Nhìn một chút hai quả đồi của mình, nghĩ đến Thanh Tư Phong có phải từ nhỏ đã không có mẹ hay không, thế nhưng lúc ấy nàng phát hiện đối với ngực mình cô nhìn chằm chằm, liếm cắn như muốn hút cả linh hồn nàng, ân, lúc đó rất muốn ôm đầu cô mà nói rằng "Con ngoan, mẹ cho con hút sữa a".
Khi đó nàng cũng có sờ thử của Thanh Tư Phong, tuy không chập trùng như nàng nhưng cũng rất vừa tay, như hai con thỏ nhỏ.
Nằm suy nghĩ miên man một hồi thì điện thoại reo ngoài phòng ngủ, nàng chậm rãi đứng dậy, mặc một chiếc váy ngủ vào rồi đi ra.
Điện thoại vẫn reo liên hồi không ngừng, nhìn lên màn hình là một cái tên quen thuộc, nàng nhíu nhíu mày.
Vừa bắt máy lên đã nghe một giọng nam trầm thấp có chút say: "Đình Đình..."
Sao hôm nay ai cũng say thế nhỉ?
Lam Vũ Đình có chút không kiên nhẫn trả lời: "Kiến Minh, giờ này đã trễ rồi, anh gọi cho em có chuyện gì không?"
Người đầu dây bên kia là Hoắc Kiến Minh, bạn trai của nàng, à không, bây giờ đã là bạn trai cũ rồi.
Hai ngày trước nàng đã gọi cho hắn, sau nhiều ngày dằn vặt đáy lòng nàng đã xác định mình yêu Thanh Tư Phong, suy nghĩ kĩ nên gọi cho Hoắc Kiến Minh để nói lời chia tay.
Hắn tất nhiên không đồng ý, đau đớn nói rằng hai người đã sắp chuẩn bị đám cưới, nếu không phải nàng phải phẫu thuật, nếu không phải hắn phải đi công tác đột xuất thì hai người giờ đã là danh phận vợ chồng, âm thanh khóc lóc của người đàn ông nàng từng yêu 5 năm bên kia làm nàng cảm thấy đau lòng.
Hoắc Kiến Minh hỏi nàng sao lại đột nhiên đổi ý, nàng vẫn chưa thể nói cho hắn biết rằng nàng thay lòng, sợ sẽ làm hắn đau khổ thêm, chỉ đành nói là hết yêu, cảm thấy không còn thích hợp nữa.
Hắn không chấp nhận lý do như vậy, phẫn nộ nói rằng sẽ thu xếp công việc, gặp mặt nàng rồi sẽ nói sau, sau đó hai người kết thúc trong không vui.
Hồi thần lại nghe thấy Hoắc Kiến Minh đầu dây bên kia ồn ào: "Đình Đình, anh nói cho em biết, em không thể chia tay với anh, anh không cho phép...em...chỉ có thể là vợ của anh, vợ của Hoắc Kiến Minh này, ai cũng đừng hòng cướp em khỏi anh....anh sẽ không tha cho kẻ đó... tuyệt đối sẽ loại trừ bất cứ kẻ nào cướp em khỏi anh...sẽ sớm thôi..anh sẽ nhanh chóng trở về. Thứ quý giá nhất của em cũng cho anh rồi, còn muốn vọng tưởng kẻ khác? Haha..mơ tưởng! Nói cho em biết, em ngoan ngoãn làm cô dâu của anh đi..."
Hoắc Kiến Minh nói năng lộn xộn, lại như đang tự lẩm bẩm, càng nói càng hạ lưu vô sỉ.
Lam Vũ Đình bên này nghe không nổi nữa, hôm nay nàng mới nhìn thấy mặt thật này của hắn, còn đâu dáng vẻ ôn nhuận hiền lành ngày thường.
Bất mãn cúp máy, ngồi xuống giường vẫn còn nhíu mày suy tư một lát, sau đó vì mệt mỏi mà cũng thả người nằm xuống thiếp đi.
Thanh Tư Phong sáng sớm vẫn theo giờ sinh học mà thức dậy, nhưng khác với ngày thường là đầu cô đau muốn nổ tung, đây là kết quả do uống rượu đêm qua.
Nằm một lát để giảm bớt cảm giác đau đầu, chợt nhớ đến khuôn mặt mê hoặc vũ mị của Lam Vũ Đình, từng tiếng rên của nàng như ẩn như hiện quẩn quanh trong đầu cô, từng xúc chạm mềm mịn từ làn da của nàng, như thật như ảo...
Thanh Tư Phong lập tức bật dậy giở chăn lên, thấy mình vẫn còn mặc quần áo chỉnh tề của tối qua, nghĩ thầm chắc đây là ảo giác do đêm qua say rượu.
Sao Lam Vũ Đình có thể đến giờ đó được chứ, nàng chưa bao giờ đến quá khuya.
Sao Lam Vũ Đình có thể hôn cô được, còn hôn đến nhiều lần, còn làm nũng với cô.
Sao có thể nằm dưới thân cô uyển chuyển rên rỉ, mặc người đòi lấy được chứ.
Tất cả chỉ là ảo giác của cô mà thôi...
Ảo giác này cũng quá sinh động rồi..
Vỗ vỗ mặt một cái, xuống giường đi rửa mặt rồi ra cửa chạy bộ.
Hôm nay Lam Vũ Đình không đến...
Mặc kệ, không đến thì đi một mình.
Thói quen thật đáng sợ, tuy biết hôm nay Lam Vũ Đình không đến nhưng lại bất tri bất giác chuẩn bị một chai nước mang theo, cô không có thói quen uống nước khi chạy bộ, vì gần đây có Lam Vũ Đình nên chuẩn bị cho nàng để bổ sung nước.
Nhìn chai nước trong tay mà thất thần.
Nàng giờ này đang làm gì...
Đêm qua quá tiêu hao thể lực, một giấc này Lam Vũ Đình ngủ đến hơn 9 giờ mới thức.
Cảm thấy cơ thể bớt đau nhứt một chút, chỉ có điều còn hơi khó chịu.
Qua loa ăn uống xong, đi ra ngoài tìm Thanh Tư Phong.
Thật nhớ cô a, hôm qua mới gặp nhưng bây giờ lại nhớ không kiềm chế được, nhớ lại lúc yêu đương với Hoắc Kiến Minh cũng chưa từng như vậy, hắn và nàng lúc gặp thì nói vài câu, lúc ở xa thì ai bận việc nấy, nàng căn bản không quá để tâm.
Những tưởng bình đạm như vậy là tình yêu, vì nàng cảm thấy khá thoải mái khi ở bên hắn, cho nàng đủ không gian riêng tư để ở một mình.
Nhưng hôm nay mới biết, thế này mới là tình yêu. Cảm giác nhớ nhung da diết, ám ảnh khiến máu của nàng đều sôi sục.