãi á hô hô.:P (Mà có khi nhiều bạn trực tiếp bỏ qua mấy dòng in nghiêng này luôn)