Bành Chiến lại càng hoảng sợ, anh chỉ muốn giả ngốc để nhận được sự đồng tình của Hàn Như Băng chứ không phải cố ý mạo phạm cô ấy.
Nhưng mà Hàn Như Băng bị Bành Chiến lao vào lòng lại không cảm thấy có gì không ổn.
Cô ấy cảm thấy Bành Chiến chỉ là một kẻ ngốc, có thể có ý xấu gì chứ?
"Đừng sợ, đừng khóc. Nếu chị đã tới đây thì nhất định sẽ lấy lại công bằng cho cậu!" Hàn Như Băng võ nhẹ vào lưng Bành Chiến, an ủi.
Bành Chiến ngửi được mùi thơm say lòng người tỏa ra từ trong lòng Hàn Như Băng, cảm thấy đôi khi làm kẻ ngốc cũng khá vui vẻ.
Người khác cười tôi quá điên rồ, tôi cười người khác nhìn không thấu!
Sau khi Hàn Như Băng an ủi Bành Chiến lại tức giận hỏi đám người bang Dã Lang: "Các người ăn no rửng mỡ à mà lại đi bắt nạt một kẻ ngốc hả?"
"Rõ ràng là cậu ta bắt nạt chúng tôi đấy? Cô không thấy chúng tôi đều bị thương sao?"
"Đúng vậy, một mình cậu ta đã làm bị thương một đám chúng tôi!"
"Chúng tôi vừa mới tới đây ăn khuya, lại bị tên ngốc này đánh thành như thế, còn có thiên lý hay không đây?"
Đám người bang Dã Lang làm kẻ ác cáo trạng trước, giả làm nạn nhân.
"Kẻ ngốc như cậu ấy có thể làm bị thương cả đám người các anh? Đùa tôi à? Nói ra bản thân các anh có tin không?"
Hàn Như Băng không tận mắt chứng kiến cuộc chiến nên cô ấy chắc chắn không tin một kẻ ngốc như Bành Chiến lại có thể làm bị thương cả đám người.
Hơn nữa, trên người đám người bang Dã Lang này đều có hình xăm, nhìn thoáng qua cũng có thể biết bọn họ không phải người tốt, nhất định là đã ức hiếp Bành Chiến.
Người bang Dã Lang nghe Hàn Như Băng nói như vậy thì lập tức á khẩu không trả lời được, khó lòng giãi bày.
Bởi vì cả đám bọn họ bị một mình Bành Chiến đả thương, nếu không phải tự mình trải qua, người khác nói với bọn họ như thế thì bọn họ cũng sẽ không tin.
"Con nhóc chết tiệt kia, đừng tưởng cô mặc đồng phục cảnh sát thì tôi sẽ sợ cô, tôi khuyên cô đừng nhúng tay vào việc của người khác, nếu không tôi sẽ khiến cô chịu khổ!" Lúc này, Bưu đầu trọc nói lời tàn nhẫn.
"Còn dám uy hiếp tôi? Tôi thấy chắc là anh không muốn sống nữa chứ gì, có tin tôi dùng một súng bắn chết anh không?”
Hàn Như Băng nhìn thấy Bưu đầu trọc dám mắng mình liền tức giận, rút súng chĩa vào Bưu đầu trọc.
Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả những người có mặt đều kinh hồn táng đảm, thậm chí có người còn bắt đầu run rẩy.
Không ai ngờ Hàn Như Băng một lời không hợp lại rút súng!
Ngay cả Lâm Vũ Mộng và Bành Chiến cũng không ngờ Hàn Như Băng lại xúc động như vậy, trực tiếp động vào súng.
Bành Chiến cũng sợ đến mức rời khỏi vòng tay Hàn Như Băng, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc bắn súng của cô ấy.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Bình thường Hàn Như Băng không mang theo súng, hôm nay cô ấy mang theo súng vì đang làm nhiệm vụ truy lùng một tên cầm đầu đám buôn người.
Gần đây, ở quận Hoa Khê có rất nhiều người đã biến mất một cách bí ẩn. Sau cuộc điều tra của Hàn Như Băng, phát hiện ra có một băng nhóm tội phạm buôn người địa phương gần đây đang hoạt động ở khu vực đường Ngô Đồng.
Băng nhóm tội phạm này dùng thủ đoạn lừa dối hoặc cưỡng bức bắt cóc để tập hợp một số nam nữ thanh niên lại với nhau, nhốt lại rồi bán thành nhóm cho Điện Bắc!
Thủ lĩnh của băng nhóm tội phạm này có thể đã nghe được tiếng gió nên sớm chạy trốn. Hàn Như Băng không bắt được, tình cờ đi ngang qua thì nhìn thấy tình cảnh giằng co giữa Bành Chiến và Bưu đầu trọc.
Hàn Như Băng chính trực, luôn luôn ghét ác như thù, nổi danh với tính tình nóng nảy.
Không bắt được tên cầm đầu đám buôn lậu, Hàn Như Băng vốn đã nín nhịn cơn tức, không chỗ nào trút giận.
Bưu đầu trọc dám khiêu khích cô ấy, tính tình nóng nảy của cô ấy thoáng chốc bùng lên, thế là lập tức rút súng chĩa vào gã, lấy gã trút giận.
Bưu đầu trọc bị Hàn Như Băng chĩa súng thẳng vào trán thì nhất thời sợ đến tái mặt.
Nhưng gã nghĩ mình là phân đà chủ của bang Dã Lang, nhiều đàn em ở đây nhìn như vậy, nếu như chịu thua thì sẽ mất hết mặt mũi.
Để giữ thể diện, gã chỉ có thể giữ vững dũng khí, tiếp tục nói dọa: "Tôi là Mã Bưu, phân đà chủ của bang Dã Lang, người †a hay gọi Bưu đầu trọc. Có gan thì cô cứ nổ súng bắn chết tôi đi!"
"Nếu cô dám bắn chết tôi, tôi cam đoan cô sẽ chết rất thảm! Các anh em của bang Dã Lang nhất định sẽ không từ thủ đoạn, không tiếc bất cứ giá nào giết chết cô để báo thù cho tôi!"
Không thể không nói Bưu đầu trọc cũng là một kẻ tàn nhẫn, vì mặt mũi mà sẵn sàng liều cả mạng.
Đầu có thể nát, máu có thể đổ, nhưng thể diện không thể mất!
Gã lấy mạng mình ra đánh cược, đánh cược Hàn Như Băng không dám nổ súng vào gã!