Tiếng khóa thắt lưng kim loại lanh lảnh vang lên, đầu ngón tay Phó Dư Hạc dừng lại cúi đầu nhìn Thẩm Dịch đang nghiêm túc nhìn chằm chằm thắt lưng của mình đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, anh buông tay ra, duỗi ngón tay túm lấy tóc của Thẩm Dịch buộc hắn phải nhìn lên.
“Sao lại ngẩn người?”
Thẩm Dịch: “Không có.”
Hắn chỉ là bị đôi tay khớp xương rõ ràng kia nắm chặt thắt lưng thu hút.
Một giây tiếp theo cơn giận còn sót lại của Phó Dư Hạc chưa tan hết thô lỗ đẩy Thẩm Dịch xuống giường, hai chân mặc quần đen quỳ xuống hai bên chân hắn, đè nặng lên vai hắn, sự nghe lời ngoài dự kiến của Thẩm Dịch khiến Phó Dư Hạc cảm thấy chán nản.
Tại sao không chống cự?
“Nụ hôn đầu, em nói dối tôi sao?” Phó Dư Hạc nhéo cằm Thẩm Dịch hỏi.
Là một người đàn ông trưởng thành Phó Dư Hạc cũng không quá chấp nhất với nụ hôn đầu tiên, anh chỉ muốn tìm một thứ gì đó “đặc biệt” để chứng minh rằng tình cảm của Thẩm Dịch dành cho anh có phần chân thật.
Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, hầu kết của hắn lăn trên chiếc cổ mảnh mai nói: “Không có, em chưa bao giờ nói dối anh.”
Phó Dư Hạc nhìn hắn chằm chằm trong vài giây “Nếu em dám nói dối tôi—”
Anh ngừng nói không tiếp tục giải thích.
Phó Dư Hạc đem áo khoác củaThẩm Dịch ném sang một bên, túm lấy cổ áo thun hắn cúi người xuống hôn lên môi hắn, lại cảm thấy chính mình đối với hắn quá dịu dàng liền nảy sinh ý đồ xấu lấy đầu lưỡi tách môi hắn ra làm nụ hôn sâu hơn.
Thẩm Dịch ngoan ngoãn trong suốt cả quá trình, giống như động vật nhỏ bị thuần phục.
Phó Dư Hạc không biết rằng trong mắt Thẩm Dịch lúc này anh cực kỳ gợi cảm tràn đầy sự hung hăng mạnh mẽ, cảm xúc lộ ra ở khóe mắt anh đẹp đến lạ thường cho nên Thẩm Dịch đã nói “ngủ một lần” với anh có chút hứng thú.
Hắn vòng tay ra sau gáy Phó Dư Hạc ôm lấy anh, Phó Dư Hạc không thể cưỡng lại sự cám dỗ này lại không biết từ khi nào môi và răng dây dưa đã bị Thẩm Dịch nắm quyền chủ đạo.
Anh giống như một con ếch bị luộc trong nước ấm, Phó Dư Hạc nghĩ rằng Thẩm Dịch là một con thỏ trắng đáng thương bị mắc kẹt nhưng thực tế anh mới chính là con ếch vô tri vô giác đó.
Hơi thở đan vào nhau, Thẩm Dịch dùng đầu lưỡi liếm vòm miệng của Phó Dư Hạc khiến khóe mắt anh ửng hồng, kinh nghiệm trước đây giúp Thẩm Dịch nắm vững nhiều địa điểm và kỹ thuật có thể khiến Phó Dư Hạc cảm thấy thích thú, hắn hôn ngày càng trở nên thuần thục hơn.
Khi bị Thẩm Dịch đè lên giường, Phó Dư Hạc vẫn chưa hoàn hồn cho đến khi Thẩm Dịch bắt đầu nghiên cứu cách cởi quần áo của anh.
Phó Dư Hạc cuối cùng cũng biết cảm giác xung quanh có gì đó không ổn đến từ đâu.
“Em đang làm gì vậy?” Anh nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Thẩm Dịch.
Đáy mắt Thẩm Dịch hiển nhiên có chút động tình, hắn nhìn anh bằng ánh mắt u ám thở hổn hển với đôi môi hơi hé mở chớp mắt nói: “Anh không phải cởi quần áo đi ngủ sao?”
Phó Dư Hạc: “Cởi quần áo của em ra là đủ rồi!”
Anh có ý muốn đứng dậy, lại bị Thẩm Dịch đè lên vai ép trở về.
“Không đủ.” Thẩm Dịch nói, “Anh phải cởi ra.”
Tư thế của hai người rất khó xử, Phó Dư Hạc nằm ở trên giường, hai chân dài trong quần tây tách ra, Thẩm Dịch quỳ xuống giữa hai chân anh, hai tay đặt trên vai anh, cúi người nhìn anh.
Thẩm Dịch kéo kéo cổ áo: “Nóng quá a, anh.”
Phó Dư Hạc quay đầu đi nhìn chiếc giường bị lún bên cạnh, khàn giọng nói: “Buông tôi ra.”
Thẩm Dịch hỏi: “Không phải anh đi ngủ sao?”
Phó Dư Hạc nghiến răng nghiến lợi: “Là tôi ngủ cùng em!”
Không phải em ngủ cùng tôi!
Đây là một công việc kinh doanh thua lỗ, khi đã bỏ ra rất nhiều nỗ lực để đem người về cũng đã đè lên giường mà cuối cùng lại tự đưa mình lên cho người ấy ngủ – làm sao có thể có chuyện như vậy.
“Ừm.” Thẩm Dịch lặp lại một tiếng, “Anh ngủ với em.”
Phó Dư Hạc: “Đi xuống đi.”
Thẩm Dịch cúi đầu nhìn anh một hồi, khóe môi đột nhiên cong lên “Không cần.”
Phó Dư Hạc: “…”
Đây là một con hổ trông giống như một con mèo ngoan nhưng giấu móng vuốt sắc nhọn của nó để lừa dối mọi người.
Phó Dư Hạc–người đã nhận ra điều này cười một cách giận dữ, đôi mắt anh âm trầm nhưng do vết đỏ ở đuôi mắt vành tai cũng đỏ ửng, một bộ đắm chìm trong biển tình làm nụ cười của anh trong mắt Thẩm Dịch lực uy hiếp có xu hướng bằng không.
Thẩm Dịch cúi người vòng tay qua eo anh, áp sát vào ngực và tim anh, cách một lớp áo sơ mi xoa xoa mặt anh “Đừng tức giận.”
Thẩm Dịch cảm thấy không vui trước đó đã tiêu tan, Phó Dư Hạc còn chủ động dỗ hắn – mặc dù anh mạnh miệng nói đây là cái “giá”, nhưng cũng không sao, Thẩm Dịch biết người này rất cố chấp rõ ràng là muốn hôn hắn.
Thẩm Dịch rất dễ dỗ, Phó Dư Hạc chỉ cần hôn hắn thôi là được rồi.
Hắn thích cùng Phó Dư Hạc hôn môi.
Phó Dư Hạc cảm thấy Thẩm Dịch đã sẵn sàng, lưng anh cứng đờ sau đó hơi thở bị sự thân mật của hắn làm cho đình trệ, nhịp tim của anh đã bắt đầu bình tĩnh trở lại nhưng bị hắn cọ cọ ngực nó lại có xu hướng tăng tốc trở lại.
Vừa rồi tim đập nhanh hơn bởi vì nụ hôn, hiện tại không phải, chỉ là bởi vì hành vi đơn giản thân mật của Thẩm Dịch giống như một con chó lớn làm nũng.
Cảm nhận được sự cứng đờ của anh Thẩm Dịch đứng dậy, nhưng hắn còn chưa kịp ổn định thân hình Phó Dư Hạc đã kéo cổ áo hắn ấn xuống.
Đôi môi đỏ mọng lại dán vào nhau, Phó Dư Hạc ôm gáy hắn, cắn cắn môi dưới của hắn hôn mãnh liệt, Thẩm Dịch cũng không chịu nhượng bộ.
Hai người ngươi đến ta đi, sát ra tia lửa.
Bầu không khí kiều diễm, hơi thở nặng nề phả vào môi đối phương, trên trán Phó Dư Hạc phủ một tầng mồ hôi mỏng môi hơi hé mở để thở, áo sơ mi trên người nhăn nhúm, lồng ngực phập phồng theo nhịp thở.
Thẩm Dịch chỉ cảm thấy thân thể trở nên rất kỳ lạ, trong lòng giống như có suối nước nóng rót vào ùng ục tràn đầy bọt khí, tim đập nhanh như thể vừa hoàn thành một cuộc chạy đua đường dài 3.000 mét.
Hắn giơ tay gạt đi sợi tóc rơi trên trán Phó Dư Hạc, anh nắm lấy cổ tay hắn, và mọi thứ sau đó trở nên không thể kiểm soát được.
…
Rèm trong phòng chỉ kéo một nửa, ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.
Quần tây và thắt lưng đắt tiền bị ném lộn xộn trên mặt đất, trong phòng mơ hồ có tiếng cảnh cáo lẫn lộn, thỉnh thoảng còn có tiếng Thẩm Dịch xin lỗi hơi có chút không đúng.
“Đừng có giỡn mặt với tôi!” Phó Dư Hạc thở hổn hển cảnh cáo, nhưng thanh âm khàn khàn yếu ớt.
Thẩm Dịch: “Em không… Được không anh.”
Phó Dư Hạc chỉ đáp lại bằng một tiếng rên rỉ.
Thẩm Dịch: “Anh, anh dạy em, anh dạy em phải làm thế nào…”
…
Thật lâu sau, hơi thở thô ráp mới trở lại bình tĩnh.
Thẩm Dịch sau khi tắm xong ra khỏi phòng tắm, thay quần áo rồi trở lại phòng ngủ, Phó Dư Hạc đang ngồi trên giường hút một điếu thuốc.
Phó Dư Hạc rất ít khi ở trên giường hút thuốc, quá bất cẩn, nhưng chăn bông hôm nay nhất định phải thay, anh dựa vào đầu giường với sắc mặt khó coi, khuôn mặt bị khói che khuất, xuyên qua làn khói anh nhìn nhìn Thẩm Dịch vừa đi ra khỏi phòng tắm lập tức nghĩ đến hắn năm lần bảy lượt suýt chút nữa làm chuyện xằng bậy.
Phó Dư Hạc chưa từng có quan hệ nam nữ, nam nam cũng không có, trong nhà cũng chưa chuẩn bị cái gì, chỉ sợ dùng kiếm thật súng thật sẽ rất khó làm chuyện, có lẽ Thẩm Dịch không trực tiếp tới nhưng Phó Dư Hạc thực sự đã bị dọa tới mấy lần.
Bây giờ anh đã tỉnh táo nghĩ đến vừa rồi bị dọa đến thẳng lưng liền cảm thấy rất xấu hổ.
Nếu lúc đó Thẩm Dịch dám cường ngạnh tiến tới anh sẽ giết tiểu tử này, nhưng hắn rất ngoan ngoãn đều nghe lời anh, đồng thời lại rất xấu sờ soạng tới một vài lần.
Thẩm Dịch ở đầu bên kia nhặt cặp sách mà hắn đã đánh rơi trên mặt đất trước đó, vỗ vỗ chút bụi bẩn trên đó, Phó Dư Hạc nghe thấy động tĩnh phục hồi tinh thần nhìn nghiêng qua. Anh ngậm một điếu thuốc trên đôi môi đỏ mọng, chiếc chăn bông che eo, cơ bắp căng chặt nổi lên một tầng mồ hôi.
“Làm gì vậy?” anh khàn giọng hỏi.
Thẩm Dịch nghiêng đầu, đặt cặp sách sang một bên đi tới bên giường ngồi xuống “Anh à, anh không tắm sao?”
Phó Dư Hạc khó chịu nói “Không cần em quản.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Ngọn Lửa Rực Cháy
3. Không Thể Nói Dối Anh
4. Gương Vỡ Không Lành
=====================================
Thẩm Dịch Cụp mắt xuống, có chút cô đơn: “Ồ.”
Phó Dư Hạc cảm giác mình đã trở thành một tên lưu manh, mặc quần vào liền không nhận mình tra nam – lúc này còn chưa mặc vào.
Anh giữ im lặng để xua tan dư vị còn sót lại của sự xấu hổ trước đó, ném chủ đề cho Thẩm Dịch “Em đã bao giờ tự mình làm chưa?”
Thẩm Dịch nói: “Em đã chạm vào nó nhưng không có cảm giác gì.”
Phó Dư Hạc cười lạnh một tiếng: “Em nói không cảm giác…”
Thẩm Dịch phản ứng giật giật, bất quá cái này giật giật lại rất kích thích.
Nói đến đây anh lại nghĩ đến cảnh mắt đỏ hoe thở hổn hển điên cuồng vừa rồi của Thẩm Dịch, nụ cười trên miệng đông cứng lại không nói nữa.
Thẩm Dịch cúi người: “Anh, thuốc lá có mùi vị như thế nào?”
“Muốn biết sao?” Phó Dư Hạc lấy điếu thuốc trong miệng, thở ra vòng khói, đưa đến bên miệng Thẩm Dịch “Thử đi.”
Thẩm Dịch không lấy trực đi thẳng tới, cụp mắt hé ngoan ngoãn “thử”, môi hắn dán lên đầu ngón tay Phó Dư Hạc, đầu ngón tay anh bị xúc cảm mềm mại này làm cho tê dại.
Đôi mi rũ xuống của Thẩm Dịch phủ bóng lên mí mắt dưới của hắn, Phó Dư Hạc kìm lại thôi thúc muốn hôn xuống môi hắn khàn giọng thì thầm dỗ dành: “Hút một chút, đừng sặc đấy.”
Tàn thuốc đỏ tươi chập chờn, Phó Dư Hạc thu tay về “Nhả ra đi.”
Sương khói lượn lờ, viền môi Thẩm Dịch rất đẹp, khóe miệng hơi giơ lên, một gương mặt trời sinh tươi cười, tổ hợp ngũ quan tuấn lãng tỏa sáng như ánh mặt trời, đôi mắt nhìn vào trông đơn thuần mà lại có chút tính công kích.
Hắn khẽ hé môi, thở ra làn khói giữa môi, thè lưỡi liếm liếm môi dưới, cau mày nói: “Có chút đắng.”
“Phải không?” Phó Dư Hạc giơ tay giữ chặt lấy gáy hắn, tiến lên ngăn chặn môi hắn, đầu lưỡi ướt át mềm mại đảo một vòng bên trong môi, rút ra ái muội hừ cười nói “Tại sao tôi lại thấy ngọt?”
Phó Dư Hạc đang cố ý dụ dỗ, Thẩm Dịch liền đuổi theo anh, anh lại đè lên người đẩy lồng ngực của hắn ra, anh dựa lưng vào đầu giường ngậm điếu thuốc mà Thẩm Dịch vừa ngậm trên miệng “Đã đến lúc chúng ta tính sổ rồi.”
Thẩm Dịch khó hiểu: “Cái gì tính?”
Phó Dư Hạc: “Ở trường có bạn gái?”
Thẩm Dịch: “Không có.”
Phó Dư Hạc: “Đừng nói dối tôi.”
“Em không nói dối anh.” Thẩm Dịch nói “Nụ hôn đầu tiên là dành cho anh, không có bạn gái cũng là sự thật.”
Phó Dư Hạc nghĩ lại cũng biết Thẩm Dịch không có khả năng sẽ nhanh như vậy tìm người khác, chuyện của bọn họ còn chưa ổn định chứ đừng nói đến là đã giải quyết xong, có một số việc bắt đầu rồi muốn kết thúc không phải là chuyện đơn giản.
Bọn họ cái gì nên làm cũng đã làm, cái gì không nên cũng làm hơn phân nửa, cảm giác giúp đỡ lẫn nhau đủ để khiến Phó Dư Hạc phấn khích nhưng lúc này anh đang suy nghĩ về một chuyện khác.
Thẩm Dịch thoạt nhìn là biết hắn thích chủ động tới, nhưng mà hắn vẫn còn yêu cầu anh dạy dỗ.
Chẳng lẽ còn muốn anh tự mình làm rồi dâng lên cho Thẩm Dịch sao?
“Anh, anh còn có cái gì muốn hỏi sao?” thanh âm Thẩm Dịch đánh gãy dòng suy nghĩ của anh “Có vẻ anh đang cần em giúp.”
Phó Dư Hạc “…”
Anh gập chân lên, bỏ qua nửa câu sau của hắn nói “Tôi hỏi gì em đều sẽ trả lời”
Thẩm Dịch nghiêng đầu cười “Sẽ”
Phó Dư Hạc: ” Thư tình đâu?”
Quả nhiên vẫn rất để ý a.
Thẩm Dịch: “Em trả lại rồi”
Phó Dư Hạc không thèm che giấu sự hoài nghi trong giọng nói: “Thật sự?”
Thẩm Dịch: “Anh, nếu anh viết thư tình cho em, em sẽ thật trân trọng nó.”
Phó Dư Hạc: “….”
Phó Dư Hạc: “Vì sao tôi phải viết thư tình cho em”
Thẩm Dịch: “Em chỉ đang đặt ra một giả thuyết thôi.”
“Sẽ không có cái giả thuyết này xuất hiện đâu” anh nói.
Thẩm Dịch bẻ ngón tay: “Anh đáp ứng em hai điều kiện.”
Phó Dư Hạc: “…”
Không nghĩ tới hiện giờ Thẩm Dịch còn nhớ rõ chuyện này.
“Em muốn tôi viết thư tình?” Anh nhíu mày, loại đồ vật sến súa này cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới.
Thẩm Dịch lắc lắc ngón trỏ: “À không, em chỉ là nhắc nhở một chút miễn cho sau này anh quên.”
Hắn chống tay ngả người ra sau, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, ngữ khí nhẹ nhàng: “Thật muốn anh để lại cho em thứ mà em đang mong chờ.”