• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chậm quá.” Phó Trừng nghiêng đầu dựa vào bàn.

Thẩm Dịch đặt cốc nước vào tay Phó Trừng, “Trong phòng ngột ngạt quá, cậu ra ngoài hít thở một chút đi.”

Phó Trừng ngồi dậy uống một ngụm nước trong cốc nước, nghi hoặc nhìn Thẩm Dịch, cảm thấy hắn vừa rồi đi ra ngoài có hơi khác “Cậu ra ngoài hóng gió à?”

Thẩm Dịch ngồi ở một bên, một chân gác lên ghế chân kia chống đất, nghiêng ghế xoay qua xoay lại, “Sao cậu lại hỏi như thế?”

Phó Trừng chỉ vào lỗ tai của mình nói: “Tai của cậu lạnh đỏ lên kìa”

“Thật sao?” Thẩm Dịch sờ sờ vành tai đỏ, không phải lạnh nóng mà là nóng.

Hắn nói: “Bên ngoài hơi lạnh, ngày mai cậu nhớ mặc thêm quần áo.”

“Ừm, cần mặc thêm.” Phó Trừng gật đầu đồng ý.

“Phó Trừng…” Thần Dịch tựa hồ muốn nói cái gì.

Phó Trừng nghi hoặc “Ừm”, Thẩm Dịch lại mỉm cười nói “không có gì”.

Thẩm Dịch nghĩ mối quan hệ giữa hắn và Phó Dư Hạc hiện tại có lẽ có thể được tóm gọn trong hai từ được gọi là—yêu đương vụng trộm. Sau lưng Phó Trừng ngấm ngầm che chở cho nhau, không danh chính ngôn thuận nhưng rất kích thích.

Thời tiết mùa đông lạnh giá, nhiệt tình chơi bóng rổ của các nam sinh đã giảm đi rất nhiều, hoạt động giải trí của Thẩm Dịch cũng ít đi nhưng hắn đã quen tự tìm niềm vui cho chính mình chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán.

Vào tháng 12, một ngày trước lễ Giáng sinh là ngày Bình An, việc bán táo trong siêu thị nhỏ của trường rất tốt, còn có các loại hộp nhỏ để đóng gói táo và thiệp nhỏ liên quan đến lễ Giáng sinh rất được học sinh ưa chuộng.

Buổi trưa hôm đó Thẩm Dịch và Phó Trừng ra ngoài ăn cơm, khi họ quay lại trong ngăn kéo có mấy hộp táo trên đó có đính những tấm thiệp nhỏ.

“Oa!” Phó Trừng ở bên cạnh phát ra một tiếng cảm thán giả tạo.

Thẩm Dịch nhét một quả táo vào tay cậu “Cậu ăn đi, tôi mua đấy.”

Phó Trừng: “Bịt miệng à?” Thẩm Dịch cười nói: “Ừ, ngậm chặt miệng.”

Phó Trừng cắn một miếng nói: “Cậu đây là hối lộ”.

Thẩm Dịch nổi tiếng là chuyện đương nhiên đối với Phó Trừng, hắn có ngoại hình xuất chúng thường xuyên lộ mặt ra ngoài chơi bóng rổ, tính cách cũng không tồi, lúc trước có một đoạn thời gian thường xuyên có các nữ sinh lớp dưới nhờ Phó Trừng đưa thư tình cho hắn.

“Vậy thì cậu đã bị mua chuộc để giữ bí mật cho tôi.” Thẩm Dịch nói.

Phó Trừng: “Yên tâm, tôi ngậm miệng.”

Thẩm Dịch: “Chiều nay chỉ có mình cậu đi thôi.”

“Được.” Phó Trừng ăn một quả táo dừng lại “Cậu không về sao?”

“Không, tôi muốn đến một nơi.” Thẩm Dịch thản nhiên nói.

Phó Trừng tò mò hỏi: “Đi đâu vậy? Hẹn hò à?”

Thẩm Dịch nói với nụ cười trong giọng “Ừ, cậu có muốn đi cùng nhau không?”

Tiếng bàn phím của quán cà phê Internet không ngừng vang lên kèm theo một vài tiếng mắng chửi làm xung quanh có chút ầm ĩ, Thẩm Dịch xin một phòng riêng ngồi cạnh Phó Trừng, Phó Trừng cầm cặp sách của mình nhìn xung quanh.

“Đừng căng thẳng.” Thẩm Dịch đưa kẹo que cho Phó Trừng”Chúng ta là người lớn mà.”

Phó Trừng ôm chặt cặp sách như thể có người sẽ xông ra cướp cậu ấy, nói: “Tôi không căng thẳng.”

Thẩm Dịch cũng tự mình bóc một cây kẹo mút ngậm que màu hồng trong miệng, hắn mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu đen trên đầu đội mũ lưỡi trai để tránh gió, khi vào phòng cũng không cởi ra. Hắn uể oải ngồi trên ghế cầm điện thoại gõ chữ.

[ Thẩm Dịch: Anh ơi, anh sắp tam làm phải không?]

[Phó Dư Hạc: Tôi là ông chủ]

Vì thế Thẩm Dịch đổi chủ đề.

[ Thẩm Dịch: Anh mau tan làm đi, em muốn ăn pancake xoài anh mang hôm trước]

Thẩm Dịch tắt điện thoại nói với Phó Trừng đang không thích ứng được nơi này: “Cậu có thể về trước”. Phó Trừng đang lo lắng khẩn trương nói: “Tôi không lo lắng!”

Thẩm Dịch: “…Ừm”

Hắn mím môi cười luôn cảm thấy mình như một kẻ xấu xa dẫn dắt học sinh ngoan làm việc xấu.

Phó Trừng mở máy tính xem ở một bên, Thẩm Dịch không hỏi cậu nữa ngậm kẹo trong miệng, chỉ gõ bàn phím một lúc rồi chống cằm nhìn màn hình.

Một lúc sau, Phó Trừng nhìn sang hỏi hắn đang làm gì.

Thẩm Dịch nói: “Tìm được thứ thú vị.”

“Cái gì?” Phó Trừng tràn đầy tò mò.

Thẩm Dịch nhẹ nhàng nói: “Đối với tôi thì thú vị nhưng với cậu thì không.”

Phó Trừng nghe không rõ: “Gì cơ?”

Thẩm Dịch: “Không có gì, cậu có thể chơi trò chơi của mình.” Cậu tưởng có trò chơi gì, liếc nhìn màn hình chỉ để thấy một danh sách dài các URL không xác định được, quay đầu lại để tiếp tục xem máy tính của mình.

Trong thời gian đó Phó Trừng đi nghe điện thoại, khi quay lại nói anh trai cậu sẽ đến đón họ, Thẩm Dịch liếc nhìn điện thoại di động của hắn, Phó Dư Hạc đã nhắn tin lại mười phút trước nói rằng anh đang vội.

Hắn nghĩ Phó Dư Hạc sẽ tan làm muộn vào ngày hôm nay.

Thẩm Dịch đã tìm thấy hầu hết thứ hắn muốn, hắn đóng trang web mở mini game chơi trong nửa giờ, sau nửa giờ Phó Trừng nhận được cuộc gọi từ anh trai rồi rời khỏi quán cà phê Internet cùng Thẩm Dịch.

Sau khi họ rời đi, một vài tên côn đồ với mái tóc màu vàng cũng đi theo.

“Cậu xem bọn họ có phải đang theo dõi chúng ta không?” Phó Trừng cố gắng để cho mình bước đi tự nhiên, không quay đầu lại nhìn người phía sau tránh cho đối phương nhìn thấy ánh mắt của mình làm đối phương hiểu lầm là khiêu khích.

Thẩm Dịch hoàn toàn không có lo lắng, hắn đảo mắt một vòng xác định Phó Trừng đang nói về ai – họ rất dễ nhận ra, vừa nhìn là biết không phải dạng tốt đẹp gì.

Chúng theo họ suốt quãng đường từ cổng trường.

“Bọn chúng đang theo dõi chúng ta.” Thẩm Dịch nói.

Hắn vừa dứt lời, mấy gã thanh niên bắt gặp ánh mắt của Thẩm Dịch phía sau càng bước càng nhanh.

Nhận thấy đối phương đang đuổi theo Phó Trừng cũng tăng tốc, khi khoảng cách được rút ngắn trực giác nhạy bén của Phó Trừng cảm nhận được nguy cơ, cậu kéo cổ tay Thẩm Dịch bắt đầu chạy, hắn không tránh đi theo sau cậu đến trước xe của Phó Dư Hạc.

Chiếc xe màu đen đỗ ở bãi đậu xe, Phó Trừng chống gối thở dốc, hơi thở của Thẩm Dịch vẫn đều đều chỉ trầm hơn một chút.

Cửa sổ ở hàng ghế sau được mở ra, gương mặt góc cạnh của Phó Dư Hạc hiện ra từng li từng tí trong tầm mắt của Thẩm Dịch, anh liếc mắt qua, ánh mắt chạm phải đôi tay đang nắm lấy hai người họ hơi khựng lại.

Phó Trừng chưa kịp buông cổ tay Thẩm Dịch ra, cậu nắm chặt lấy mượn chút sức mới đứng vững thở hổn hển gọi “Anh”.

Đôi mắt của Thẩm Dịch dưới chiếc mũ lưỡi trai cong lên cũng gọi “Anh”.

Cảnh tượng này không hiểu sao giống như em trai đưa em dâu vào nhà, hai người thân thiết vô cùng.

Phó Dư Hạc biết rằng Phó Trừng và Thẩm Dịch có mối quan hệ rất tốt, nhưng khi anh nhìn thoáng qua “sự tốt đẹp” giữa hai người họ lại sinh ra một loại tâm lý vi diệu.

Lý luận mà nói cái này cũng là chuyện bình thường nhưng anh có tính chiếm hữu quá cao, trong tiềm thức không muốn để cho Thẩm Dịch cùng người khác thận cận, đây là một loại tâm lý gần như bệnh hoạn đang dần ăn mòn trái tim anh. Đây là từ lần đó Thẩm Dịch cùng một nữ sinh vừa nói vừa cười, Phó Dư Hạc phát hiện hắn không biết “bản thân”.

Anh dùng đôi mắt đen láy nhìn cái nắm tay của Thẩm Dịch và Phó Trừng, nhéo đốt ngón tay, khi ngước mắt lên thần sắc trong mắt biến mất trở lại bình thường. Anh chú ý đến mấy “cái đuôi nhỏ” phía sau đi theo hai người: “Bọn họ là ai?”

Cách đó không xa đám lưu manh tóc vàng không dám tới gần chỉ nhìn theo hướng bọn họ.

“Không biết a” ánh mắt Thẩm Dịch vô tội lại mờ mịt “Bọn em không quen biết họ.”

Hắn quay đầu nhìn, mấy người kia do dự rồi xoay người rời đi.

Thẩm Dịch: “A, đi rồi.”

Phó Dư Hạc liếc mắt nhìn hắn: “Em tiếc à.”

“Không có a” Thẩm Dịch khom lưng dựa vào cửa sổ xe “Chỉ là cảm thấy có anh ở đây sẽ không có chuyện gì cho nên rất an tâm.”

Phó Dư Hạc: “…”

Anh siết chặt tay, tim đập loạn xạ, hơi kéo khóe miệng ý tứ không rõ nhìn hắn một cái: “Lên xe”

Thẩm Dịch đứng thẳng dậy nghiêng đầu nhìn Phó Trừng còn đang thở dốc “Cậu không sao chứ?”

Phó Trừng vừa chạy mặt đỏ hết lên nói: “Tôi không sao”

Thẩm Dịch: “Cậu lên xe trước đi, tay tôi sắp bị cậu bóp gãy rồi”

“Tôi nào có…” Phó Trừng lẩm bẩm buông lỏng hắn ra, đi kéo cửa xe phía sau, kéo một chút thấy không mở được.

Ủa?

Cậu lại kéo một chút.

Phó Dư Hạc hất hàm: “Ngồi phía trước.”

Phó Trừng:”…Vâng ạ.”

Cậu ngồi ghế phụ lái phía trước, ngoài miệng không nói nhưng bên trong thì thầm.

Thẩm Dịch mở cửa hàng ghế sau ngồi lên, vô tình hay cố ý đặt cặp sách gần cửa còn mình ngồi ở giữa.

“Đang làm gì ở quán cà phê Internet vậy?” Phó Dư Hạc hỏi.

Phó Trừng ở phía trước căng thẳng cơ thể ngoan ngoãn trả lời: “Xem phim.”

Thẩm Dịch: “Anh, ở tuổi của chúng em đến quán cà phê Internet là chuyện bình thường.”

Phó Dư Hạc liếc hắn một cái, Thẩm Dịch cười rạng rỡ vươn vai, duỗi tay qua sờ tay anh một cái rồi thu về như không có chuyện gì xảy ra.

Đội một chiếc mũ lưỡi trai Thẩm Dịch chân chính như một cậu bé nhà bên thực thụ.

Động tác của hắn tự nhiên đến mức Phó Dư Hạc phải mất hai giây để phản ứng.

Cả người lái xe phía trước và Phó Trừng đều không để ý.

Phó Dư Hạc vuốt ve mu bàn tay phải của anh hai lần bằng ngón tay cái bên trái “Quả thực… đó là bình thường.”

Anh nhìn Thẩm Dịch từ khóe mắt, về mặt tiếp xúc thân thể Thẩm Dịch rất năng động và nhiệt tình vì vậy háo hức… hơi quá, rõ ràng là anh không đưa ra bất kỳ lời hứa rõ ràng nào nhưng Thẩm Dịch dường như không quan tâm, như một con thiêu thân lao vào lửa anh tuyệt vọng đắm chìm trong tình dục, ngoài ra, anh chưa bao giờ chủ động để yêu cầu bất cứ điều gì.

Nó chỉ dành cho anh, hay… những người khác cũng có thể làm được.

Thẩm Dịch ở bên người khác như thế nào?

Điều mà Phó Dư Hạc nhìn thấy nhiều nhất chính là dáng vẻ của hắn trước mặt anh, hư hỏng như giống mèo trộm cá.

Phó Trừng trong xe thấy anh trai mình không có ý định truy cứu vì vậy kéo Thẩm Dịch cùng trò chuyện, thỉnh thoảng quay đầu lại, ngay cả khi hai người ngồi ở ghế sau muốn làm điều gì đó như nắm tay cũng không được.

Phó Dư Hạc nhìn ra ngoài cửa sổ xe không cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Chẳng bao lâu xe đã đến biệt thự họ Phó.

“Lạnh quá, lát cậu về hẳn là trời đã tối.” Phó Trừng vừa thay giày vừa nói ở cửa.

Thẩm Dịch tùy ý cởi mũ lưỡi trai: “Không sao, có đèn đường.”

Phó Dư Hạc: “Tôi nghe nói từ Phó Trừng rằng em sống gần đây.”

“Ừ.” Thẩm Dịch đáp: “Nếu anh rảnh rỗi, có thể đi ngồi một chút.”

Đối với Phó Trừng mà nói đó là một câu khách sáo, nhưng đối với Phó Dư Hạc bên tai lại là một lời mời trắng trợn.

Mời người có quan hệ mập mờ về nhà có quá nhiều ý nghĩa có thể giải thích ở thế giới người lớn hơn nữa chúng cũng rất không trong sạch, Phó Dư Hạc liếc nhìn Phó Trừng đang vô thức bước vào phòng khách nhỏ giọng nói: ” Đừng nói những lời như vậy trước mặt Phó Trừng.”

“Tại sao?” Thẩm Dịch đặt đôi giày sang một bên sắp xếp chúng ngay ngắn.

Phó Dư Hạc đứng trước mặt Thẩm Dịch, với một cái bóng bao trùm hắn “Bây giờ không phải là lúc để cho em ấy biết.”

Thẩm Dịch mỉm cười ngẩng đầu lên: “Anh à, anh đừng nghĩ rằng em đang ám chỉ anh. “

Phó Dư Hạc: “……”

Khi Thẩm Dịch đứng dậy hắn bất ngờ hôn lên khóe môi của Phó Dư Hạc, đôi mắt trong suốt ranh mãnh “Nếu em muốn làm gì đó, em sẽ không vòng vo”

Hắn thẳng thắn nói: “Em sẽ trực tiếp nói cho anh.”

Phó Dư Hạc đưa tay để lên môi, tim đập nhanh mấy nhịp, vội vàng quay đầu nhìn về phía phòng khách với vẻ chột dạ nhưng anh không thấy bóng dáng Phó Trừng, quay đầu lại: “Em… ” điên rồi sao.

“Vậy anh à, lần sau anh có muốn đến nhà em không? Chúng ta làm gì đó thú vị đi.” Thẩm Dịch chớp chớp mắt, giọng nói mềm mại như mang theo tình cảm vô tận, hắn vùi vào trong ngực Phó Dư Hạc ôm chặt lấy trái tim anh, trêu chọc dây thần kinh của anh.

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Dịch, một thiên tài tự học trẻ tuổi, bắt đầu lên mạng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK