• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người không bị Bành Chiến hạ gục không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tấn công Bành Chiến một lần nữa.

Mà những người ngã xuống đất cũng đứng dậy tham gia trận chiến.

Bọn họ đã biết Bành Chiến mạnh đến mức nào nên lần ra tay này đã có chuẩn bị tâm lý, đề phòng từ trước.

Lâm Vũ Mộng muốn ngăn cản trận chiến này, nhưng trận chiến đã diễn ra, cô ấy cũng không thể làm gì được.

Khách hàng ở các quán ăn vặt đêm khuya xung quanh hoảng sợ bỏ chạy khi thấy bên chỗ Lâm Vũ Mộng bắt đầu đánh nhau.

Có một số người to gan bỏ chạy thật xa rồi mới dừng lại xem náo nhiệt.

Đối mặt với sự bao vây tấn công của đám người bang Dã Lang này, trong đầu Bành Chiến không ngừng lóe lên các chiêu thức võ công khác nhau của cung Lăng Tiêu, hướng dẫn anh ứng chiến như thế nào.

Trận chiến thực sự bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Vừa rồi đám người bang Dã Lang đánh giá thấp thực lực của Bành Chiến, bị Bành Chiến đánh cho trở tay không kịp. Giờ bọn họ đã thể hiện thực lực chân chính, Bành Chiến cũng không dễ dàng đánh bại bọn họ như thế nữa.

Mặc dù Bành Chiến có kiến thức lý luận về tuyệt học võ công của cung Lăng Tiêu, nhưng dù sao anh cũng chưa từng chính thức luyện tập, vả lại không có kinh nghiệm chiến đấu thực tế.

Đây là lần đầu tiên anh sử dụng võ công của cung Lăng Tiêu, khi thi triển tương đối xa lạ, đôi khi gặp phải tình huống cơ thể không theo kịp ý thức.

Tuy nhiên, dù vậy, Bành Chiến vẫn không rơi xuống thế hạ phong mà chỉ là không thể nhanh chóng đánh bại toàn bộ người bang Dã Lang mà thôi.

Lâm Vũ Mộng thấy Bành Chiến lấy một địch hơn mười người bang Dã Lang mà vẫn không rơi vào thế yếu thì trong lòng hết sức kinh ngạc.

Phải biết răng sáng nay tại núi Bạch Hổ, Bành Chiến một chọi một với Chu Xán Quang cũng rơi xuống thế hạ phong, đã thế còn bị Chu Xán Quang đẩy khỏi vách núi.

Mà bây giờ Bành Chiến có thể một mình đánh với một đám người bang Dã Lang lại có thể không gặp bất lợi, quả thực là không thể tin được!

Chu Xán Quang chỉ là một thầy thuốc chân đất tương đối bình thường, trong khi đám người bang Dã Lang suốt ngày đánh đánh giết giết, sức chiến đấu hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!

Theo trận chiến diễn ra, Bành Chiến dần thích nghỉ, thân thủ cũng trở nên linh hoạt hơn, càng đánh càng hăng.

Mấy người của bang Dã Lang lại bắt đầu bị Bành Chiến đánh gục.

"Mau đi lấy đồ, chém chết thằng ngốc này!" Bưu đầu trọc nhìn thấy một đám thuộc hạ lại không đánh được một thăng ngốc, hơn nữa còn bị đánh cho tan tác thì tức thở hổn hển, giận dữ hét lên.

Các thuộc hạ nghe thấy tiếng gầm của Bưu đầu trọc, lập

tức tỉnh táo lại, chạy ra xe lấy đồ.

Có người cầm gậy sắt, có người cầm dao rựa lao về phía Bành Chiến.

Lâm Vũ Mộng nhìn thấy người của bang Dã Lang cầm hung khí ra đối phó Bành Chiến thì sợ hãi đến tái mặt.

Nhưng Bành Chiến không hề tỏ ra sợ hãi mà lạnh lùng nhìn họ xông tới.

Trong nhẫn Long Huyết của anh vốn cũng có cất giấu rất nhiều vũ khí, chẳng hạn như Long Hồn Thần Kiếm.

Chỉ là anh cảm thấy đối phó những người này hoàn toàn không cần sử dụng Long Hồn Thần Kiếm, giết gà lại dùng dao mổ trâu làm gì!

Uy lực của Long Hồn Thần Kiếm quá đáng sợ, nếu không khống chế tốt, giết chết người trên đường thì sẽ gặp rắc rối lớn.

Sau trận khởi động vừa rồi, anh đã dần dần thông thạo võ thuật của Lăng Tiêu, muốn nhân cơ hội này để nâng cao kinh nghiệm thực chiến của mình.

Khi đám người bang Dã Lang lao tới gần, anh nhanh chóng giật lấy gậy sắt từ tay kẻ đi trước nhất, sau đó dùng gậy sắt đối kháng với bọn họ.

"Binh, binh, binh…"

Trong phút chốc, ánh đao bóng gậy không ngừng lấp loé, tạo ra những âm thanh va chạm kịch liệt, thậm chí còn có tia lửa điện bắn ra xung quanh.

Trong đầu Bành Chiến có chỉ dẫn chiêu thức võ công của cung Lăng Tiêu, cơ thể anh cũng có thể theo kịp ý thức, bắt đầu thể hiện tư thế cường đại khi chạm trán với kẻ mạnh.

'Aaa.."

Không ngừng có người của bang Dã Lang bị gậy sắt của Bành Chiến đánh trúng, la hét đau đớn rồi ngã xuống đất trong tình trạng nguy kịch.

Trong lúc hỗn chiến, Bành Chiến cũng vô tình bị đối thủ dùng gậy sắt đập vào đầu, máu từ đỉnh đầu chảy xuống má, trông rất kinh khủng.

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…' Lâm Vũ Mộng thấy mặt Bành Chiến đã nhuộm đỏ máu tươi thì lo lắng kêu khóc.

Nhưng hiện tại song phương đều đã giết đỏ cả mắt rồi, căn bản không thể dừng lại.

Bành Chiến bị thương, cơn đau kích thích thần kinh của anh, giống như một con thú bị thương, trái lại càng thêm lợi hại hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK