Tất cả đều vì Lam Vũ Đình, chỉ cần nhìn thấy nàng, chỉ cần nghĩ tới nàng, mỗi ngày đều được thấy nàng mỉm cười với cô, ôm nàng trong lòng, làm mỗi ngày trôi qua đều không tệ.
Lúc này hai người đang tựa vào nhau trên đồi vắng ngắm hoàng hôn, Lam Vũ Đình ngồi trong lòng cô, cầm bàn tay cô thỉnh thoảng sờ sờ những vết chai mỏng đùa nghịch.
Thanh Tư Phong ôm sát người trong lòng, cô cảm thấy rất thích tư thế làm đệm lưng này cho nàng, nhìn nàng nhỏ bé nằm trong vòng tay mình làm cô có cảm giác như ôm cả thế giới.
Cúi xuống hôn hôn mái tóc nàng, thỏa thích để mùi hương thơm mát quyến rũ ấy bao trùm lấy cả khoan mũi mình, làm ấm đến tận cõi lòng.
Nhìn xuống bờ má và hàng mi cong cong nhiễm ánh nắng chiều kia, mĩ lệ đến không thể ngừng mắt. Ngay cả ánh hoàng hôn kia cũng kém sắc đi dưới ánh mắt của cô.
Càng nhìn thì càng cảm thấy nóng người, có chút không kiểm soát mà bưng lấy mặt nàng xoay lại, dùng khí thế xét đánh phong bế môi nàng, làm người trong lòng hốt hoảng "a" một tiếng, sau đó cười khẽ cưng chiều rồi cũng vòng tay lên cổ cô hùa theo.
Hai người hôn đến bất diện nhạc hồ, đến khi cả hai hết dưỡng khí mới tách ra còn kèm theo một sợi chỉ bạc, Thanh Tư Phong thấy thế lại tiến đến liếm môi nàng một chút, sau đó nhìn người dưới thân giờ phút này mềm nhũn nằm trong lòng, đôi má đỏ ửng, đôi mắt mê mang nhìn cô, khóe mắt có chút thấm ướt, hơi thở phập phồng làm cả phần ngực cũng vì thế không ngừng đong đưa, đôi môi sưng đỏ hé mở hít từng ngụm không khí. Cô vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Quá quyến rũ rồi, đây là do nàng chơi xấu quyến rũ cô a.
Sau đó lại là một màn cưỡng hôn.
Lam Vũ Đình chỉ biết mặc kệ cô càn quấy, há miệng để Thanh Tư Phong mặc sức đòi lấy của nàng.
Lưỡi bị mút đến có chút tê, nhưng trong đó là một loại khoái cảm làm nàng thoải mái. Mở miệng "ưm...a...ân" vài tiếng, nhưng lại như đổ thêm dầu vào lò lửa của Thanh Tư Phong, dằn vặt cô sắp điên.
Cuối cùng đến khi thật sự hết hơi, mặt trướng đến đỏ bừng mới phải đẩy cô ra, có chút oán trách mà liếc Thanh Tư Phong một cái, chôn sâu trong lòng cô thở dốc, không thể dung túng cô nữa, người này mỗi lần hôn nàng đều như muốn làm nàng ngạt chết mà.
Sau khi lấy lại hô hấp, mới nắm lấy mặt của Thanh Tư Phong sẳng giọng: "Tư Phong, em thật xấu, muốn làm chị không thở được đúng không?"
Người nọ nghe thế mới mặt dày cười cười:" Không có a, ai biểu chị quyến rũ em làm chi, chị cũng biết em đối với chị là vô pháp chống cự mà"
Biết ngay cô sẽ nói như vậy, thôi đi, cô vui là được, nhưng sau này không thể dung túng thêm.
Oán trách trừng cô một cái sau đó hai người ôm nhau thì thầm trò chuyện.
Mỗi ngày sau đó vẫn trôi qua bình yên như vậy.
Cho đến một hôm, Hoắc Kiến Minh đến đây.
Hắn vẫn bộ dạng nho nhã lịch sự, thần thái sáng láng, như một quý ông ba mươi kim cương, là mẫu người trong lòng của đa số phụ nữ. Nhưng Lam Vũ Đình nhìn đến đều cảm thấy vô vị, thậm chí chán ghét, vì nàng biết mục đích hắn đến đây hôm nay.
Lam Thần Nhân hôm nay đã xuống núi có việc, Lam Vũ Đình cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngồi với hắn.
Hoắc Kiến Minh nhìn người trước mắt, hắn và nàng yêu nhau đã 5 năm, lúc trước cũng mất rất nhiều công sức ở bên cạnh nàng, chăm sóc nàng mới được nàng đáp lại tình cảm, hắn hãnh diện khi cả tuổi thanh xuân của nàng đều là của hắn, thậm chí thứ quý giá nhất của người con gái nàng cũng cho hắn.
Nhưng Lam Vũ Đình là người độc lập, không giống như bao cô gái trẻ thích quấn lấy người yêu mình, nàng luôn muốn cả hai có không gian riêng tư, tình cảm hai người họ trải qua bao nhiêu năm nay luôn bình lặng, có thể nói là có chút ảm đạm, mặc dù nàng cũng rất ôn nhu săn sóc, nhưng hắn vẫn cảm thấy một loại xa cách vô hình nào đó, không giải thích được.
Chỉ mới gần hai tháng không gặp nàng, thế nhưng giống như đã hai năm, ngoại hình tuy vẫn xinh đẹp động lòng người, nhưng hình như có gì đó thay đổi, làm hắn có cảm giác nàng ngày một quyến rũ, mê đảo hắn thiếu chút nữa nhịn không được.
Ngồi đối diện với Lam Vũ Đình lúc này, nàng vẫn luôn không nhìn hắn, thái độ xa cách lại lãnh đạm, nhưng làm hắn có loại dục vọng muốn đi chinh phục.
Lam Vũ Đình rót cho Hoắc Kiến Minh một tách trà, tùy tiện mở miệng: "Mời anh dùng trà" sau đó giọng điệu có chút sắn bén" Kiến Minh, không biết hôm nay anh tới đây làm gì? Nếu là chuyện giữa hai chúng ta thì tôi nghĩ không có gì để nói nữa, tôi đã nói rõ qua điện thoại với anh rồi, chúng ta dừng lại"
Hoắc Kiến Minh nghe nàng nói trong lòng vẫn có chút tức giận, thế nhưng mấy hôm nay hắn đã suy nghĩ kĩ, phải thật nhã nhặn và bình tĩnh mới có cơ hội cứu vãn mối quan hệ này, Lam Vũ Đình không thích người nóng giận, nếu bản thân chạm vào nghịch lân của nàng, như vậy mất nhiều hơn được. Nghĩ vậy hắn ngoài mặt cười cười, đánh lãng sang chuyện khác: "Tạm thời không cần bàn tới chuyện này, Đình Đình, sức khỏe em đã đỡ hơn chưa, em chỉ mới phẫu thuật gần đây, nhớ phải ăn uống đủ chất và nghỉ ngơi nhiều một chút, à, bác trai đã phủ đã đồi hoa này cho em, anh thấy thật là đẹp, hay là mình đi ra ngoài dạo một lát được không?"
Lam Vũ Đình thấy vậy cũng đồng ý, chỉ là đi xem hoa thôi, có lẽ có không gian riêng nàng có thể thuyết phục hắn từ bỏ.
Gật đầu đáp ứng một cái, hai người đi ra biệt thự Lam gia.
Băng qua lối rẽ vào cánh đồng hoa hướng dương, những ánh nắng dịu nhẹ của buổi sáng chiếu lên những giọt sương trên cánh hoa, như phủ xuống một dải ánh sáng lục sắc, lấp lánh trong nắng vàng.
Hoắc Kiến Minh cảm khái lên tiếng: "Wow, thật đẹp" sau đó nhìn qua Lam Vũ Đình "Nhưng cũng không sánh bằng Đình Đình của anh". Mỉm cười ấm áp như ánh rạng đông, nụ cười này không biết sẽ mê chết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ. Nhưng đối với Lam Vũ Đình thì không, nhăn mày một lát, nàng mới nói: "Kiến Minh, em mong anh hiểu, chúng ta đã kết thúc rồi, cảm ơn anh nhiều năm qua đã ở bên em, nhưng bây giờ em chỉ mong chúng ta có thể làm bạn của nhau, còn về tình cảm, anh vẫn là nên tìm người khác thích hợp với chính mình thì hơn"
Hoắc Kiến Minh cảm thấy rất đau đớn khi nghe nàng lần nữa nói lời chia ly với hắn, nhìn cô gái mĩ lệ xinh đẹp trước mắt này, hối hận vô cùng vì lúc trước đã không sớm kết hôn, tại sao lại như vậy? Nếu hai người kết hôn thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này? Là Lam Vũ Đình đã thay lòng sao? Có thằng nào tốt hơn mình đã rù quến nàng, để nàng chia tay với hắn?
Càng nghĩ tâm càng loạn, máu càng nóng.
Lam Vũ Đình nói xong câu đó đi phía trước vài bước, thấy người phía sau không lên tiếng định quay lại, ai ngờ lại bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, cả người thoáng chốc vị vây trong một cơ thể cứng rắn, đôi môi sau đó cũng nhanh chóng bị phong bế.
Thanh Tư Phong đang đi vào cánh đồng hoa hướng dương để tìm cây cuốc mình bỏ quên, nào ngờ nhìn thấy một màn này.
Cô như chết đứng tại chỗ, sau đó Lam Vũ Đình dời mắt qua hướng cô, ánh mắt hai người giao nhau.